“Baby, không nên suy nghĩ nhiều, anh tin em sẽ không có việc gì đâu.” Trong phòng khách, Anthony ôm em trai nói. Kết quả kiểm tra hôm nay vẫn như trước làm anh càng thêm lo lắng về bức tranh kia, nhưng anh không thể để em trai cảm thấy sự bất an của mình, nếu không cậu sẽ càng thêm sợ.
Hall ôm cậu từ trên người Anthony xuống: “Baby, anh ở đây cùng em xem hết giải Kanto, sau khi kết thúc chúng ta đến thẳng Ai Cập chơi, sau đó mới về nhà, thế nào?” Em trai anh không phải thiên sứ, không phải!
“Vâng, anh, nghỉ hè em muốn đến Hy Lạp.” Ogihara đã dứt bỏ mọi lo lắng trong lòng mình. Từ giờ trở đi cậu không hề nghĩ đến chuyện mình có biến mất hay không nữa, cậu có các anh trai, có cha mẹ, có bạn bè, cậu chỉ là sinh bệnh mà thôi, sẽ khỏe lại. Cậu muốn trải qua từng ngày đều vui vẻ ở bên người thân và bạn bè của mình.
“Không thành vấn đề.” Hall lập tức đáp ứng. Ôm đầu em trai trong ngực mình, Hall không để cậu nhìn thấy kinh hoảng và thương yêu trong mắt anh. Anh biết, em trai so với họ lại càng sợ hơn.
“Anh, buổi chiều em muốn đến Rikkaidai ở Kanagawa, các anh đưa em đi nhé.”
“Đây là đương nhiên.”
Ngửi thấy mùi hương rõ rệt khi em trai rời đi, trong đầu Hall hiện ra từng bông hoa nở rộ. . . có khi nào có quan hệ với cái này không.
… . . .
Buổi chiều sau khi chương trình học kết thúc, Sanada chờ ở cửa sau trường học, vừa nhận được điện thoại, người kia đã xuất phát. Đối với trận đấu hôm nay, hắn cực kì coi trọng. Lần kia cùng đi với Yukimura đến Seigaku, lúc đầu đối với việc Yukimura không quan tâm đến thân thể mà kiên trì muốn đi xem trận đấu của người kia, hắn có chút bất mãn, nhưng sau đó hắn mới biết được vì sao Yukimura lại muốn đi. Đó là một trận đấu mà đến nay hắn đều nhớ kỹ rõ ràng từng chi tiết, ý niệm muốn cùng người kia đấu một phen càng ngày càng mãnh liệt trong đầu, rốt cuộc trong buổi tiệc sinh nhật đã lừa Yukimura để đưa ra yêu cầu với người kia.
Backy Douglas, thần đồng tennis, đến cả Fuji Shusuke của Seigaku cũng chỉ có thể lấy trên tay cậu được 2 game, như vậy hắn có thể lấy được mấy game đây? Rikkaidai liên tục hai năm là nhà vô địch toàn quốc, năm nay Rikkaidai muốn đạt được lần thứ ba. Làm đội phó hắn phải hiểu rõ thực lực của chính mình, mà Backy Douglas lại là đối thủ tốt nhất có thể giúp hắn nhận ra thiếu sót của mình. Yukimura, cậu đột nhiên quyết định phẫu thuật có phải bởi vì cậu ta không?
Ngay khi Sanada rơi vào trầm tư, một chiếc xe dừng trước mặt hắn. Thấy người từ trên xe bước xuống, Sanada lập tức đi tới.
“Phiền phức cậu rồi.” Sanada hành lễ.
“Anh đừng khách khí, này cũng không phiền gì.” Ogihara đáp lễ, sau đó nói, “Đây là các anh tôi, hôm nay họ đi cùng tôi đến đây.” Nói rồi giới thiệu với người bên cạnh, “Anh, đây là Sanada Genichiro, bạn học của Seiichi.”
“Xin chào.”
“Chào anh.”
Hai bên từng gặp nhau ở phòng bệnh của Yukimura nên đối với việc có hai người anh trai không hề giống mình chút nào, Sanada cũng không cảm thấy đặc biệt kinh ngạc.
… . . .
Trên sân tennis, nhóm đội tuyển đang tiến hành huấn luyện, Kirihara dừng lại nhìn xung quanh, “Sanada đâu?” Trong lúc tập luyện mà Sanada lại không có mặt, thật khiến kẻ khác giật mình.
“Sanada đi đón người, lập tức về ngay.” Đang viết liên tục cái gì đó, Yanagi Renji dừng bút nói một câu, sau đó lại tiếp tục viết thật nhanh.
“Đón người. . .” Kirihara nhức đầu, “Đón ai vậy?” Khi quay đầu lại, Kirihara bất động luôn, mà sau khi thấy người đang đến gần, tất cả thành viên đội tuyển trên sân đều bất động, ngoại trừ những cầu thủ khác không biết rõ và học sinh bên ngoài sân.
“Ogihara?” Kirihara vui vẻ chạy tới, “Ogihara, cảm ơn cậu đã cho tôi búp bê vải.” Thật may sau đó đội trưởng lại đem búp bê vải trả lại hắn.
“Ogihara, xin chào, cảm ơn vì búp bê vải của cậu.” Marui cũng tiến lên nói lời cảm ơn.
“Đừng khách khí.” Liếc nhìn Sanada, Ogihara cười cười với mọi người, sau đó lấy vợt tennis trong túi ra. Thấy hành động của cậu, nhìn đến Sanada cầm vợt tennis đứng trên sân bóng, những người khác đều hiểu được. Kirihara cực kì hưng phấn tìm chỗ đứng, những người khác thì có chút không rõ nhìn hai người, mà Yanagi Renji thì mở đôi mắt một chút lấy trong túi một quyển sổ ghi chép mới tinh.
“Baby, không nên quá mệt mỏi.” Anthony căn dặn nói.
Vận động làm nóng người một chút, Ogihara đã chuẩn bị xong, “Sanada, You first.”
Đã biết thói quen của Ogihara, Sanada gật đầu, nhìn Ogihara một lúc, sau đó đưa tay ném quả bóng lên cao. . .
Ngay từ đầu Sanada đã dùng toàn lực, mà không giống dĩ vãng, Ogihara mặc dù vẫn là vẻ mặt tươi cười nhưng đã nghiêm túc đánh bóng trở lại, có qua có lại. Hai người ai cũng không đánh bóng tới trong sân đối phương, nhưng bọn họ đều rõ ràng, đối phương chỉ là đang thử mà thôi.
“Hả? Ogihara Aitsuki này rất lợi hại nha, có thể đỡ được bóng của Sanada.” Không rõ ràng lắm thân phận của Ogihara, Niou Masaharu hứng thú nói, sau đó nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Kirihara.
“Niou, Ogihara đánh bại được cả Tezuka của Seigaku đó.” Tuy rằng trận đó còn chưa đánh xong nhưng Kirihara vẫn cho rằng như thế.
“Kirihara, sao cậu biết được?” Niou hiếu kỳ hỏi.
“Lần trước tôi đến Seigaku làm gián điệp đã thấy, đội trưởng lúc đó cũng có mặt, hơn nữa các cậu biết Ogihara là ai sao?” Kirihara bắt đầu thừa nước đục thả câu.
“Ai?” Vài người đồng thời hỏi.
” ‘Thần đồng tennis’ Backy Douglas, năm ngoái đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới tennis sau đó biến mất một cách bí hiểm, được mệnh danh là ‘Thiên sứ mắt đen’, từ lúc cậu ta 7 tuổi bắt đầu đánh tennis đến nay đã qua 65 trận đấu bất bại. Trận đấu của cậu ta cũng không hề bình thường, quả phát bóng không nảy lên làm cậu ta luôn luôn giữ được game phát bóng của mình, mà một cú đánh khác cho dù đánh trả thế nào thì nếu không qua lưới cũng là ra ngoài, nên cậu ta rất dễ dàng đạt được vô địch.” Kirihara kinh ngạc ngây người nhìn Yanagi Renji chậm rãi nói ra thân phận của Ogihara, há to miệng, hắn thế mà đã quên có cái tên này luôn luôn thích thu thập dữ liệu.
“Oa! Ogihara là Backy Douglas?” Marui kinh ngạc hô, cái người này thì chỉ cần là ai thích đánh tennis cũng đều biết, không ngờ lại ở ngay cạnh bọn họ!
“Không nghĩ rằng Baby của chúng tôi lại nổi tiếng đến vậy.” Hall nói làm mọi người tin vào dữ liệu của Yanagi Renji, sau đó ánh mắt nhìn Ogihara đều thay đổi. Thế nhưng nhìn người đang chạy băng băng dưới sân, Anthony và Hall không có hưng phấn như dĩ vãng, hơn vài phần lo lắng, không biết trận đấu vận động mạnh như vậy có thể làm em trai càng thêm suy yếu hay không.
Bóng Sanada phát vẫn bay qua lại trên sân như con thoi, giống như đây mới là đang khởi động. Khi quả bóng bay trở lại, tay phải Sanada giơ lên cao, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
“Bộp!” Giống như tia chớp tóe lửa, quả bóng bay về bị Sanada lấy tốc độ không nhìn thấy được đánh bay đi, rơi xuống bên cạnh Ogihara bay đi ra ngoài.
“15-0” Sanada thắng quả đầu tiên.
“Sanada vừa rồi dùng ‘Phong’ nhỉ.” Yagyu Hiroshi tùy ý trên người Niou cười nhàn nhạt, trong lòng lại thầm nghĩ: xem ra Sanada rất rõ ràng thực lực của đối phương, nếu không sẽ không dùng chiêu này sớm như vậy.
Ogihara nhìn quả bóng bên ngoài sân, đầu tiên là kinh hỉ không ngớt, sau đó nụ cười trên mặt mở rộng. Tất cả mọi người đều có tuyệt chiêu rất lợi hại nha, cậu đã khẩn cấp muốn xem đến giải toàn quốc rồi. Đi tới vị trí của mình, Ogihara đứng vững, chuẩn bị sẵn sàng rồi ra hiệu cho đối phương phát bóng.
Mà lần này, sau khi bóng Sanada phát bị Ogihara đánh trả, hắn giơ lên tay phải lần thứ hai. . .
“30-0” Sanada lại thắng một quả, nhưng hắn không hề vui sướng, trái lại càng thêm cẩn thận. Hắn không quên rằng lợi hại như thiên tài Fuji Shusuke cũng chỉ lấy được trong tay đối phương hai game.
“40-0” Nghe điểm số, vẻ mặt Anthony và Hall không có một tia biến hóa, trong mắt lại tuôn ra vài phần thương yêu mang theo bất đắc dĩ, Baby lại không tập trung rồi.
Ogihara tập trung nghĩ đến đường bóng kia của Sanada, mắt nhìn chằm chằm vợt tennis của Sanada, cả đầu óc đều là làm thế nào để đánh ra đường bóng kia, căn bản đã quên chạy. Trong 2 lượt phát bóng vừa mất cậu ngoại trừ đánh trả bóng thì không hề cử động.
Nhìn thế cục trên sân, những người khác tuy rằng đối với thực lực của Ogihara có một chút không xác định, nhưng bọn họ tin tưởng dữ liệu của Yanagi Renji nên kiên trì xem tiếp, chỉ có Kirihara là hăng hái càng ngày càng cao.
“Bốp!”
“1-0, Sanada. Ogihara phát bóng.” Giống như mọi trận đấu khác của Ogihara, game thứ nhất Ogihara không lấy được điểm nào.
“Ogihara.” Sanada nghiêm túc nhìn về phía người đang cười đến cực kì hài lòng, hắn biết đối phương vốn không chơi hết sức.
“Sanada, tôi sẽ nghiêm túc mà.” Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của mọi người, Ogihara tháo xuống Power Ankle trên cánh tay và dưới chân. Cậu sẽ nghiêm túc, có lẽ đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm vì những hoàng tử này. Đưa Power Ankle cho các anh, Ogihara cầm bóng trở lại giữa sân. Ngửa đầu nhìn trời một chút, tay trái Ogihara cầm vợt, tay phải ném bóng lên cao.
Chú thích:
Bạn Sanada này có 4 tuyệt chiêu gọi là “Phong lâm hỏa sơn”: Phong – nhanh tựa gió; Lâm – tĩnh lặng tựa rừng cây; Hỏa – lan tựa lửa; Sơn – vững vàng tựa núi. Vừa rồi bạn ấy đã dùng chiêu đầu tiên “Phong” để đấu với bạn Ogihara. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT