Địa điểm mà Marcus và Caius giao ước gặp nhà Cullen là ở biên giới khu rừng bên ngoài thị trấn Forks, ở đó có một bãi đất trống bằng phẳng, còn được vẽ các đường vạch như trên sân bóng chày, hiển nhiên đây chính là nơi mà nhà Cullen chơi bóng.

Nếu như có Aro ở đây thì đại khái ông ta sẽ ngạc nhiên tán thưởng trò chơi của nhà Cullen, hơn nữa còn thân thiết biểu đạt muốn tham gia —— Aro là người duy nhất trong ba trưởng lão của Volturi có đầy đủ những đặc điểm của một quý tộc, ví dụ như lúc nào cũng mỉm cười một cách tao nhã mà thân thiết dù trong lòng ông ta đang chửi bới không ngừng, hoặc là cách nói chuyện hoa mỹ vòng vòng vèo vèo dù là đang gấp gáp vô cùng.

Nhưng hiển nhiên Marcus và Caius đều không nhàn hạ thoải mái như Aro, Marcus giỏi về trầm mặc, mà Caius giỏi về nói ngắn gọn, như Aro thường hay phàn nàn thì chính là hai kẻ kia luôn khiến cho cuộc sống suốt ba ngàn năm dưới lòng đất buồn tẻ như là ba mươi ngàn năm vậy.

Những cơn mưa quanh năm của thị trấn Forks luôn khiến cho thị trấn nhỏ này bị sương mù dày đặc bao trùm, Carlisle đợi đã lâu chợt nghe thấy Alice nhỏ giọng nói: “Đến đấy.”

Sương mù bị gió thổi cuồn cuộn, không khí thay đổi, mấy bóng người mặc áo choàng màu đen vạch sương mù bước ra.

Carlisle nhìn thấy Rosalie và Emmett từ xa xa, Emmett cười toe toét như không hề có chuyện gì xảy ra, mà Jasper cũng nhận thấy không hề có cảm giác ác ý nào, Carlisle lúc này mới yên tâm tiến lên.

Carlisle từng ở lại nhà Volturi một thời gian ngắn, bởi vì ba vị trưởng lão của Volturi đều cho là phong cách ăn uống của ông có vấn đề nên tìm cách uốn nắn ông trở lại đường thẳng. Thật ra nhà Volturi không hề biết cách ăn uống quái dị này của Carlisle là do quá trình ly kỳ kịch tính khi ông biến thành ma cà rồng ảnh hưởng.

Carlisle sinh ra vào thập niên bốn mươi của thế kỷ mười bảy, khi đó Cromwell còn đang thống trị. Lúc đó ông là con trai của một vị linh mục, bị cha mình ảnh hưởng, ông còn trẻ mà đã không ngừng săn những sinh vật phi tự nhiên như phù thủy, người sói, ma cà rồng, ông đã thiêu chết không biết bao nhiêu sinh vật tà ác… đồng thời còn có cả người vô tội —— sau này ông mới phát hiện ra, những tên linh mục luôn mồm kêu gọi tàn sát các sinh vật phi tự nhiên không hề chính trực hay vĩ đại như ông tưởng, khi những sinh vật kia càng lúc càng ít và cũng khó săn bắt hơn thì bọn họ rất thích dùng dân thường để thêm vào cho đủ số nhằm gia tăng chiến công và lực ảnh hưởng của mình mà hoàn toàn không hề có cảm giác tội lỗi nào.

Carlisle là trong quá trình săn đuổi một ma cà rồng mà bị cắn, đại khái là bị đuổi bắt quá nhiều trong một khoảng thời gian dài nên tên ma cà rồng kia đã lâu không ăn uống gì trở nên rất yếu ớt, cho nên khi Carlisle đuổi theo tên đó thì bị cắn trúng nhưng tên kia chưa kịp hút hết máu của ông thì đã bị nhóm thợ săn của nhà thờ đuổi đến dọa chạy mất bởi vậy mà Carlisle nhặt về được một cái mạng, chỉ tiếc là ông đã biến thành ma cà rồng.

Carlisle cũng có bàng hoàng, cũng có hoảng sợ, đương nhiên, bất luận kẻ nào đột nhiên biến thành loại sinh vật mà mình luôn căm ghét đều sẽ không có phản ứng nào khá hơn ông, Bất quá sau khi tỉnh táo lại thì ông đã nhận ra ông không còn có thể về nhà được nữa vì cha của ông, một tín đồ cuồng nhiệt nhất định sẽ không chút do dự giết chết ông, thậm chí ngay cả thi thể cũng sẽ bị thiêu hủy —— bất luận thứ gì bị quái vật làm ô nhiễm đều sẽ có kết cục này.

Cho nên ông bỏ đi.

Nhưng ông không thể chống lại bản năng của ma cà rồng, mà ông kiên quyết không chịu hút máu người khiến cho ông càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng thống khổ, đáng tiếc vô luận ông cố gắng như thế nào để chấm dứt loại đau đớn này thì sức mạnh của ma cà rồng đều khiến cho ông thất bại, bất kể là tự sát, nhảy núi hay là tự thắt cổ. Sau đó, ông vì tự hành hạ mình quá nhiều mà hôn mê, đến khi ông tỉnh lại thì ông phát hiện mình đã giết sạch một đám linh dương —— nhờ vậy mà ông đã tìm ra được một con đường khác.

Giống như trước kia ông từng ăn thử không ít thịt, bây giờ bất quá chỉ là ông không thể ăn chay nữa mà thôi.

Giải khai khúc mắc xong thì Carlisle bắt đầu đi du lịch, hơn nữa ông chọn học y, dùng hết hai thế kỷ để khắc chế bản năng của ma cà rồng. Mà trong thời gian này, gia tộc ma cà rồng đầu tiên ông gặp chính là nhà Volturi.

Cho nên có thể nói, cảm xúc của Carlisle dành cho gia tộc Volturi không hề giống như những ma cà rồng bình thường, đó là những người đầu tiên dẫn dắt ông chính thức tiến vào thế giới ma cà rồng, nhưng cũng nhờ vậy mà Carlisle đã hiểu rất rõ về thực lực còn đang che giấu của Volturi, vì vậy ông không thể không đề phòng.

“Marcus, Caius, đã lâu không gặp, không ngờ các anh lại đến đây.” Carlisle mỉm cười nhưng vẫn không thôi cảnh giác tiến lên chào đón, đứng cách nhóm ma cà rồng kia khoảng vài bước chân —— nếu như bên đám người đó có Aro thì ông bắt buộc phải tiến lên cho đối phương một cái ôm, mặc kệ là có thật lòng hay không nhưng mà đối phương là Caius với Marcus thì không cần phải như vậy.

“Ừ.” Tuy biết Atlas không có ở đây nhưng Marcus vẫn hơi thất vọng, dù vậy để tỏ lòng thành ý, ông vẫn ra hiệu cho mấy tên hộ vệ lùi ra sau và để cho Rosalie cùng Emmett trở lại bên cạnh Carlisle.

Biểu hiện của Carlisle lập tức thả lỏng, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn như thật sự gặp được những người bạn cũ.

Marcus lấy cây thập giá kia ra, ho nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của Carlisle mới chậm rãi nói ra một câu rất dài, thậm chí còn khiến cho Caius thấy ngạc nhiên: “Thực ra, ta muốn hỏi thăm chuyện về Atlas, Carlisle, anh biết năng lực của ta rồi đấy, ý của ta là, ta có thể nhìn thấy những mối dây liên hệ tình cảm giữa người với người. Khụ, ý của ta là, Atlas nó… nó chính là…con trai của ta.”

Ngay lập tức tất cả ánh mắt của tất cả ma cà rồng đều đồng loạt tập trung lên người ông ta —— kể cả đám hộ vệ ma cà rồng luôn coi trọng hình tượng lạnh lùng ( những kẻ may mắn khiến cho đại đa số thị vệ ghen tỵ), mắt của họ trợn tròn đầy kinh ngạc: Đức ngài Marcus mà biết thẹn thùng! Thượng đế ơi, mắt của họ sắp mù rồi!

Carlisle thấy nao nao, nháy mắt đem tất cả những chuyện từ trước đến nay liên kết lại đồng thời nhìn Marcus chăm chú, không khỏi che miệng lại phì cười.

Rosalie từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng không quay đầu lại mà vươn tay nâng cái cằm đã muốn rớt xuống đất của Emmett đẩy về vị trí cũ.

Emmett thì thào bảo: “Người này nếu như không phải đang nói láo thì chính là tự mình chuốc lấy khổ.”

Alice nhỏ giọng đáp lại một câu: “Em thấy đôi khi em cũng phải đồng ý với anh một lần.” Cô nhìn Marcus chằm chằm không chớp mắt, “Nếu như có Edward ở đây thì tốt rồi, em thật muốn biết lão ma cà rồng kia đang nghĩ cái gì trong đầu.”

Jasper nói khẽ: “Em quên anh rồi à, Alice, anh tưởng em cũng rất hứng thú với tâm trạng của ông ta.”

Alice cười khanh khách, nhẹ nhàng kéo tay Jasper: “Đúng vậy đúng vậy, Jasper yêu dấu, xém chút là em quên mất, mau nói cho em biết đi.” Đôi mắt mèo của cô nàng tràn ngập hưng phấn nhìn Jasper.

Jasper cười ngượng, một ngón tay gãi gãi gò má, anh cúi đầu xuống, vài sợi tóc vàng rũ xuống trước trán, Jasper nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ, ông ta đang xấu hổ, đồng thời còn hơi bất an.”

Alice kinh hô lên một tiếng “a” rồi vội vàng bịt miệng lại, cô không để ý đến ma cà rồng đối diện trong nháy mắt trở nên phẫn nộ —— cho dù bọn họ nói rất nhỏ.

“Trời! Em cứ nghĩ trưởng lão của nhà Volturi thì phải hung ác đáng sợ lắm chứ.” Hiển nhiên, thoáng cái, hình ảnh vị trưởng lão hung ác đáng sợ trong lòng cô đã sụp đổ thành kẻ hay ngượng ngùng… được rồi, là một ông lão hay xấu hổ —— dù sao thì bọn họ đều đã sống hơn ba nghìn năm.

Alice bĩu môi, ba ngàn năm ở suốt dưới một tòa thành âm u nhàm chán, may mà đầu óc của bọn họ vẫn không đến nỗi bất bình thường cho lắm.

Esme nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của các con mình, bà nhịn không được cảm khái: “Tin mẹ đi, nếu như các con cũng có một đám con cái như mẹ thì các con sẽ rất dễ dàng hiểu được trong lòng của ông ta đang nghĩ cái gì.” Hiển nhiên, dù cho không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ điều gì nhưng Esme vẫn tin tưởng những gì Marcus vừa nói, tuy là trong lòng có hơi ê ẩm: không lẽ đứa nhỏ bà mới nuôi nửa năm nháy mắt phải trả cho người khác sao ? Đúng là một tin không tốt mà.

Marcus dưới vô số ánh mắt của các ma cà rồng vẫn bất động như núi, tựa như ông ta vẫn còn đang ngồi trên vương tọa của mình ở nhà Volturi — những biểu hiện của mọi người, ông tỏ ra đã rất quen thuộc, ngay cả những khi hộ vệ báo cáo những tin tức có thể khiến cho Aro nổi trận lôi đình thì ông vẫn có thể thờ ơ, làm cho người ta nhìn không ra ông đang nghĩ cái gì. Được rồi, đây chính là sự thu hoạch lớn nhất trong bao nhiêu năm qua, hiển nhiên là nó đang phát huy công dụng.

Marcus dùng ánh mắt ý bảo Caius, yêu cầu Caius nên phát huy tác dụng của mình —— Caius đã từng nói muốn xin lỗi để xóa bỏ khoảng cách giữa họ và nhà Cullen, đừng tưởng rằng ông đã cho Caius đi theo rồi thì Caius có thể không cần phải giữ lời nữa.

Caius dưới ánh mắt lạnh lùng của Marcus hơi rũ mắt xuống, một lúc sau ông ta mới ảm đạm nói: “Xin lỗi, vì mới đầu không biết rõ nên ta đã cắn Atlas.”

Mi mắt Carlisle và Marcus đều giật giật, hoàn toàn không hề cảm thấy chút ý xin lỗi nào trong giọng nói của Caius.

Emmett vừa mới biết được tin Edward và Atlas bình an vô sự, cho nên anh cũng không nóng nảy nữa, nhưng mà vẫn nhịn không được nói thầm: “Vậy mà sau đó còn đuổi tận giết tuyệt, giống như còn muốn cắn thêm một phát nữa vậy. Hừ, sớm biết như vậy mình đã không lãng phí nhiều đạn như vậy, dù sao thì cũng không bắt nổi người. “

Caius mắt điếc tai ngơ nhanh chóng câm miệng, Marcus phẫn nộ nhìn Caius nhưng Caius ngoảnh sang chỗ khác, ông cảm thấy… tạm thời rút lui vẫn tốt hơn.

Caius dùng sự ăn ý suốt ba ngàn năm hai người cùng tồn tại dưới lòng đất ( thật ra là do cả hai đều lười nói chuyện) nhanh chóng liếc sang Marcus, sau đó thối lui, ẩn vào đám sương mù dày đặc, Carlisle khẽ nhíu mày nhìn theo, chợt nghe thấy Marcus nhếch môi nhổ ra một câu lạnh lùng: “Ông ta sẽ không săn ở vùng phụ cận đâu.”

Carlisle mỉm cười thăm hỏi: “Rất cám ơn, Marcus, tôi nghĩ ở đây không thích hợp để nói chuyện, có lẽ anh không ngại đến nhà Cullen làm khách chứ?”

“Đương nhiên, nếu như anh Marcus đồng ý, anh có thể đến xem thử phòng ngủ của Atlas.” Carlisle mỉm cười cúi đầu, ánh mắt chợt lóe lên tinh quái bổ sung một câu, “Nếu như anh không để ý chuyện thằng bé và Edward ở cùng một phòng.”

“Cái gì!” Sắc mặt Marcus thoáng cái nghiêm lại đầy cứng rắn, vội vàng bước theo Carlisle, mấy hộ vệ cũng bám sát theo sau.

“Ta rất để ý, phi thường để ý.” Marcus rất muốn nói như vậy nhưng ông sáng suốt giữ vững trầm mặc, tuy nhiên hai hàm răng của ông nghiến chặt lại.

Caius chậm rãi đi dạo trong rừng cây, xuyên qua những thân cây cổ thụ cao lớn, chân dẫm lên đám rêu xanh dày đặc, chiếc áo choàng màu đen khẽ quét qua những tán lá dương xỉ phát ra tiếng sột soạt, trong không khí có thể ngửi thấy được mùi hơi nước ẩm ướt, hoàn toàn khác hẳn với thành Volterra khô nóng khiến cho làn da vốn cứng như đá của ma cà rồng càng thêm khô cứng.

Đúng là một nơi rất tốt cho ma cà rồng sinh sống, Caius nghĩ như vậy.

Đã lâu không rời khỏi Volturi, loại cảm giác này rất mới lạ.

Đột nhiên Caius cảm thấy nhớ đứa trẻ kia, khi ông bắt đứa bé đó nhốt trong phòng của mình, cậu ta luôn tỏ ra như là khách chứ không phải là bị giam giữ, mỗi buổi sáng sẽ lấy kem đánh răng cho ông, sẽ làm cho ông những món ăn ngon, còn không ngừng nói chuyện mặc dù ông gần như không trả lời.

Caius nghĩ cậu ta đúng là một đứa trẻ tốt, có lẽ Caius muốn chuyển hóa cậu ta một phần là vì muốn bảo vệ, muốn giữ cậu ta lại, dù sao hơn ba nghìn năm qua, rất hiếm khi ông cảm thấy hứng thú với một ai đó. Không biết cái cảm giác hứng thú này có phải là vì đối phương mang theo huyết thống ma cà rồng hay không —— tuy lúc đó Caius không biết, nhưng sự hấp dẫn từ trong huyết mạch luôn khó mà tránh khỏi.

Caius vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, nhưng rất nhanh, chuyện tốt của ông bị phá hư, Caius đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang một hướng, sau đó nhanh chóng biến mất —— ông ngửi thấy mùi của người sói!

Không, không phải là người sói mà chỉ là người biến hình thôi.

Khi mùi hương đó tiến đến gần, nỗi phẫn nộ và chán ghét dâng lên theo thói quen trong lòng Caius mới biến mất một chút —— người biến hình và người sói thực sự kém nhau rất xa, bất kể là sức mạnh hay huyết thống.

Bất quá, nếu như không phải đây là lãnh địa của nhà Cullen thì đại khái Caius đã xông lên xé xác kẻ biến hình kia rồi.

Được rồi, các ngươi hẳn là nên cám ơn Atlas đi, tuy bây giờ cậu ấy không có ở đây —— Caius ẩn trong rừng, nhìn trên vách núi sát bìa rừng, có hai bóng người đang tựa vào nhau…

Cái mũi của Caius khẽ giật giật, đôi mắt đỏ rực lên: mùi hương thật ngọt ngào, cô bé kia…

Bella ngồi ở trong lòng Jacob, người của Jacob nóng hừng hực như lò sưởi giúp cô không phải run rẩy giữa những cơn gió biển lạnh như băng.

Jacob dùng áo khoác bọc Bella kín lại thêm một chút, tỏ ra trách cứ cô bạn gái: “Chị không nên tùy tiện chạy đến đây, Bella, nếu như chị muốn gặp em thì chị có thể gọi điện thoại cho em hay Billy cũng được, em sẽ đến tìm chị.”

Đây là bãi biển thuộc về vùng lãnh địa của tộc người sói Quileute, trời biết cái dám anh em người sói của cậu có thể bị Bella bắt gặp không, mà nếu có thấy thì cũng đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ.

Billy đã biết tình cảm của cậu dành cho Bella, với việc này ông luôn giữ im lặng, đại khái đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của ông, vì ông và Charlie cha của Bella là bạn tốt nhưng Jacob biết rõ Billy đang lo lắng chuyện gì, ông sợ Bella biết bí mật của bộ tộc Quileute, lúc đó người tổn thương sẽ là Jacob.

Billy thường nói, móng vuốt và răng nanh của người sói tộc Quileute có thể xé nát thân thể của ma cà rồng, nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất.

Jacob biết Billy đang cảnh cáo cậu chuyện gì, cảnh cáo cậu cẩn thận trong chuyện tình cảm với Bella, Jacob thì bị quản chế bởi các luật lệ của tộc Quileute mà không thể chính miệng đem chân tướng nói cho Bella. Điều này làm cho cậu vừa khổ sở vừa mâu thuẫn.

“Jacob, em không vui khi thấy chị sao?” Bella có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên Quileute cao lớn, cô tỏ ra bị tổn thương.

“Không phải.” Jacob không biết nên nói như thế nào, gần đây cậu có rất nhiều chuyện phiền lòng khiến cho cậu không còn hơi sức đâu mà giải thích với Bella, mà cậu cũng không biết phải giải thích thế nào.

Đúng lúc đó, trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng rống của dã thú khiến Bella hoảng sợ hét ầm lên, Jacob vội vàng đứng dậy bảo Bella: “Ở yên chỗ đó, Bella! Đừng đi đâu!”

Cậu vội vã lao vào trong rừng cây một cách nóng vội, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng thét của Bella “Trở về! Trở về Jacob! Nguy hiểm!”, bởi vì cậu ngửi thấy mùi của ma cà rồng —— Trời ạ! Mùi hương vô cùng nồng nặc, còn đậm đặc hơn cả cái tên James kia nữa ! Chắc chắn đây là một ma cà rồng cực mạnh !

Càng làm cho cậu sợ hãi chính là, tiếng dã thú gầm rống mà người thường nghe thấy đó chính là tiếng kêu đau đớn của một người sói —— đồng bạn của cậu đã bị thương!

Jacob nhanh chóng chạy vào trong rừng, dẫm lên một tảng đá lớn tung người lên, khi rơi xuống cậu đã biến thành một con sói to lớn với bộ lông màu nâu đỏ. Từ sau tảng đá Jacob nhìn thấy Bella đang hoảng hốt chạy vào trong rừng, cậu phát ra một tiếng gầm nhẹ vừa tức giận vừa lo lắng, cuối cùng cậu quyết định nhắm mắt lại mà chạy vào trong rừng—— đây là trách nhiệm của cậu, cậu không thể nhìn đồng đội bạn bè chiến đấu một mình, Bella, em van chị ở yên đó, van chị đấy, xin hãy nghe lời em ! (chẹp, Beo mà nghe lời thì cóc phải là Beo ╮(╯_╰)╭)

Cậu chạy như điên vào trong rừng không hề ngoái đầu lại dù cậu biết Bella vừa té ngã, dù cậu biết Bella đang không ngừng gọi tên cậu.

Một cái bóng to lớn màu nâu đỏ nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt Bella, Bella hoảng sợ phát hiện, thiếu niên Quileute cao lớn không thấy đâu mà trên mặt đất chỉ còn vương vãi ít mảnh vụn quần áo của Jacob như bị xé nát từ bên trong. Bên cạnh đó còn có dấu chân của một loài thú khổng lồ, tựa như từ trong không khí xuất hiện, mà dấu chân của Jacob thì lại bị đứt đoạn.

Bella ngơ ngác nhặt những mảnh vải vụn lên, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng, cô chợt nhớ ra Jacob từng kể cho cô nghe về truyền thuyết của bộ tộc mình, truyền thuyết về ma cà rồng và người sói.

Ma cà rồng… cô nhớ đến nhà Cullen, đó chỉ là những suy đoán vu vơ nhưng sau đó đã trở thành sự thật. Có ma cà rồng, vì sao lại không thể có người sói?

Bella nhìn dấu chân to lớn trên đất, cả người run lẩy bẩy, nước mắt trào ra, cô nghiến chặt răng phát ra những tiếng rít đứt quãng: “Em gạt chị, em gạt chị… Jacob, ngay cả em cũng gạt chị sao?”

————————

Chậc, Ed phen này sẽ khốn đốn với cha dzợ cho coi =v=

Mà ta mới tìm được 2 anh này, các nường thấy anh nào hợp vai nào trong 3 anh nhà Vol nhỉ ^^ thiệt ra chỉ còn có Aro và Marcus thau, chứ ta thấy anh đóng Caius cũng đệp rồi, khỏi thay

ban-tren-mang-lam-ma-ca-rong-43-0

ban-tren-mang-lam-ma-ca-rong-43-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play