Triệu Trăn chạy tới KTV chỗ bọn Trương Hoàn đang ở, cấp trên của Trương Hoàn đã buông tha cho cậu.
Cấp trên trở về phòng riêng, chỉ còn Trương Hoàn một mình ngồi trong phòng trà của KTV phát ngốc, Triệu Trăn tìm được cậu, thấy cậu ngồi đó vẫn không nhúc nhích, cúi thấp đầu không biết suy nghĩ cái gì, Triệu Trăn không quấy rầy cậu, chỉ lặng lẽ ngồi bàn bên cạnh cậu.
Triệu Trăn ngồi một lúc, Trương Hoàn mới ngẩng đầu lên, sau đó nhìn qua Triệu Trăn, thấy Triệu Trăn, Trương Hoàn cũng không giật mình, chỉ là nhẹ giọng nói, “Sao ông cũng tới?”
Triệu Trăn ngồi xuống bên cạnh Trương Hoàn, mang theo lo âu nhìn cậu, nói, “Tôi thấy bọn em hát có lẽ sắp tan rồi, nên tới đón em.”
Trương Hoàn lại trầm mặc, cậu bị cấp trên giáo dục một trận, trong lòng khẳng định không dễ chịu, đang không ngừng tự kiểm điểm, vì vậy không muốn để ý tới người khác, cũng không muốn nói chuyện mình bị cấp trên dạy bảo cho Triệu Trăn, thế là, chỉ rầu rĩ không vui ngồi kia, không nói một lời.
Trương Hoàn muốn ngồi như vậy, Triệu Trăn liền bồi cậu, bảo người phục vụ đổi một bình trà oải hương nóng tác dụng an thần đến, châm trà cho Trương Hoàn.
Không lâu sau, cấp trên Dương Triển của Trương Hoàn lại tới, hắn là đến nói với Trương Hoàn, trong nhà có việc phải đi thì có thể về, muốn tiếp tục chơi tới hừng đông cũng không sao. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là cho cấp dưới một gậy xong, cần cho đối phương một viên kẹo, quan tâm cậu một chút.
Bất quá, hắn vừa mới vào phòng trà, liền thấy Triệu Trăn đang đặt ly trà vào trong tay Trương Hoàn, hắn nhìn chằm chằm Triệu Trăn mấy lần.
Trong cái vòng luẩn quẩn này của bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có vài trường hợp, sẽ gặp được và quen biết một vài quý nhân tầng lớp trên, Dương Triển thấy Triệu Trăn đã cảm thấy nhìn rất quen, trí nhớ hắn luôn tốt, nhân vật và tên cho tới bây giờ đã gặp qua là không quên được, hắn cảm thấy ngồi bên cạnh Trương Hoàn chính là Triệu Trăn, nhưng mà, lại cảm thấy không giống, chủ yếu là vị Triệu tiên sinh nghiêm túc sắc bén kia lại ôn nhu đối đãi cấp dưới của hắn khiến hắn cảm thấy không thực.
Dương Triển nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn lập tức cảm nhận được ánh mắt hắn, chuyển mắt qua liếc nhìn Dương Triển, vì vậy Dương Triển liền đi đến trước, rất khách khí hỏi Trương Hoàn, vị bên cạnh cậu đây là ai.
Trương Hoàn đứng dậy, muốn giới thiệu Triệu Trăn, Triệu Trăn đã tự mình mở miệng, nói, “Bỉ nhân họ Triệu, là phụ huynh của Trương Hoàn, nhờ có anh chiếu cố đứa nhỏ tâm cao khí ngạo nhà tôi, cảm kích khôn cùng.”
Dương Triển đưa tay ra bắt tay Triệu Trăn, cười nói, “Không dám không dám*, Trương Hoàn, năng lực cậu ấy rất mạnh, có thể thu được cậu ấy làm cấp dưới của tôi, vinh hạnh cho tôi, vinh hạnh!”
(*thật ra chỗ này là ‘sợ hãi, sợ hãi’ =_= Hai người này nói chuyện khách khí kiểu xưa xưa ấy, không biết edit làm sao)
Hai người khiêm tốn khách sáo một hồi, Dương Triển liền nói ý đồ đến đây, nói nếu trong nhà có việc, muốn về thì có thể về, nếu như muốn chơi tiếp, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.
Lúc này hắn biểu hiện hoàn toàn là hình tượng một cấp trên hoà ái dễ gần, một chút cũng không giống như trước nghiêm khắc và không để ý nhân tình như khi giáo huấn Trương Hoàn.
Triệu Trăn thay Trương Hoàn đáp, “Tôi vừa lúc đi ngang qua đây, thuận tiện tới đón Trương Hoàn về, nếu như không có chuyện gì, tôi liền đón Trương Hoàn về.”
Trương Hoàn cũng nói đi chào một tiếng với các đồng nghiệp rồi sẽ về, rồi xoay người quay lại phòng riêng.
Lúc này, Dương Triển mới nói với Triệu Trăn, trước đây trong một hội nghị nào đó may mắn gặp được Triệu tiên sinh một lần, sợ rằng Triệu tiên sinh không nhớ rõ mình mà thôi, còn nói Trương Hoàn năng lực xuất chúng, chỉ là tính tình quá mức cao ngạo lãnh đạm, nhân viên nữ trong công ty thật ra cùng cậu quan hệ rất tốt, nhưng cậu lại không quá hoà đồng cùng các đồng nghiệp nam. Triệu tiên sinh nếu là phụ huynh nhà cậu, kỳ thật không cần để cậu đến hạ tầng rèn giũa, cho cậu không gian phát triển tốt hơn không phải càng tốt sao?
Triệu Trăn vì nghĩ cho Trương Hoàn, vừa nãy mới không có ý tứ bại lộ thân phận, nhưng nếu đã bị cấp trên Trương Hoàn nhìn thấu, ông sẽ không cố làm ra vẻ nữa, nghe Dương Triển nói vậy, ông cười cười, nói, “Ở trước mặt cậu ấy, tôi chỉ là phụ huynh mà thôi. Cậu ấy muốn làm thế nào, chúng tôi những người làm gia trưởng đây, luôn muốn tuỳ cậu ấy làm một trận mới được, nếu không, sau này cậu ấy sẽ hối hận, còn trách phụ huynh quản thúc quá nghiêm. Không biết Dương tiên sinh có con không, nếu là có, sẽ hiểu ra tâm tư này của tôi.”
Dương Triển nói, “Triệu tiên sinh nói rất đúng. Nhà tôi có một đôi chị em song sinh, chỉ là tuổi còn nhỏ, còn chưa gặp phải vấn đề như Triệu tiên sinh.”
Thấy Trương Hoàn đã sắp đi tới, Triệu Trăn không cùng Dương Triển nhiều lời nữa, chỉ bảo hắn sau này chiếu cố Trương Hoàn nhiều hơn, hơn nữa, giữ bí mật thân phận của Trương Hoàn mới tốt.
Trương Hoàn đi qua, thấy Triệu Trăn và Dương Triển tựa hồ nói rất hăng say, cậu chào cấp trên một tiếng, liền nói Triệu Trăn, “Chúng ta đi thôi!”
Dương Triển nhìn Triệu Trăn và Trương Hoàn ra khỏi cửa, không khỏi cảm thán trong lòng, cấp dưới mình lại có quan hệ cá nhân với một đại nhân vật như thế, bất quá, sau này nên thế nào vẫn là thế đó đi.
Sau khi ngồi vào xe, Triệu Trăn lái xe khỏi bãi đỗ, nói, “Nhìn em có vẻ không quá vui vẻ, bị Dương Triển kia giáo huấn có phải không?”
Trương Hoàn liếc mắt nhìn ông, im lặng mở radio, là một tiết mục Nhị Nhân Chuyển*, đang kể chuyện cười, Trương Hoàn lại đổi tần số, cũng kể chuyện ma, đành đổi lần nữa, đang hát tình ca da diết, đổi lần nữa, đang nói vấn đề sinh hoạt vợ chồng không hài hoà, thế là đành tắt radio đi.
(*tên gọi khác của Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch… Có search baidu cái này, nhưng đọc không hiểu nên không chú thích nổi, duibuqi)
Triệu Trăn thấy cậu tìm không được tiết mục yêu thích càng rầu rĩ không vui, liền giải thích, “Giờ là đêm khuya, tiết mục đều là mấy cái này. Nếu không, nghe nhạc trong đĩa đi?”
Trương Hoàn nói, “Quên đi, cũng không phải rất muốn nghe.”
Triệu Trăn nhìn cậu một cái, chuyên tâm lái xe, qua một hồi mới nói, “Nếu như làm việc không vui, vậy cần gì phải đi làm? Nhân sinh chỉ có vài năm, tính thành ngày, sẽ không được bao nhiêu ngày, cần gì phải dằn vặt chính mình, không thể qua những ngày vui vui vẻ vẻ.”
Trương Hoàn trầm mặc một chút mới trả lời ông, “Không phải là vấn đề ông nói. Em chỉ là mới bắt đầu nên không thích ứng mà thôi, sau này sẽ tốt rồi.”
Triệu Trăn nói, “Vậy hôm nay mất hứng như vậy là tại sao, tôi thấy gần đây em đều không hăng hái lắm, như vậy không tốt.”
Trương Hoàn nhìn Triệu Trăn, có ánh sáng ven dường chiếu vào, xẹt qua bên người Triệu Trăn, khiến Triệu Trăn thoạt nhìn túc mục (nghiêm túc trang trọng) mà khiến người ta an tâm, Trương Hoàn không khỏi nói ra lời trong lòng, “Hắn cũng không phải giáo huấn em. Hắn chỉ nói em không nguyện ý hoà đồng với đồng nghiệp, như vậy không được.”
“Hắn” này là chỉ cấp trên của cậu, đương nhiên, ông chủ sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy, lúc đó nói cậu đừng tưởng rằng mình là một nhân vật, quá tự xem trọng chính mình, không hoà đồng trong công ty, không nên cho rằng bản thân bộ dạng tốt thì chiếm được ưu thế, bọn họ dựa vào năng lực làm việc cùng hiệu quả và lợi ích, chứ không phải dựa vào tiểu bạch kiếm…. Còn nói Trương Hoàn nếu là cấp dưới hắn, như vậy, phải phục tùng hắn làm việc, không nên quá ngạo mạn, cấp dưới quá ngạo mạn, ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu… Như vậy một hồi, chỉ khiến Trương Hoàn mâu thuẫn không thôi, tuy rằng mâu thuẫn, thế nhưng cũng không khỏi tự kiểm điểm.
Triệu Trăn tiếp lời Trương Hoàn hỏi, “Vì sao không hoà đồng với đồng nghiệp?”
Trương Hoàn cau mày nói, “Em không quen nói giỡn với bọn họ. Hơn nữa, nữ thì ân cần quá phận, nam thì luôn lời mặn lời nhạt với em, bởi vì em là người mới, còn gọi em là em trai…, em không quen được.”
Triệu Trăn than thở, “Có đôi khi, giấu dốt cũng là cần thiết.”
Trương Hoàn cúi đầu không đáp lại ông.
Triệu Trăn lại nói, “Nếu như em thật sự muốn làm tốt trong công ty bây giờ, vậy em phải xử lý tốt các mối quan hệ, phải làm đến vui vẻ mới được, nếu không, tôi không muốn để em tiếp tục ở lại đó. Em muốn làm gì, muốn học cái gì, tôi có thể an bài vị trí cho em, bảo người đặc biệt đến giúp em. Em không nên luôn cố chấp như vậy. Tuy rằng, năng lực làm việc năng lực giao tiếp cùng với các loại phẩm chất ưu tú mới là thứ quý nhất, những thứ này là chỗ dựa quan trọng nhất của một người, bởi vì, đây không chỉ là nền tảng cho một người đứng thật vững, hơn nữa, chúng nó là thứ người khác không thể đánh cắp, nhưng thứ này có thể là chỗ dựa vĩnh viễn, nhưng mà không dễ có được, em muốn chỉ dựa vào chúng mà đứng vững làm một phen sự nghiệp, tôi thật cao hứng, còn vì em mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng, người có thể đứng ở vị trí càng cao khi đi lên, lại một mực không muốn dựa vào bậc thang đã có, muốn tự mình từ nơi thấp nhất dọc theo vách đá đi lên, trong mắt tôi, những việc này hoàn toàn không cần thiết. Thời gian và tinh lực con người đều có hạn, từ đáy vực đi lên, cho dù có thể leo lên, vậy cũng quá lãng phí thời gian và tinh lực, hao hết toàn bộ thời thanh xuân, mới đứng ở vị trí vốn dĩ có thể đứng ngay từ ban đầu nhìn phong cảnh phía dưới, tôi cảm thấy không xứng. Em nguyện ý suy nghĩ thật kỹ lời tôi nói không?”
(huhuhu, đứt hết mấy sợi dây thần kinh não của tôi rồi. Túm lại Triệu Trăn nói, có mấy người ngay từ đầu không chịu leo thang lên núi mà cứ thích trèo vách núi đi lên, vừa tốn công tốn thời gian)
Trương Hoàn nhìn Triệu Trăn, môi nhẹ nhàng mấp máy, cậu cũng không phải một người cứng nhắc, cậu đương nhiên hiểu ý tứ của Triệu Trăn, chỉ là, muốn lựa chọn chung quy rất khó.
Cậu nói, “Có chỗ dựa liền sử dụng, sau này sẽ hình thành quán tính, sẽ không tiếp tục muốn tiến tới. Người trời sinh dễ bị thói quen làm hư. Em không muốn làm một người bị ông chiều hư.”
Triệu Trăn kinh ngạc vì những lời này của Trương Hoàn, ông trầm mặc một hồi mới cười khiêu khích Trương Hoàn, “Đó là em không có tự tin, lẽ nào em cho rằng mình là một người rất dễ bị chiều hư sao? Có đôi khi, không phải hoàn cảnh ác liệt mới có thể tôi luyện con người, hoàn cảnh ưu việt càng có thể tôi luyện người, ở trong hoàn cảnh ưu việt vẫn như cũ vó thể viễn vĩnh bảo trì tinh thần tỉnh táo mà tiến lên quyết không lười biếng, mới thật sự là đại sự thành công. Giống như Trung Quốc có nhiều hoàng đế như vậy, trừ ra mấy hoàng đế chật vật trải qua thời kì kiến quốc ban đầu, còn dư lại mấy đế vương, lại có mấy người là minh quân thiên cổ tài trí mưu lược kiệt xuất, những người khác, một đám bại gia tử mà thôi.”
Trương Hoàn bị lời nói của Triệu Trăn kích thích nhiệt huyết trào dâng trong lòng, không khỏi động tâm.
Sau đó cậu lại lộ ra dáng tươi cười, nói với Triệu Trăn, “Cám ơn ông!”
Triệu Trăn thấy cậu cao hứng, chính mình cũng thở phào nhẹ nhõm, nói, “Cảm ơn tôi cái gì? Chân chính muốn cảm ơn tôi, thì nghe nhiều một chút kinh nghiệm tôi nói đi. Có đôi khi, được người ta gọi là lão Triệu, không phải là ám chỉ tuổi tác tôi lớn, chữ lão này, còn có ý khác.”
Trương Hoàn mỉm cười nhìn ông, trong lòng tràn đầy tình ý cuộn trào mãnh liệt, cư nhiên giống cô gái nhỏ ẩn tình đưa tình tiến tới hôn lên mặt Triệu Trăn một cái.
Triệu Trăn được vợ thơm một cái, cao hứng không phân rõ nam bắc rồi, sau đó cười hì hì nói, “Nếu không, tôi lại an bài công tác cho em?”
Trương Hoàn lại lắc đầu cự tuyệt đề nghị này, “Em còn muốn tiếp tục ở lại công ty hiện tại, chí ít không thể để cho công ty lấy được tiền bồi thường hợp đồng (hợp đồng lao động), hơn nữa, em muốn cho ông chủ nhìn thấy, em mới không phải loại người như hắn nói! Một ngày nào đó, em muốn hắn làm cấp dưới của em…”
Triệu Trăn cười lắc đầu, nói, “Thanh niên a, chính là khí thịnh.”
Hai người vui vui vẻ vẻ về nhà, xe dừng xe trước trước cửa, chỉ thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Triệu Trăn và Trương Hoàn đều lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm, trong nhà có chuyện gì vậy? Đã trễ thế rồi, người giúp việc chắc sẽ không làm như vậy đi.
—-
Tiểu Bảo : cửa ải cuối cùng trước khi happy ending. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT