Lâm Hâm căn bản không nghĩ qua đem của hồi môn trả lại cho An Khả Tâm.
Trái lại không phải là hắn không muốn trả, mà là sau khi đem An Khả Tâm đuổi ra Lâm gia, hắn liền đem tòa viện của An Khả Tâm kia đưa cho Tứ phòng đang hoài thai ở.
Bởi vì khi đó cuối cùng đem cái độc phụ An Khả Tâm này hưu, hắn vui vẻ một thời gian liền đem chuyện đồ cưới quên rồi, lúc này An gia tự mình tới cửa, hắn mới nhớ tới còn có chuyện này, thế nhưng khiến sắc mặt hắn đại biến chính là, hắn căn bản không biết tứ phòng đã xử lý đồ cưới An Khả Tâm như thế nào, nếu vẫn còn là tốt rồi, nếu mất, sự tình liền phiền toái.
"Thế nào, lẽ nào Lâm công tử không muốn đem đồ cưới của An Khả Tâm trả lại?"
An Tử Nhiên theo dõi biểu tình biến sắc của hắn, hơi nheo mắt lại, đồ cưới An Khả Tâm bất kể là trước khi gả vào Lâm gia vẫn là sau này, kia đều là đồ cưới của nàng ta, hắn cầm không được, Lâm gia càng là không thể nào nuốt được đồ cưới của nàng.
Phu gia chiếm lấy đồ cưới của thê tử cũng không phải chuyện vẻ vang, chuyện này nếu như truyền đi, cho dù Lâm gia chiếm lý cũng thay đổi thành không có lý.
"Dĩ nhiên không phải, hiện tại ta gọi hạ nhân đem đồ cưới của nàng lấy ra, nhị vị chờ chốc lát."
Biểu tình Lâm Hâm có chút khó coi, sau đó lại nhỏ giọng đối phụ thân và nương hắn nói: "Phụ thân, nương, các người trước tiên chiêu đãi bọn hắn một chút, con đi một lát sẽ trở lại."
Lâm thị phu phụ gật đầu, "Nhi tử, ngươi mau để cho hạ nhân đem đồ cưới chuyển ra ngoài trả lại cho bọn hắn, nhà chúng ta không thiếu một chút đồ kia."
Lâm Hâm cứng ngắt lên tiếng, trở lại hậu viện, dưới chân hắn phảng phất như sinh ra gió chạy ào vào viện Tứ phòng, thanh âm đẩy cửa cực lớn, đem Tứ phòng đang ở an thai lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu lại liền thấy tướng công hơi thở gấp gáp, thần sắc âm trầm, liền vội vàng đứng lên.
"Tướng công, như thế nào mà đi vội vàng như vậy?"
Tứ phòng đỡ thắt lưng đi tới trước mặt hắn, chìa tay liền muốn cầm tay hắn.
Lâm Hâm trở tay dùng sức nắm cổ tay của nàng, mặc kệ nàng đang hoài thai liền lớn tiếng chất vấn: "Ta hỏi ngươi, đồ cưới An Khả Tâm đâu, ta nhớ kỳ đồ của của ả ta vẫn để ở chỗ này, đồ đạc ở nơi nào?"
Tứ phòng lộ ra một tia biểu tình đau đớn, "Tướng công, ngươi nắm đau ta."
Lâm Hâm mặc dù nóng ruột, nhưng là thấy nàng không giống nói dối, lại nghĩ đến nàng còn đang mang thai hài tử của mình, liền buông tay nàng ra, ôn nhu hỏi: "Ngươi mau nói cho ta biết, kia đồ cưới ở nơi nào?"
"Đang yên lành, tướng công thế nào hỏi đến chuyện đồ cưới, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Tứ phòng xoa cổ tay của mình, nhãn thần lại lóe lên.
Lâm Hâm đột nhiên giận tái mặt, "Đừng để cho ta hỏi đến lần thứ ba."
Trong tâm Tứ phòng lộp bộp một cái, tướng công quyết tâm muốn tìm đồ cưới An Khả Tâm, xem ra là không thể lừa gạt được, liền do do dự dự nói: "Đồ cưới... Đều đặt ở phòng cách vách."
Lâm Hâm lập tức đi đến phòng cách vách.
Tứ phòng thấp thỏm không ngớt, suy nghĩ một chút vẫn là vội vội vàng vàng theo sau, nàng không rõ, vì sao tướng công lại đột ngột hỏi đến đồ cưới An Khả Tâm, nếu như bị hắn phát hiện, nàng không biết tướng công có tức giận hay không.
Nhịp chân của nàng tương đối chậm, chờ nàng tiến vào phòng cách vách liền thấy Lâm Hâm đem mấy rương đồ cưới An Khả Tâm đẩy ra ngoài không có mở ra xem đến, sau đó lại bị hắn thấy một trong mấy cái rương đồ cưới hoàn toàn biến mất, bên trong ngay cả mảnh vụn cũng không có.
An Khả Tâm phi thường quý trọng đồ cưới của nàng, khi nàng còn là Đại thiếu nãi nãi của Lâm gia, nàng căn bản không chịu động tới đồ cưới của mình, hiện tại có một rương đồ cưới không thấy, tám chín phần mười là bị Tứ phòng lấy đi.
Lâm Hâm đột nhiên xoay người, hai mắt phát ra quang mang hung ác trực tiếp nhìn chằm chằm Tứ phòng.
Tứ phòng bị hắn nhìn trong lòng bồn chồn lo lắng, "Tướng công, thiếp..."
"Nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?" Lâm Hâm tức giận chỉ vào cái rương kia, trong lòng đã vạn phần hối hận thú cái nữ nhân thô bỉ này.
Lúc đầu thú nàng bất quá là để hưu An Khả Tâm, trùng hợp nàng cũng có vài phần tư sắc, hơn nữa xuất thân không cao, là một thôn nữ, tâm tư cũng sẽ không quá nặng, cho nên hắn không có lo lắng nhiều lắm liền thú nàng, chưa từng nghĩ tới, dĩ nhiên một chút giáo dưỡng cũng không có, quả nhiên thôn nữ vẫn là thôn nữ!
Tứ phòng bị sắc mặt dữ tợn của hắn hù dọa, "Tướng công, thiếp, thiếp..."
"Thiếp cái gì, ta hỏi ngươi đồ vật tại sao lại thiếu?" Lâm Hâm rốt cuộc bị nàng chọc cho nổi trận lôi đình, nói chuyện một lát liền lớn tiếng chất vấn.
Chưa từng gặp qua một mặt kinh khủng như vậy của Lâm Hâm Tứ phòng sợ đến ngồi bệch dưới đất, nước mắt cũng chảy xuống, mạnh mẽ khóc, chính là không giải thích vì sao đồ cưới lại thiếu, hiện tại lại thông thạo giả trang thương cảm, lúc ban đầu động vào đồ cưới An Khả Tâm thế nào không nghĩ tới cái hậu quả này?
Lâm Hâm hận không thể bóp chết người nữ nhân này, hắn lập tức gọi nha hoàn Tiểu Lục hầu hạ Tứ phòng tới.
Đối mặt với sự tức giận của công tử, Tiểu Lục bị dọa sợ, khai báo đầu đuôi ngọn ngành.
Đồ cưới thiếu đúng là Tứ phòng lấy đi, Tứ phòng không giống với nhị phòng và tam phòng, nàng là từ nông thôn đi ra, đồ vật biết đến không nhiều lắm, tư tưởng cũng hạn hẹp, bởi vì người trong nhà tương đối nhiều, cho nên khi nàng còn bé chỉ biết đến tầm quan trọng của bạc, ở cha nương nàng hun đúc xuống (dạy bảo khai thông), nhiều ít dưỡng thành tập tính thấy tiền sáng mắt.
Sau lại gả cho Lâm Hâm, cuộc sống tốt đẹp của nàng tới rồi, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống gia phu tạm ổn trôi qua phi thường thoải mái, bởi vậy càng thêm hiểu có tiền thật tốt. Thẳng đến An Khả Tâm bị hưu, Tứ phòng mẫu bằng từ quý (mẹ được dựa vào người con có địa vị cao quý) vào ở trong viện của An Khả Tâm, ngẫu nhiên phát hiện đồ cưới An Khả Tâm đặt ở phòng cách vách không có mang đi, nhìn đồ trang sức xinh đẹp lập tức bị cám dỗ, nàng cho rằng An Khả Tâm cũng không lại quay về Lâm gia được, hơn nữa tướng công cũng nói, gian viện từ này sau này thuộc về nàng, đồ vật bên trong tự nhiên đều là của nàng.
Tuy rằng Tứ phòng mơ hồ nghĩ có chút sai, nhưng là có lần một thì có lần hai lần thứ ba.
Tứ phòng liền giống như bị nghiện, mỗi ngày từ trong rương lấy đi một số loại đồ cưới để cho Tiểu Lục đi ra bên ngoài, một phần đổi thành bạc cho nhà thân mẫu xài, một phần giữ lại chính mình mua rất nhiều thuốc bổ xa xỉ.
Thân nương nhà Tứ phòng cũng đều là những cực phẩm, biết bạc nữ nhi là dùng thủ đoạn bất chính có được, bọn họ không chỉ không có khuyên nhủ, trái lại giựt giây nữ nhi lúc cầm càng nhiều đồ cưới hơn, Từ phòng là một người không có chủ kiến, cha nương nói cái gì thì nàng làm cái đó.
Toàn gia càng ăn càng viên thuận (lấy được một lần càng tham lam muốn lấy hết), đồ cưới thế nhưng từng chút từng chút giảm thiểu, gần nửa tháng, toàn gia các nàng đã cầm hết đồ cưới của An Khả Tâm. (cầm ở đây là đem đồ cưới của An Khả Tâm đi hiệu cầm đồ cầm nhé.)
Lâm Hâm trợn to hai mắt khó có thể tin nhìn Tứ phòng của hắn, chẳng trách, chẳng trách trước kia có một khách nhân cùng hắn lui tới sinh ý đối với hắn nói một câu kỳ quái, lúc đó hắn nói: "Nghĩ không ra Lâm thiếu gia đối với thiếp thất của mình tốt như vậy."
Lúc đó hắn không có nghĩ ra người nọ tại sao lại nói câu kia, bởi vì chỉ có hắn mới biết được, hắn đối với thiếp thất của mình có tốt hay không, không bạc đãi các nàng đã coi là không tệ, nhưng là muốn hắn tỉ mỉ chu đáo che chở các nàng là không thể nào, bây giờ nghĩ tới, đối phương chắc là thấy toàn gia thân nương Tứ phòng trôi qua tốt, cho nên mới lại nói câu kia.
Đến nay chân tướng rõ ràng, Lâm Hâm lại muốn giết nữ nhân này.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên hướng nữ nhân trên đất đạp một cước, đều tại tiện nữ nhân này, dĩ nhiên chọc cho hắn phiền toái lớn như vậy!
Tứ phòng kêu thảm một tiếng, ôm bụng té trên mặt đất, một cước của hắn vừa lúc áng chừng ở trên bụng của nàng, một cơn đau đớn tê tâm liệt phế từ bụng truyền đến, đau đến nàng mặt mũi trắng bệch.
"Máu a!" Tiểu Lục khiếp sợ nhìn máu chảy ra ở dưới quần Tứ phòng, sợ đến không biết làm sao bây giờ, nàng muốn nói cho thiếu gia, thế nhưng quay đầu lại liền thấy thiếu gia đang cười lạnh, hẳn là một bộ biểu tình không thèm quan tâm.
"Hài tử không có cũng tốt, vốn là ta cũng không có ý định để cho hài tử sinh hạ."
Lâm Hâm lãnh huyết vô tình nói, nếu không phải vì bẫy An Khả Tâm, hắn là không có khả năng để cho mấy người thiếp thất nhanh như vậy liền có hài tử, ở trong lòng hắn, nam hài đầu tiên của Lâm gia phải do chính thất sinh ra.
Nghe được chuyện không nên nghe, Tiểu Lục kinh hoảng cúi đầu.
"Tướng công, mau cứu thiếp, cứu cứu con của chúng ta..."
Bàn tay dính máu của Tứ phòng sắp bắt được vạt áo Lâm Hâm, lại bị hắn lui về phía sau, bắt hụt. Lâm Hâm không để ý tới nàng nữa, sau đó gọi mấy người hạ nhân tiến đến đem đồ cưới đều chuyển ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu lại đi, việc cấp bách là đem đồ cưới thiếu bổ sung lại, bằng không An gia rất có thể sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình.
May mắn là, danh mục đồ cưới An Khả Tâm vẫn còn ở đây.
Lâm Hâm trước hết để cho người đem mấy cái rương khác chuyển đến đại sảnh, chính mình mang theo hai người hạ nhân đi khố phòng chọn đồ vật, bởi vì không rõ ràng lắm cụ thể là đồ cưới nào bị cầm hết, hắn chỉ có thể bổ sung đại khái, đồ vật thay thế không có hay dùng không sai biệt lắm.
Một vòng xuống tới, Lâm Hâm dám cam đoan, đồ cưới hắn bổ sung tuyệt đối cao hơn so với giá trị một rương lúc đầu.
Trong đại sảnh, ở thời điểm phu phụ Lâm thị nhanh chịu không nổi khí tràng của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, Lâm Hâm rốt cuộc mang theo hai rương đồ cưới sau cùng khoan thai tới chậm, trong đó một rương nguyên là tràn đầy, Lâm Hâm để che giấu tai mắt của người khác mới làm như vậy.
"Đồ cưới An Khả Tâm toàn bộ đều ở trong đây, một loại cũng không thiếu."
Lâm Hâm trấn định đối An Tử Nhiên nói, tận lực làm cho bản thân mình thoạt nhìn rất thản nhiên, không để cho người khác phát hiện mờ ám trong rương.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, liền bảo hạ nhân đi cùng y đem rương đều mở ra, đại khái nhìn một lần, "Đúng là đồ cưới An Khả Tâm, bất quá..."
An Tử Nhiên tại trước rương đồ cưới bị Tứ phòng mang đi khoảng trống đã được Lâm Hâm bổ sung dừng lại.
Đột nhiên chuyển ý khiến cho Lâm Hâm hơi nắm chặt tay, lại không biết, biến hóa này của hắn đã rơi vào trong mắt Phó Vô Thiên đứng sau lưng An Tử Nhiên.
Phó Vô Thiên trước một bước, "Cái rương đồ cưới này có vấn đề gì?"
"Là có chút vấn đề."
An Tử Nhiên khom người đem một món san hô Triều Châu bao phủ ở phía trên cầm lên, các loại đồ trang sức bên dưới bị Lâm Hâm giấu đi liền bại lộ ở trước mặt bọn họ.
Lâm Hâm có thể khẳng định An Tử Nhiên đã phát hiện.
An Tử Nhiên lúc đầu vì đồ cưới An Khả Tâm nhức đầu một hồi, mấy thứ này hắn đều tự mình chọn, tuy rằng đã qua một đoạn thời gian, nhưng ấn tượng vẫn phải có, Lâm Hâm cho rằng để đồ vật ở phía trên như vậy hắn cũng không biết bên trong có một số bị đánh tráo sao?
"Lâm công tử, ngươi phải giải thích như thế nào?"
An Tử Nhiên cầm san hô Triều Châu thả lại trong rương, sau đó nhìn về phía sắc mặt đã rõ ràng bất thường của Lâm Hâm, bất quá là chuyển mấy cái rương, Lâm Hâm dĩ nhiên dùng thời gian dài như vậy, muốn nói không có vấn đề là không thể nào.
"An công tử, đồ cưới đã trả lại cho ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì, lẽ nào ngươi hoài nghi Lâm gia cầm đồ cưới muội muội ngươi phải không?" Lâm thị không rõ tình huống, chỉ nhớ rõ nhi từ dặn dò qua nàng nhất định phải tiên phát chế nhân.
"Nương!" Lâm Hâm lớn tiếng gọi nàng lại, "Đừng nói nữa."
Lâm thị giật mình nhìn nhi tử của mình, không rõ nó tại sao muốn ngăn cản chính mình, không phải là nó để cho mình làm như thế sao? Nàng muốn hỏi lại bị Lâm lão gia kéo, sau hướng nàng lắc đầu.
Lâm Hâm giải thích không được, cũng không thể giải thích, nếu để cho người khác biết hắn thú Tứ phòng dĩ nhiên là người không có giáo dưỡng như vậy, tự ý cầm đồ của người khác đi cầm, loại hành vi này cùng tiểu thâu (tên trộm) không có gì khác nhau, bị chê cười không chỉ là nàng, Lâm gia cũng sẽ bị liên lụy.
"Lâm công tử nếu là không nói nên lời, hay là ta có thể thay mặt Lâm công tử nói một chút, đồ cưới trong cái rương này kỳ thực là Lâm công tử chính mình thêm vô đi, nguyên nhân là Tứ phòng tháng chín Lâm công tử thú cầm đồ cưới của muội muội ta đi ra ngoài cầm hết, hơn nữa không phải là một bộ hai bộ, mà là cả một rương, ta nói có đúng không?"
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bức người của An Tử Nhiên dừng ở trên người Lâm Hâm, lời nói ra lại làm cho hắn kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn cuối cùng cũng hiểu, An Tử Nhiên là có chuẩn bị mà đến, hắn đã sớm biết chuyện tình Tứ phòng cầm hết đồ cưới của An Khả Tâm.
"Ngươi làm sao lại biết chuyện này?"
Lâm Hâm biết không gạt được hắn, đơn giản nói ra, hắn thật tò mò, chuyện này hắn cũng là mới biết, mà An Tử Nhiên quay về An Viễn Huyền còn không đến hai ngày, theo lý mà nói hắn cũng không có khả năng nhanh như vậy liền biết.
An Tử Nhiên thản nhiên nói: "Ngươi cho là, vị thiếp thất kia nhà ngươi đem đồ trang sức đi hiệu cầm đồ là của người nào mở."
Lâm Hâm biến sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT