“Tezuka, anh chờ tôi một chút, tôi xong ngay đây.” Sáng ra nghe thấy giọng của Tezuka, Ogihara ở trong bếp gọi một tiếng sau đó cất cẩn thận những gì cần mang theo.
Tezuka không đổi giày, chỉ đứng chờ ở cửa, Anthony ra mở cửa rồi nói nhỏ với anh mấy câu, vẻ mặt Tezuka đầu tiên có phần ngưng trọng, sau đó lại bình thường.
“Được rồi.” Bảo nhị ca giúp mình cầm mấy thứ, Ogihara đổi giầy xong thì đeo túi tennis lên lưng. Tezuka cầm lấy cái ba lô to trên tay Hall, hơi bị nặng, Tezuka biết bên trong đều là những thứ Ogihara chuẩn bị vì bọn họ.
“Anh, em đi đây, bye bye.” Không để các anh đi theo, Ogihara sau khi tạm biệt hai anh thì vui vẻ cùng Tezuka đến sân thi đấu.
Ogihara vừa mới bước đi, vẻ mặt tươi cười của Hall đã không thấy tăm hơi. Anh ngồi trên sô pha lấy ra một gói thuốc lá trong túi, đưa cho Anthony một điếu, cũng lấy ra một điếu cho mình rồi châm lửa cho cả hai người.
Anthony hút một hơi, ngửa đầu trên sô pha thở ra một luồng khói thuốc dài, Hall cũng trầm mặc hút thuốc. Một lát sau Hall mới mở miệng: “Anthony, em chuẩn bị xin nghỉ dài hạn ở trường, trước khi giải toàn quốc kết thúc em muốn ở cùng Baby.” Từ chỗ Anthony anh đã biết chuyện của em trai.
“Baby nói kết thúc của câu chuyện chính là giải toàn quốc. . .” Anthony phiền muộn vò tóc mình, “Anh có dự cảm, chỉ cần tìm ra bí mật của bức tranh thì Baby sẽ an toàn.” Thế nhưng, rốt cuộc bí mật là cái gì? Bọn họ ngay cả điểm bắt đầu cũng không có.
“Shit!” Hall ngồi dậy mắng một câu, “Quỷ tha ma bắt, bức tranh chết tiệt! Hoa chết tiệt! Rốt cuộc chúng muốn dằn vặt Baby tới khi nào! Shit! Shit!” Đêm qua thấy em trai hôn mê, anh hận không thể chịu thay cho cậu, thay cho Baby của họ. Người em trai cho tới bây giờ luôn được họ nâng niu che chở trong lòng bàn tay lại bị bệnh, mà họ lại không cách nào tìm được nguyên nhân căn bệnh, cảm giác bất lực sâu sắc làm Hall trở nên buồn bực.
“Hall, ở trước mặt Baby em phải bình tĩnh một chút. Phải biết rằng thực ra Baby so với chúng ta càng sợ hơn, nhưng trước mặt chúng ta em ấy sẽ không lộ ra chút khổ sở nào, thậm chí còn muốn làm chúng ta thoải mái, đừng để em ấy thấy em thế này.” Lại đốt một điếu thuốc, Anthony đem tất cả sợ hãi của mình rót vào trong đó.
… . . . .
“Shusuke, Ryoma? !” Đi tới dưới lầu, thấy người đang chờ bên ngoài, Ogihara kinh ngạc cực kỳ, cậu đã nghĩ chỉ có Tezuka tới đón mình.
Cầm lấy ba lô trên tay Tezuka, Fuji hỏi: “Đây là cái gì, nặng như thế?” Biết tay Tezuka có thương tích, Fuji khoác ba lô lên vai mình.
“Tôi làm cho các anh rất nhiều đồ ăn ngon, còn có trà kim ngân, hôm nay rất nóng, uống cái này sẽ đỡ nóng hơn.” Các anh đã gọi xe cho cậu, Ogihara lên xe rồi giải thích.
Ryoma thì nhìn chằm chằm vào Ogihara, Ogihara xoa nắn mặt mình hỏi: “Làm sao vậy, Ryoma, mặt tớ có gì à?”
“Không phải.” Ryoma lắc lắc đầu, cũng không muốn giải thích nhiều. Ogihara đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghĩ tới hôm nay ba người họ đều tới đón mình, trong mắt Ryoma có lo lắng, bọn họ. . . đã biết rồi.
“Ryoma, tớ không sao, tớ sẽ cao thêm, cho nên Ryoma, cậu sẽ thua nha.” Ogihara không muốn làm người nhà và bạn bè lo lắng vì mình.
“Gì? Itsuki-chan và Ryoma cược cái gì đấy?” Ngồi phía trước đối diện với Tezuka, Fuji hỏi.
“Tôi cược với Ryoma, sau này cậu ấy tuyệt đối vẫn sẽ thấp hơn tôi, ai thắng người có thể tùy ý xử lý người kia.” Ngồi thẳng dậy liên tục so sánh chiều cao hai người, Ogihara tự tin nở nụ cười.
“Mada mada dane.” Nhận ra ý trong mắt Fuji, Ryoma không để sự lo lắng của mình ảnh hưởng đến Ogihara. Vì sao cậu lại không phát hiện Ogihara gầy đi rất nhiều.
“Hà. . . Itsuki-chan định xử trí Ryoma thế nào đây?” Fuji hỏi hùa theo Ogihara. Itsuki-chan, kỳ thực em so với tôi càng thích ẩn giấu tâm sự hơn.
“Ryoma. . .” Chạy tiến lên, Ogihara túm tay Ryoma, “Cậu giận à?” Oishi senpai vì cứu một người phụ nữ có thai mà bị thương nên Momo senpai thay anh thi đấu. Nhưng khi huấn luyện viên Ryuzaki công bố danh sách thi đấu thì Ryoma cũng bị thay thế, cậu biết chắc chắn Ryoma sẽ tức giận.
“Không.” Ryoma đè thấp vành mũ, không cho Ogihara nhìn mặt mình. Rồi cậu nghe người trước mặt bắt đầu cười, Ryoma ngẩng đầu lên.
“Hì hì, Ryoma, cậu định lừa ai chứ.” Ogihara ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn mặt Ryoma, “Trên mặt Ryoma rõ ràng viết ‘Tớ rất tức giận’ kìa.”
Kéo Ogihara dậy, Ryoma lấy mũ đội lên đầu cậu, “Không có.” Nắng to như vậy, người Ogihara lại bắt đầu đổ mồ hôi. Ryoma không muốn để ánh nắng quá gay gắt chiếu thẳng vào mặt Ogihara.
“Ryoma, sức của Kabaji quá lớn, HLV Ryuzaki sợ cậu bị thương nên không cho cậu thi đấu.” Ogihara nói ra nguyên nhân cậu vừa hỏi được, rồi cười xấu xa, “Ai bảo Ryoma thấp quá làm gì, sau này mỗi ngày Ryoma phải uống ba bình sữa mới được.” Ogihara tận lực nói để tâm tình Ryoma khá hơn.
“Backy.” Kéo Ogihara vào chỗ râm mát, Ryoma sờ lên mặt Ogihara, “Khó chịu không?” Trời rất nóng, người Ogihara ra nhiều mồ hôi, mùi hoa quanh cậu cũng nồng đậm, nhưng vì sao mặt Ogihara lại lạnh như thế.
“Không khó chịu.” Trả mũ lại cho Ryoma, Ogihara ôm lấy Ryoma vỗ vỗ cậu, “Ryoma, tớ không sao, tớ sẽ khỏe, đừng lo lắng cho tớ được không. Hơn nữa, bình thường tớ cũng không có cảm giác gì, chỉ có buổi tối mới mê man, mà thực ra buổi tối là thời gian ngủ mà, không việc gì không việc gì.” Trong trí nhớ Ryoma luôn nhăn nhó, luôn lạnh lùng, không có vẻ mặt lo lắng thế này.
“Backy. . . Cậu rất quan trọng với tớ.” Ôm lấy Ogihara, Ryoma không dám nghĩ đến thân thể rõ ràng gầy đi của Ogihara. Ryoma nói làm Ogihara đang ghé vào đầu vai Ryoma cũng buộc chặt cánh tay mình.
“Ryoma, tớ không dám đi xem trận đấu.” Chuyển trọng tâm câu chuyện, Ogihara rầu rĩ nói.
“Tớ mong Seigaku thắng, nhưng cũng không muốn Hyotei thua. . .” Ogihara có chút phiền muộn, “Vì sao không thể hòa chứ?” Chủ yếu là, cậu không muốn Tezuka bị thương.
“Backy, bất kì trận đấu nào cũng đều phải phân rõ thắng thua, nhưng cho dù là bên kia thắng, Backy cũng sẽ không mất đi bạn bè.” Seigaku, Hyotei, còn cả Rikkaidai, họ có thể tách biệt bạn bè và thi đấu, nhưng Backy thì không, đó cũng là lý do vì sao sau khi cậu làm bạn với Backy thì Backy không còn thi đấu ở nước Mỹ nữa.
“Ryoma, tớ rất sợ đội trưởng bị thương.” Đây là chuyện Ogihara khiến lo lắng nhất, “Tớ cũng không biết bài huấn luyện dành cho đội trưởng có thích hợp không, có thể giảm bớt áp lực cho vai anh ấy hay không. Hơn nữa, ý thức trách nhiệm của đội trưởng rất lớn, tuy rằng anh ấy đồng ý với tớ là khi thi đấu sẽ dùng tay phải nhưng tớ cũng không thể chắc đến lúc đó anh ấy có đổi ý hay không.”
“Kế hoạch của Backy đương nhiên sẽ không sai.” Trong khoảng thời gian này, Ogihara cũng vẫn cùng cậu tập luyện, cậu biết mình đã tiến bộ không ít, thế nên cậu lựa chọn tin tưởng.
“Hi. . . Chỉ có Ryoma mới hiểu tớ nhất.” Khuỷu tay hích hích Ryoma, vì sự tín nhiệm của đối phương mà cảm thấy thoả mãn.
“Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, xem Momo senpai và Kikumaru senpai phối hợp như thế nào.” Đứng lên, Ryoma vươn tay với Ogihara. Ngửa đầu nhìn Ryoma, Ogihara đột nhiên nghĩ Ryoma đã trưởng thành rất nhiều. Vươn tay nắm lấy, Ogihara để Ryoma kéo mình dậy, tay Ryoma vậy mà còn to hơn tay mình nha.
Tới sân thi đấu, hai bên đã chuẩn bị đâu vào đó, mấy trăm cổ động viên Hyotei trên sân cao giọng hô “Hyotei, Hyotei”, gần như toàn bộ sân đấu đều chìm vào bầu không khí của Hyotei. Vẫy tay với vài tuyển thủ Hyotei mình biết, Ogihara ngồi vào sân của Seigaku. Lấy điện thoại di động ra, Ogihara suy nghĩ một chút rồi nhắn một tin.
Đang vẫy chào Ogihara, Atobe lấy điện thoại di động reo vang ra, mở ra đọc tin nhắn, trong mắt anh lộ ra vui sướng.
“Atobe, đừng nên sơ suất. Cũng đừng hỏi tôi mong bên nào thắng, bởi vì tôi mong Hyotei và Seigaku đều có thể thắng, tôi mong tất cả bạn bè của tôi đều vui vẻ. Atobe, chỗ tôi có trà kim ngân, còn có đồ ăn ngon, có muốn đến thử một chút không?”
Cất điện thoại di động, Atobe đi tới người vẫn đang nhìn mình. Itsuki-chan, đây chỉ là một trận đấu không thể tránh được thôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực, vì tôi, cũng vì Hyotei. Nhưng tôi thật mong dù là thua em cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì, tôi thích nhất là nụ cười thật tươi của em. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT