Lời nói nguyên vẹn cùa La Dương truyền tới trong tay An Tử Nhiên.

Hắn mới là người chân chính không có sợ hãi!

Bất quá kỳ thực An Tử Nhiên cũng không biết người sau lưng của sòng bạc Bảo Hoa là ai, khi trước hắn kỳ thực không có đánh tính toán để ý tới sòng bạc Bảo Hoa, cho nên cũng không có phái người đi điều tra qua.

Không nghĩ tới sòng bạc Bảo Hoa không chịu bỏ qua, đồng thời rốt cuộc tìm tới Lý Chấn, nghĩ tới người sau lưng hắn ở Đại Á địa vị sẽ không quá thấp, chuyện này nếu không giải quyết tốt, chỉ sợ sòng bạc Bảo Hoa sẽ dây dưa không ngừng.

“Vương gia, ngươi có biết người sau lưng sòng bạc Bảo Hoa là ai không?” An Tử Nhiên quay đầu, nhìn về người đang ngồi trên ghế đằng bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên từ từ mở mắt, “Sòng bạc Bảo Hoa ở giữa cửu đại sòng bạc bài danh tựa hồ không thấp.”

An Tử Nhiên đáp: “Nghe nói là đứng đầu cửu đại sòng bạc.”

Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên sòng bạc Bảo Hoa mới dám công nhiên đối sòng bạc Phong Hoa xếp hạng cuối cùng hạ thủ, bằng không các sòng bạc khác tuyệt đối sẽ không ngồi xem khối bánh béo bở này bị sòng bạc Bảo Hoa độc chiếm, nói rõ người sau lưng hắn đồng dạng khiến các sòng bạc khác kiêng kỵ, cho nên hắn càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc là ai.

“Vương phi có biết, vì sao lần trước sau khi sự kiện phóng hỏa phát sinh, sòng bạc Bảo Hoa lại chủ động lựa chọn né tránh?” Phó Vô Thiên không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn.

An Tử Nhiên nói: “Bởi vì bọn họ không muốn đem sự tình làm lớn chuyện.” Chỉ là vì sao không muốn làm lớn chuyện, hắn chỉ là mơ hồ đoán được một ít, thế nhưng không dám khẳng định có đúng hay không, sau hắn lại phải bận rộn chuyện tình càng ngày càng nhiều, hắn sẽ không lại tiếp tục vấn đề này, bởi vậy liền gác lại.

“Ngươi cũng biết Đại Á trọng nông khinh thương, Sùng Minh đế không thích thương nhân, cho nên ngoại trừ ngoài mặt đối thương nhân tương đối hà khắc, đối với yêu cầu của tôn tử mình cũng đồng dạng nghiêm ngặt, Sùng Minh đế cho rằng nếu là hoàng tử hoàng tôn đi bán dạo đối với hoàng thất Đại Á là một loại vũ nhục, cho nên cấm rất nghiêm khắc, một khi phát hiện, hậu quả đó là bị xóa tên khỏi từ đường, đuổi ra hoàng thất, cách chức làm bình dân bách tính.

Hắn giải thích một chút như vậy, An Tử Nhiên lập tức đã hiểu.

Nếu như nói nông dân là cuội nguồn của một quốc gia, như vậy thương nhân hẳn là có khả năng xem như là điều kiện tất yếu để quốc gia phồn vinh, nếu là không có những thương nhân này chung quanh buôn bán, kinh tế quốc gia cũng sẽ không phát triển, cho nên khống chế thương nhân là cách làm chính xác, thế nhưng Sùng Minh đế lại hết lần này tới lần khác chán ghét thương nhân.

Lão tử chán ghét thương nhân, làm nhi tử liền làm sao có thể ngỗ nghịch hắn?

Huống chi lão tử này còn là người tôn quý nhất quốc gia!

Không có bàn kinh thương, văn võ bá quan, hoàng tử hoàng tôn cùng hậu cung mọi người đều dựa vào mỗi tháng quốc khố phát bổng lộc mà sinh sống, bổng lộc ít hay nhiều là do chức quan quyết định, trừ cái đó ra, thuộc hạ của họ còn có hoàng đế ban cho ruộng tốt, những mảnh ruộng này hàng năm điều cho thuê tá điền trồng cũng có thu nhập xa xỉ.

Nghe tựa hồ cũng không thiếu bạc tiêu xài.

Nhưng nghĩ như vậy liền sai hoàn toàn.

Có vài người bắt đầu xài bạc tới tiêu tiền như nước, mỗi ngày bạc trắng bóng tựa như nước ào ào chảy ra, dẫn đến đa số người số vào chẳng bằng số ra.

Còn có một số người là bởi vì trong phủ tiêu xài cực đại, tựa như có những phủ đệ hoàng tử và đại quan, hạ nhân quý phủ bọn họ ít nhất không thua kém trăm người, thậm chí vượt lên hơn năm trăm người, tình huống như vậy, ngay cả một vị Vương gia bổng lộc một năm cũng không chống đỡ nổi một tháng chi tiêu trong phủ.

Làm sao bây giờ?

Chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Vì vậy rất nhiều quan lớn quyền quý bắt đầu bí quá hóa liều, gạt Sùng Minh đế lén kinh doanh các loại sản nghiệp kiếm tiền.

Đại Á không đánh bạc, mà đánh bạc lại là một loại sản nghiệp có món lãi kếch sù, vì vậy đánh bạc được rất nhiều người chọn, bất quá bọn hắn sẽ không lấy danh nghĩa của mình đi mở sòng bạc, mà là mượn dùng các loại danh nghĩa, đem chính tâm phúc mình đẩy lên trước, sau đó chính là trốn ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng.

Loại hành vi lén lén lút lút này đã định trước bọn họ không có khả năng quang minh chính đại đứng ra, bằng không người đầu tiên muốn lấy đầu bọn họ chính là Sùng Minh đế.

Cho nên lúc sòng bạc Bảo Hoa phát sinh hỏa hoạn, chủ tử của La Dương mới có thể quyết định tạm thời nhẫn nhịn, bởi vì một khi làm lớn chuyện, hắn cũng có thể bị kéo đi ra.

An Tử Nhiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Ngươi nói Sùng Minh đế không cho phép hoàng tử hoàng tôn kinh thương, như vậy sản nghiệp vương phủ này lại là chuyện gì xảy ra?”

“Kỳ thực không thể nói hoàn toàn không cho phép.” Phó Vô Thiên chậm rãi giải thích, “Sùng Minh đế chỉ là không thích thương nhân, hắn không ngu, Đại Á nếu là không có thương nhân, quốc khố hắn cũng không có thể ghi vào sổ sách, trừ khi hắn muốn diệt quốc, cho nên mặc dù hắn không thích thương nhân, thế nhưng vẫn như cũ sẽ không đối với người trong thiên hạ cùng với thần tử hắn cùng hoàng tử nói ra không cho phép các ngươi kinh thương.”

“Ta đã hiểu.”

Nói đơn giản, những người đó len lén kinh doanh sản nghiệp của chính mình là sợ Sùng Minh đế mất hứng.

Sùng Minh đế là hoàng đế, hắn nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người, câu nói đầu tiên của hắn có thể làm cho người rơi đầu, nếu là hắn mất hứng, nếu như là một hoàng tử, như vậy hắn sẽ gánh sự chán ghét của Sùng Minh đế tới lạnh nhạt, nếu người này là một quan viên, như vậy hắn đời này nhận định cũng chỉ có thể dừng lại nơi này, sẽ không tăng một quan nửa chức.

Có một hoàng đế kiêu căng đều là người ngu ngốc, thái độ làm thần tử cũng rất khổ cực.

Bất quá Phó vương phủ quang minh chính đại trái ý không nể mặt mũi của Sùng Minh đế như vậy, thảo nào Sùng Minh đế nơi chốn đều nhằm vào Phó vương phủ.

“Chiếu theo ngươi nói như vậy, ngươi nghĩ sòng bạc Bảo Hoa sẽ là của hoàng tử nào mở?”

Phó Vô Thiên dựng thẳng ngón tay lên, ” Hai người mở.”

An Tử Nhiên hỏi: ” Hai người nào?”

“Ngươi đoán?”

An Tử Nhiên “…..” Cự tuyệt phỏng đoán!

Bất quá cũng may, sự thông minh của hắn không thấp, cuối cùng cũng tự mình suy tư một chút.

Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ phía sau có mẫu tộc trưởng Tôn gia giúp đỡ, mà trưởng tôn gia ngoại trừ trưởng tôn Thành Đức và hoàng hậu trưởng nữ Thiên Phượng, trong nhà cũng không thiếu quan hệ huyết thống, cũng không phải tất cả bọn họ đều là làm quan, trưởng tôn Thành Đức thân là tể tướng, không giống Sùng Minh đế đầy đầu đều là rơm rạ, hắn biết rõ bạc là căn bản để gắn bó một gia tộc, hơn nữa không có bạc, rất nhiều chuyện cũng không thi triển được, cho nên cũng không cổ vũ tất cả tộc nhân đều vào triều làm quan, bởi vậy Phó Nguyên Võ tỷ lệ không lớn.

Về phần nhị hoàng tử Phó Nguyên Thành, An Tử Nhiên cho là hắn mới có thể.

Phó Nguyên Thành là do đích thân Sùng Minh đế phong Thành Vương, mẫu phi hắn Thi quý phi đến từ dân gian, ngày thường một bộ dung mạo tuyệt sắc, cho dù hiện tại nàng đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng vẫn đang rất được Sùng Minh đế sủng ái.

Cho nên mặc dù Phó Nguyên Thành phía sau không có mẫu tộc có thể làm chỗ dựa vững chắc, thế nhưng hắn cũng là một trong các hoàng tử có lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ là không có mẫu tộc giúp đỡ, hắn chỉ có thể dựa vào các mạng lưới kinh doanh giao thiệp của chính mình, bởi vậy bạc hắn cần không phải số ít, An Tử Nhiên có lý do hoài nghi hắn.

Bất quá còn có một hoàng tử khác cũng có hiềm nghi.

Tỷ như tam hoàng tử Phó Nguyên Dương, mẫu phi hắn là Úc hoàng quý phi, ngoại trừ hoàng hậu Tôn Thiên Phượng và thái hoàng thái hậu, nàng là người tôn quý nhất hậu cung, mẫu tộc Úc gia, tổ phụ là Binh bộ thượng thư, cữu cữu còn lại là thị lang vệ bộ binh Tổng đốc Chỉ huy sứ, gia tộc tất cả mọi người đều tại trong triều làm quan, bên ngoài chỉ có Sùng Minh đế ban cho ruộng đất tốt, thật giả liền không biết được.

An Tử Nhiên đem suy đoán này nói cho Phó Vô Thiên.

“Vương phi quả nhiên thông minh.” Phó Vô Thiên thở dài nói.

An Tử Nhiên hỏi: “Vậy rốt cuộc là người nào?”

Phó Vô Thiên: “Bản vương cũng không rõ ràng lắm.”

“…Ngươi gạt ta?”

“Vương phi lời ấy sai rồi, bản vương chỉ nói hai người này có khả năng cao nhất, nhưng vẫn chưa nói qua bản vương biết là người nào.”

An Tử Nhiên yên lặng liếc mắt trừng hắn, đứng dậy rời đi.

Phó Vô Thiên tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay của hắn, đồng thời hơi chút dùng lực, An Tử Nhiên lập tức lảo đảo hướng trên người của y ngã, bất quá bây giờ hắn đã cùng cái thể chất trước kia bất đồng, hướng về chỉ mành treo chuông, hắn dùng một tay khác không có bị hạn chế chống được thân thể, đỉnh đầu lại đồng thời vang lên một đạo tiếng kêu rên.

An Tử Nhiên hơi sửng sờ, phản ứng kịp liền phát hiện tay chạm đến điểm tựa hồ không đúng lắm, đông tây trong tay điều không phải như trong tưởng tượng của hắn cứng rắn, có chút trái lại, hơn nữa cách vải vóc còn có loại nhiệt độ kinh người, bàn tay hơi chút nắm lại, vật kia nhất thời trở nên cứng rắn.

An Tử Nhiên ngẫng đầu, sau đó gần gũi quan sát toàn bộ quá trình đại gia hỏa nam nhân đứng lên, khố hạ Phó Vô Thiên đã chống lên một liều bạt.

“Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Thanh âm Phó Vô Thiên từ đỉnh đầu truyền đến.

An Tử Nhiên yên lặng dời tay, không biết đi bây giờ tỷ lệ thành công là nhiều ít?

Phó Vô Thiên đột nhiên bắt lại tay của hắn, lại để cho kết kết thật thật xoa bóp trở lại, cái đó đã hoàn toàn đứng lên, phân lượng phi thường đáng xem.

An Tử Nhiên “…..”

“Vương phi, đối đãi phải có ‘Thủy’ có ‘Chung’.”

An Tử Nhiên gắt gao nhấp môi dưới mới nhịn xuống phun thô tục, “…Bây giờ là ban ngày.”

“Ban ngày cũng có thể, bằng không tại sao có thể có câu bạch- nhật- tuyên- dâm này, ngươi nói xem có đúng hay không, Vương phi?”

Ta nói sai ngươi sẽ nhận thức sao?

An Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, hắn hiện tại mặc kệ phản bác thế nào đều có thể khẳng định Phó Vô Thiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này được, “Ngươi trước tiên buông tay.”

Phó Vô Thiên thấy hắn rõ ràng có ý thỏa hiệp, rốt cục buông ra hai tay của hắn.

An Tử Nhiên quả thực thỏa hiệp, tâm không cam tình không nguyện chuẩn bị lấy tay giúp hắn, rồi lại bị hắn nhắc tới ngồi ở trên bắp đùi của y, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía hắn.

Tay Phó Vô Thiên nâng ở bên hông hắn chậm rãi chuyển qua cổ hắn.

An Tử Nhiên lập tức đoán được ý của hắn, vuốt ve tay hắn, “Không được!” Hắn chịu lấy tay giúp y đã không sai, lại vẫn muốn hắn dùng phía sau, tiết tháo điều không phải loại này rơi mất, nếu như đột nhiên có người tiến vào, anh danh một đời của hắn liền hủy mất.

“Sẽ không có ai tới.”

Phó Vô Thiên đem đầu chôn ở trong cổ hắn, hai tay ở trên người hắn châm ngòi thổi gió, thừa dịp lúc hắn không có chú ý đi tới phía trước chính xác cầm lấy địa phương yếu đuối của hắn, khiêu khích trêu chọc vài cái mà bắt đầu cứng rắn lên.

An Tử Nhiên hít một hơi.

Phó Vô Thiên thấy hắn không có phản kháng, liền không băn khoăn nữa, tay kia cởi ra dây đai bên hông hắn trực tiếp vói vào đầu chóp dưới khố hắn, sau đó đem quần cởi đến chỗ cong của đầu gối,  hai cái chân thon dài trắng nõn ở dưới áo choàng như ẩn như hiện, mê hoặc khiến hắn cứng hơn.

Phó Vô Thiên cầm “tiểu đệ đệ” của hắn, nốt chai ở tay thô ráp ma sát chung quanh địa phương da mịn, một dòng điện lưu kích thích thoáng chốc chạy khắp toàn thân, An Tử Nhiên run lên liền ngồi trên đùi hắn, phong cảnh kích thích đường nhìn của Phó Vô Thiên, rốt cuộc cũng không nhịn được  khiêu khích ra đại gia hỏa.

Lông mi An Tử Nhiên gắt gao nhíu một chút, đột nhiên chủ động ôm cổ Phó Vô Thiên, nữa người dưới chen ép tới, cảm giác được đại gia hỏa của hắn ma sát chỗ da thịt non mịn, lông mi buông xuống nhẹ nhàng run lên vài cái.

Phó Vô Thiên cố gắng kiềm nén dục vọng hiện tại, muốn dùng ngón tay giúp hắn khuếch trương một chút, thẳng tới nơi đó mềm nhũn mới chậm rãi chen vào.

Cảm thụ được cảm giác nơi nào đó tạo ra, An Tử Nhiên chỉ có thể tận lực làm cho chính mình thả lỏng, thần kinh không kéo căng khó chịu như vậy, thẳng đến khi đại gia hỏa hoàn toàn tiến nhập, hai người thật chặt kết hợp với nhau, một cảm giác quen thuộc làm bọn hắn đồng thời phát ra một đạo thanh âm rên rỉ.

Phó Vô Thiên nâng hai cánh mông rất tròn của hắn bắt đầu từ từ đứng lên.

Bởi vì vấn đề tư thế, mỗi một lần đều là cạn ra sâu vào, thẳng đỉnh đến ở chỗ sâu bên trong, ngay từ đầu tốt độ tương đối chậm, Phó Vô Thiên vì để cho Vương phi hắn trước tiên thích ứng một chút, tận lực thả chậm tốc độ, thẳng đến khi địa phương không còn chặt gian nan như lúc ban đầu nữa, động tác mới dần dần nhanh hơn.

Trong phòng rất nhanh liền vang lên một trận âm thanh khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, thỉnh thoảng còn mang theo một tia “Phác két phác két” cùng tiếng nước dị thường.

Qua chẳng bao lâu, Phó Vô Thiên đột nhiên ôm hắn đứng lên, dùng sức quá mạnh, ghế đằng dưới người đột nhiên trở mình ngã xuống, An Tử Nhiên phản xạ treo ở hông hắn, thân thể bên dưới trống có thể làm cho đại gia hỏa của Phó Vô Thiên đi vào càng sâu.

Không chờ An Tử Nhiên mở miệng, Phó Vô Thiên liền đem hắn đề lên tường hung mãnh va chạm đứng lên.

Đại gia hỏa ở trong cơ thể hắn không ngừng tiến tiến xuất xuất, thỉnh thoảng ma sát đến điểm nhạy cảm của hắn, thân thể liền như có một tia điện lưu đột nhiên chạy qua, An Tử Nhiên rốt cục nhịn không được xuất ra, trọc dịch màu trắng dính ở trên người cùng quần áo của hai người.

Phó Vô Thiên nhanh chóng đỉnh vài cái, đột nhiên dùng sức nâng hắn va chạm, một cổ nhiệt lưu sau đó tiết ở trong cơ thể hắn…

Hai người ôm nhau cùng một chỗ, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play