Sùng Minh tháng mười một năm hai mươi bảy.

Thời gian chóp mắt liền đi qua, chờ An Tử Nhiên phản ứng kịp, hắn phát hiện mình đi tới thế giới này đã gần một năm rồi, thời điểm khi hắn vui vẻ ở đây trôi qua rất nhanh, thật giống như mới vừa đổi y phục mùa hè, cũng không lâu lắm liền lại đổi sang y phục mùa đông.

Một năm nay, hắn thu hoạch không ít.

Sau khi không lại mở các loại nghề phụ khác, An Tử Nhiên cũng khó có được thời gian rảnh rỗi.

Người một nhà ngồi ăn cơm tối cùng nhau.

“Ha ha…”

Thanh năm búp bê mềm nhu nhu từ trong lòng An Tử Nhiên truyền tới.

Tiểu bao tử duỗi hai tiểu móng vuốt mập mạp, khoác lên bên cạnh bàn cơm, đầu hơi ngẩng, ánh mắt tựa như trái nho đen nhìn thức ăn ở trên bàn, bởi vì liên quan tới độ cao, hắn chỉ thấy chén bát ở trên bàn, bất quá hắn cũng nhanh hai tuổi đã bắt đầu có ý thức.

Tiểu bao tử ra đời một tháng năm trước, cho nên năm sau liền lớn hơn một tuổi, lại qua thêm mấy tháng liền hai tuổi, trên thực tế chỉ có một tuổi, bất quá hắn đã mở miệng nói chuyện, tuy rằng thanh âm mềm nhu không rõ, thế nhưng biểu đạt cũng coi như rõ ràng.

An Tử Nhiên trộn một bát cháo có rau lại có thịt cho hắn.

Lần này đều không phải cháo, hàm răng tiểu bao tử đã mọc dài, hàm răng mọc tám cái xinh xắn lại trắng noãn, bất quá lực nhai còn không được, cho nên chỉ có thể ăn cháo.

An Tử Nhiên hắn bình thường bề bộn nhiều việc, nhưng là chưa từng quên tiểu bao tử, mỗi lần ăn chỉ cần có một chút thời gian, hắn đều sẽ đích thân uy tiểu bao tử ăn nữa bát cháo, sau đó mới giao cho Thu Lan đi đút.

Tiểu bao tử ăn uống tựa hồ so với những đứa trẻ lớn hơn như nhau, không biết có phải hay không là trời sinh là một người tham ăn, người khác cho hắn ăn cái gì, tiểu bao tử đều rất ít cự tuyệt.

An Tử Nhiên ngay từ đầu còn tưởng rằng tiểu bao tử trưởng thành sớm, cho nên hắn thích người ca ca này mới có thể vào thời điểm đút hắn ăn đều rất an tĩnh, sau lại mới phát hiện, tiểu bao tử rõ ràng là ai đến cũng không – cự tuyệt, chỉ cần có ăn, hắn cũng sẽ không ồn ào.

Sau một lát, An Tử Nhiên mới đem tiểu bao tử giao cho Thu Lan.

Ánh mắt tiểu bao tử lập tức di động theo nửa bát cháo còn dư lại, rất giống một người thích tham ăn.

Bất quá có thể ăn được là phúc, cho nên tất cả mọi người không lo lắng hắn có thể hay không bởi vì vậy mà béo.

“Các ngươi tối hôm nay có phải hay không an bài cái gì?”

Yên lặng ăn cơm Phó quản gia đột nhiên lên tiếng.

Mọi người ngẩn ra.

An Tử Nhiên lắc đầu, “Không có, ta trong khoản thời gian này đều tương đối rãnh rỗi, buổi tối lại không cần ra ngoài, Nhị thúc vì sao hỏi như vậy?”

“Nếu như các ngươi không có an bài gì, buổi tối không ngại đến chợ hoa đăng nhìn xem, lần tết hoa đăng này là lần cuối cùng của năm nay, so với mấy lần trước kia náo nhiệt rất nhiều, khoảng thời gian này ngươi ở Quân Tử thành còn chưa có đi qua đi, vừa lúc để cho Vô Thiên cùng ngươi đi ra ngoài thả lỏng một chút.” Phó Dịch giải thích.

Nghe như vậy Phó Vô Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát An Tử Nhiên, sau đó mới nói: “Bản vương chính là có ý đó.”  Cho dù Phó Dịch không đề cập tới, hắn cũng sẽ nói đến chuyện này.

Tết hoa đăng là truyền thống Quân Tử thành, mỗi ba tháng đều sẽ tổ chức một lần.

Năm nay đã là tháng mười một, chính là đầu mùa đông.

Tết hoa đăng không có tổ chức ở bất kỳ bốn tập khu nào, mà là trên một dòng sông duy nhất trong Quân Tử thành- sông Hoài Tử, tổ chức ở vòng quanh bờ sông, mỗi khi vào thời điểm này, bờ sông Hoài Tử đều sẽ phi thường náo nhiệt.

Mặt trời ngã về tây, người bán hàng rong trong thành ăn xong cơm tối liền chen lấn nhau hướng về phía bờ sông Hoài Tử chạy đi, chính vì tranh  giành một chỗ ngồi tốt để bày sạp, bởi vì là không có cố định, cho nên tới trước được trước.

Bầu trời tối lại, sông Hoài Tử đã náo nhiệt hẳn lên.

Sau bữa cơm tối lại qua hơn nửa canh giờ, Phó Vô Thiên liền dẫn An Tử Nhiên ra cửa.

Lão vương gia vốn định nghĩ cùng bọn họ đi tết hoa đăng, năm nay tổ chức qua ba lần tết hoa đăng lão cũng chưa từng đi qua đâu, bất quá không đợi Phó Vô Thiên cự tuyệt, Phó Dịch liền trước một bước ngăn hắn lại.

“Ngươi muốn đi đâu, chờ một lát ta bồi ngươi.”

Lão vương gia vừa nghe, mắt nhất thời đảo vòng vo, ” Có thể đem theo tiểu Tử Minh cùng nhau đi ra ngoài sao?”

Một câu nói lập tức để lộ ra lão Vương gia chưa từ bỏ ý định đối với tiểu bao tử.

“Không được!” Đang chuẩn bị ra cửa, An Tử Nhiên lại vừa vặn nghe được câu này trước một bước phủ quyết nói: “Tử Minh hắn còn nhỏ, tết hoa đang người đến người đi, rất dễ đụng vào người.”

Phó Dịch và Phó Vô Thiên cũng là vẻ mặt tán thành.

Lão vương gia một bàn tay không vỗ nên tiếng*, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Sông Hoài Tử, tết hoa đăng.

Lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều loại hoa đăng được treo đầy trên đường, một ngọn đèn rồi một ngọn đèn như là mặt trời nhỏ màu đỏ, trên mặt sông lại là những đèn đăng ước nguyện tốt đẹp trôi nổi lơ lửng của các thiện nam tín nữ, một ngọn đèn tiếp một ngọn đèn, cả năm nhân lẫn nữ nhân đứng ở trên bờ xem xét, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thán phục.

Tết hoa đăng ngoại trừ là ngày lễ truyền thống của Đại Á, còn có một ngụ ý khác.

Nam nữ có đôi có cặp, không có bạn đời nếu như có duyên phận thì ở trong tết hoa đăng sẽ tìm được một nửa kia của mình, mà sông Hoài Tử giống như tơ hồng trong tay Nguyệt Lão, đem ngọn đèn đăng của các cô nương trôi nhẹ nhàng hướng bên kia sông, chính là nơi các công tử tài tuấn danh môn của Quân Tử thành đang đứng.

Hàng năm tết hoa đang ngoại trừ là ngày lễ của dân chúng, còn có công tử chưa thú thê, các thư sinh có tài văn chương anh tuấn kiệt xuất cũng sẽ ở bên bờ sông bên kia tổ chức các loại tụ hội hoặc thi đấu biểu diễn văn chương của chính mình.

Ngoài ra, các thư sinh trẻ tuổi còn có thể ở trước mặt mọi người vớt lên đèn đăng của các cô nương.

Một người chỉ được vớt một ngọn đèn đăng.

Nếu như cảm thấy có duyên phận là có thể cầm ngọn đèn đến đối diện tìm vị cô nương là chủ của đèn, nếu như không có tâm tư kia, sẽ đem ngọn đăng một lần nữa thả lại sông Hoài Tử, không thể tùy ý vứt bỏ, chà đạp tâm ý của các cô nương, nếu không sẽ bị mọi người sỉ nhục.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều có cái duyên phận này, thế nhưng mỗi dịp tết hoa đăng quả thực thúc đẩy rất nhiều đối với người có tình, cho nên sông Hoài Tử được gọi là sông Nguyệt Lão, chuyên vì các thiện nam tín nữ bắc cầu làm mối.

An Tử Nhiên bồi bên người Phó Vô Thiên cùng đi tết hoa đăng, chỉ thấy trước cửa từng nhà treo hai cái lồng đèn đỏ lớn, đèn lồng tản ra màu đỏ vui mừng, đem cả con đường, kể cả sông Hoài Tử phản chiếu mùa đỏ, như lạc vào cánh cửa vui vẻ của cảnh giới kỳ lạ.

Đã quen với đèn nê ông thời hiện đại, lại gặp được cảnh tượng này, vẻ mặt An Tử Nhiên không khỏi hoảng hốt một chút.

“Làm sao vạy?”

Phó Vô Thiên lập tức nhận thấy được vẻ mặt của hắn có chút không bình thường.

An Tử Nhiên lắc đầu, “Không có gì, chính là cảm giác đã lâu không có nhàn nhã đi dạo phố như vậy, đảo mắt một năm lại trôi qua thật nhanh.” Lại qua thêm mấy tháng hắn liền mười bảy tuổi.

“Vương phi nếu là thích, sau này chúng ta có thể thường thường đi ra ngoài dạo một chút.” Phó Vô Thiên cầm tay hắn, ngũ quan anh tuấn ở dưới ánh rọi của hoa đăng đỏ to lớn ít đi vài phần trương dương lúc bình thường, sinh ra một chút nhu tình nghiêm túc, hắn rất thích cảm giác cùng vương phi nhà mình ở chung một chỗ, cho dù không nói lời nào, cũng có một phần ăn ý thuộc về bọn họ.

An Tử Nhiên cúi đầu nhìn tay mình bị hắn nắm trong tay, đột nhiên thấp giọng cười, “Được.”

Trong mắt Phó Vô Thiên nhanh chóng hiện lên một tia ngoài ý muốn, tựa hồ không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng sảng khoái đến như vậy, gò má thiếu niên tuấn tú rơi đầy sắc hồng, sắc mặt lập tức nhu hòa xuống, hắn chưa từng hối hận khi cưới y, thậm chí cảm thấy lúc trước mình may mắn mắt sáng như đuốc.

“Thế nào, thật bất ngờ sao?” An Tử Nhiên nhướng mày nhìn hắn.

Khóe miệng Phó Vô Thiên hơi câu dẫn ra, Vương phi hắn đêm nay tựa hồ mang một loại phong tình khác, ngay cả nhướng mi cũng đều so với bình thường càng động lòng người.

Động tác dắt tay của hai người cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.

Sự chú ý của mọi người lúc này đều ở trên sạp ven đường, bởi vì người của bốn tập khu đều tập trung ở đây, cho nên nhu cầu trước kia phải chạy đến các tập khu mới nhìn thấy được, hiện tại đều có thể xem đến ở tết hoa đăng, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà tết hoa đăng náo nhiệt như vậy.

Bình thường không có khả năng người của bốn tập khu chạy tới chạy lui, cho nên có cơ hội này, hầu như từng nhà đến tết hoa đăng đều sẽ mang theo một nhà già trẻ đi chung.

Hai người đứng ở trước sạp nhà bán các loại hoa đăng xinh đẹp, hoa đăng đều không phải cái loại hình trụ truyền thống, mà là các loại hình dạng động vật kỳ kỳ quái quái, còn có hoa đăng hình bông hoa và hình quả, có màu đỏ, màu xanh lam, tím nhạt, vân vân, phi thường đẹp.

“Nhị vị công tử thích dạng hoa đăng gì, chỗ ta loại hoa đăng gì cũng có, giá cả cũng không quá đắt, cái rẻ nhất chỉ cần mười văn tiền, đắt nhất cũng chỉ ba mươi văn.” Người bán hàng rong cười ha hả nói.

An Tử Nhiên tiện tay chọn một cái hoa đăng hình con vịt tím.

Hoa đăng hình động vật cũng không phải đắt nhất, chỉ có hai mươi văn tiền, hình hoa quả là rẻ nhất, mua loại này đa số là bách tính bình thường, tiếp theo là hình hoa, nó là đắt tiền nhất, bởi vì quá trình làm ra phức tạp nhất, cũng khó làm nhất, kiểu dáng đặc biệt là đẹp nhất, cho nên chọn nó hơn phân nữa là các cô nương dung mạo xinh đẹp tuổi còn trẻ trung.

Phó Vô Thiên đưa cho người bán hàng rong hai mươi văn tiền.

Ra ngoài lần này, Phó Dịch chuẩn bị cho bọn hắn một túi tiền đầy bạc vụn.

Mua xong hoa đăng, hai người liền đi tới trước sạp hàng chuyên bán giấy bên bờ sông Hoài Tử, có thể viết lên giấy để lưu niệm, hoặc viết tâm nguyện lên.

Chủ nhân của sạp tựa hồ không có ở đây, trên bàn chỉ để một cái rương nhỏ, một sấp giấy viết, còn có bút lông và nghiêng mực, trước mặt rương dán một tờ giấy, trên giấy viết một tờ giấy một văn tiền.

Phó Vô Thiên đem một văn tiền bỏ vào trong rương.

An Tử Nhiên rút ra một tờ giấy màu lam, cầm bút lông viết trên giấy một câu, sau đó ném vào trong hoa đăng, làm xong hết thảy, hai người mới đến bờ sông Hoài Tử, bên bờ sông từ lâu tụ tập một đoàn cô nương mỹ mạo trẻ tuổi, hai người nhất thời có vẻ bất ngờ.

。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。

Nửa canh giờ: một tiếng

*Nguyên văn là cô chưởng nan minh: sức một người chẳng làm nên việc gì. holy để câu thành ngữ của mình cho mọi người dễ hình dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play