Từ trước tới nay, chưa bao giờ ta hoảng hốt như vậy.
"Thư Lê..." Ta chạy trên đường cái giống như một kẻ không hồn, gọi tên hắn.
"Người mù..." Chàng đã đi đâu, vì sao không mang ta theo?
"Tiên sinh..." Cho dù một đồ đệ như ta chẳng làm nên chuyện gì, nhưng ít nhất cũng có thể làm đôi mắt cho chàng.
Thế gian này quá lớn, ta không tìm thấy hắn.
Đúng lúc này, đám người Tiền gia lại cố tình đuổi theo ta.
Ta không có tâm trạng dây dưa cùng bọn chúng, quay đầu bỏ chạy, chạy qua
một góc phố, lại vượt qua một con hẻm, nghĩ rốt cuộc cũng cắt đuôi được
bọn chúng, nhưng ở cuối ngõ nhỏ, ta lại nhìn thấy lão đạo sĩ râu dê núi
kia.
Lão đạo vẫn cầm theo Chiêu Hồn Phiên và cây kiếm gỗ, áo bào xanh nhạt vừa dài lại vừa rộng.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Ông có thấy Thư Lê đâu không?"
Lão đạo lắc đầu.
Ta hoảng hốt nói năng lộn xộn, "Không phải lần trước ngươi đi tới tiểu
viện hoa lê kia đuổi quỷ sao? Nam tử đứng bên cạnh ta chính là Thư Lê
đó, hắn mặc áo bào trắng, ánh mắt không được tốt, nhưng dáng vẻ lại rất
đẹp, hắn uống trà hoa lê cùng ta xem ông làm phép, ông đã quên rồi sao?"
Lão đạo nở nụ cười, hàng mi trắng nhếch lên: "Ngày ấy ở trong viện, trong
mắt ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi, chưa từng nhìn thấy người nào
khác."
Ta giống như bị sét đánh ngang tai: "Không thể, rõ ràng hắn ngồi ngay bên cạnh ta."
"Ngươi lẩm bẩm nói chuyện một mình với hư không, vừa nói vừa cười, ta nói
ngươi bị âm khí quấn thân, ngươi cũng không tin, còn mắng ta giả danh
lừa bịp."
"Không thể... Hắn và ta sống nương tựa lẫn nhau đã mười năm, sao có thể là quỷ?" Ta cúi đầu lẩm bẩm, mất hồn mất vía.
Lão đạo tiến lại gần, vỗ nhẹ đầu ta, thở dài nói: "Thiên Nhãn của ta đã
hỏng, không thể nhìn thấy hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn tồn tại, ta
biết hắn ở cùng ngươi, cho nên ngày đó cũng không thật sự làm phép, chỉ
vì không muốn quấy nhiễu hồn phách của hắn."
"Lão đạo, ông nói gì, ta nghe không hiểu."
"Ngọc yêu đánh tan hết tu vi, là hồn phi phách tán... nếu không có hắn, làm sao ngươi có thể sống tiếp?"
Ta mở to mắt, nhìn lão: "Ông biết chuyện gì, hãy nói đi."
Lão đạo lắc đầu cười: "Ngươi phải hỏi trái tim ngươi mới đúng." Dứt lời,
lão giơ thanh phất tử, chỉa về phía ngực ta: "Hỏi nó xem, rốt cuộc đã
quên điều gì, đã đánh mất cái gì?"
Ta không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì ta sớm đánh mất trái tim... khoảnh khắc biết được Thư Lê rời đi, trái tim ta cũng mất theo.
Lão đạo dùng ánh mắt thương xót nhìn ta: "Ngọc Thạch rơi xuống nhân gian,
lẽ ra phải tan xương nát thịt, nhưng lại biến thành một bé gái bảy tuổi, trưởng thành giống như người phàm trần... Có lẽ hắn không ngờ rằng,
kiếp trước Ngọc Thạch không yêu hắn, nhưng sau khi hắn chết đi lại yêu
thương hắn."
"......" Ta kinh ngạc nhìn lão đạo,"Nói cho ta biết, hắn chết như thế nào?"
"Hắn làm một khế ước với quỷ, dùng cái chết của hắn, đổi lấy sự sống cho
ngươi. Trong khế ước, hắn có thể kiềm giữ hồn phách bản thân trong vòng
mười năm. Mà nay, đúng là mười năm sau cái chết của hắn... thực ra, với
một hồn ma, có thể đợi đến lúc nào? Cho tới giờ hắn cũng biết, nhưng lại cố tình như không biết."
Trong nháy mắt, dường như ta đã hiểu được tất cả.
Hiểu được vì sao năm đó ta từ trong miếu hoang đổ nát tỉnh lại, đã là dáng vẻ của một bé gái, không có trí nhớ.
Hiểu được vì sao năm đó ta vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Thư Lê nheo mắt nở nụ cười ấm áp với ta.
Hiểu được vì sao chưa bao giờ hắn chấp nhận lời cầu hôn của ta.
Hiểu được người mà hắn vẫn đợi mười năm nay là ai.
Mười năm nay, ngoài Thư Lê, ta khóc thành tiếng lần đầu tiên trước mắt người khác.
Lão đạo xoa đầu ta, thở dài: "... Đứa bé ngốc, ngươi nhớ hắn sao? Ta có thể giúp ngươi nhìn thấy hắn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT