Dưới ánh đèn đường hơi tối, hai người một cao một thấp chậm rãi bước đi. Không ai mở miệng, hai người cứ vừa đi vừa trầm ngâm như thế. Một lát sau, người đội mũ đeo túi tennis mở miệng.
“Đội trưởng, anh bảo tôi ngày mai đánh một trận chính là vì chuyện này phải không?” Ryoma thấp giọng hỏi, đôi mắt bị mũ che khuất không nhìn ra bất kì biểu tình gì.
“Echizen, cậu đánh tennis vì cái gì? Vì muốn đánh bại một người mà đánh tennis, chỉ như vậy cậu đã thỏa mãn sao?” Tezuka dừng bước nghiêm khắc nhìn Ryoma.
“Đội trưởng, tôi chưa từng biết Backy lại lợi hại như vậy. Tuy rằng tôi chưa từng thắng cậu ấy nhưng tôi luôn tin tưởng một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại cậu ấy.” Ryoma cũng dừng lại, nhưng vẫn cúi đầu như trước, trong giọng nói mang theo một tia thất bại.
“Echizen, ôm mục đích đánh bại một người mà đánh tennis, đến khi cậu thắng người đó rồi thì cậu còn lại cái gì. Trên thế giới này, có rất nhiều người so với cậu còn lợi hại hơn. Echizen, Itsuki-chan là vì vui vẻ mà đánh tennis, vậy còn cậu? Thực sự chỉ là vì đánh bại cha cậu, Echizen Nanjiro sao? Không có tennis thuộc về chính cậu, cậu vĩnh viễn không vượt qua được cha cậu, cũng vĩnh viễn không thể tiến xa hơn.” Tezuka không vì Ryoma bàng hoàng và thất bại mà dịu giọng, trái lại càng nghiêm túc nói với Ryoma.
Ryoma ngẩng đầu, trong đôi mắt hổ phách đã không có kiêu ngạo và tự tin thường ngày mà chỉ là hoang mang không hiểu rõ bản thân. Sự kiên trì trong nhiều năm tại giờ phút này bắt đầu tan rã, cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cậu sinh ra hoài nghi đối với chính mình.
“Echizen, để chúng tôi thấy tennis của chính cậu đi, tennis của Echizen Ryoma. Echizen, để chúng tôi nhìn xem cậu có thể vượt qua chính mình hay không.” Tezuka lấy từ trong túi ra một quả bóng tennis, đưa tới trước mặt Ryoma, kiên định nhìn cậu, “Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku đi.”
Ryoma khiếp sợ nhìn đội trưởng, bàn tay cầm túi tennis nắm chặt. Mười phút sau, Ryoma cúi đầu nhận lấy trái bóng trong tay đối phương, rồi cũng không quay đầu lại mà rời đi thật nhanh.
“Ùm” người đang nằm trong bồn tắm lớn vội ngồi dậy. Ogihara nhìn điện thoại di động trên bồn rửa mặt, trong lòng lo lắng không biết đội trưởng và Ryoma nói chuyện thế nào rồi. Ra khỏi bồn tắm, Ogihara đi tới vòi hoa sen tắm sạch lại rồi tùy tiện lau người, mặc áo choàng vào đi ra ngoài.
“Aizzzz. . . Không biết Ryoma có thể nghĩ ra cách gì không.” Ngồi trên sô pha, Ogihara cúi đầu lau tóc, cậu không dám gọi điện thoại cho Ryoma, dù sao cậu cũng không dám chắc Nanjiro-san có bán đứng mình hay không, ông chú này đã có tiền án bất lương rồi mà. Hiện giờ cậu chỉ có thể chờ tin tức từ phía đội trưởng, hoặc là Ryoma tự mình gọi cho cậu.
Trong phòng lạnh tanh, Ogihara đột nhiên thấy có chút cô đơn. Thật nhớ mọi người ở Anh quá, nhưng một giờ trước cậu vừa mới gọi điện thoại cho cha mẹ và các anh. Giờ mà lại gọi tiếp, sợ rằng họ sẽ lo lắng mất. Nghĩ tới đây, Ogihara có chút bực mình, hôm nay Tanaka-san nói với cậu có người đang tìm cậu khắp nơi. Tuy rằng chưa nói rõ tên nhưng từ miêu tả của những người đi tìm thì nhận ra ngay người bọn họ muốn tìm chính là cậu. Chuyện này cậu không để Tanaka-san nói cho người nhà bởi vì khi cậu nghe Tanaka-san nói muốn tìm cậu là người của tập đoàn tài chính Atobe, cậu đoán ra ngay ai đang tìm mình. Cậu không biết người kia vì sao lại muốn tìm cậu, nếu như hắn và những kẻ trước đây cũng giống nhau, cậu nên làm gì bây giờ, lẽ nào lại đến nơi khác sao? Ở đây cậu mới quen nhiều bạn bè như vậy, vừa làm quen với cuộc sống nơi này, cậu không muốn rời đi, nhưng cậu cũng không muốn quay lại sống những ngày tháng như trước nữa.
Nhìn mấy thứ hôm nay mới mua được, Ogihara lấy điện thoại bàn trên sô pha, bấm một dãy số. . . .
“A lô, xin chào, Yukimura Seiichi đây.” Nghe thấy giọng nói có chút lạnh lùng xa cách, Ogihara dừng một chút.
“A lô, xin chào, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?” Đối phương thấy không ai nói, ngữ khí có chút nghiêm khắc.
“Seiichi, là tôi.” Ogihara nhanh mở miệng, nếu không phải Seiichi vừa nói mình là ai, cậu đều đã nghĩ rằng mình nhầm máy.
“Itsuki-chan? Sao lại là cậu? Số này tôi không nhận ra.” Từ ống nghe lập tức truyền thanh âm ôn nhu mà Ogihara quen thuộc.
“Seiichi, tôi gọi cho anh bằng số nhà riêng đó.” Ogihara lúc này mới thả lỏng, cậu chợt nhớ ra trước đây mình luôn dùng di động gọi cho Seiichi. Ogihara thầm nghĩ, lẽ nào đối với người xa lạ Seiichi sẽ lạnh lùng như vậy sao? Thế nhưng, lúc lần đầu tiên cậu gặp Seiichi, Seiichi cực kì dịu dàng mà.
“Itsuki-chan, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Ngữ khí đối phương rõ ràng có vẻ suy sụp làm Yukimura lo lắng.
“Seiichi, giờ tôi rất muốn gặp anh.” Ogihara nằm trên sô pha trả lời nhẹ nhàng. Cũng không biết vì sao khi nghe được Tanaka-san nói có rất nhiều người đang tìm mình, lòng cậu bắt đầu thấy khó chịu, rất muốn hiện tại có người bên cạnh. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng chỉ có thể đi tìm Seiichi thôi. Tối nay có lẽ không có ai đến chỗ cậu đâu.
“. . . Được, tôi chờ cậu.” Giọng nói của Yukimura trong điện thoại vẫn không đổi nhưng ánh mắt thì đã lạnh xuống.
“Seiichi, đã khuya rồi, tôi có thể đi vào phòng bệnh sao?” Nghĩ đến quy định của bệnh viện, Ogihara nghĩ quyết định của mình hình như hơi đường đột.
“Không sao đâu.” Yukimura mặc xong quần áo xuống giường, “Gọi xe đến đây đi, nếu không tôi sẽ lo lắng.”
“Vâng, vậy giờ tôi tới đây.” Ogihara nghĩ tùy hứng một lần thôi vậy, cúp điện thoại, nhắn tin cho Tezuka rằng ngày mai cậu xin nghỉ, Ogihara thay quần áo, mang mấy thứ cần thiết đi ra cửa.
“Rầm!” Cửa bị mở ra, rồi lại bị đóng lại. Thấy người vừa trở về, ông chú nào đó ngáp dài đi từ trong phòng ra. “Này, thiếu niên, muộn thế này mới về à? Chẳng lẽ đi hẹn hò?” Nói xong, ông chú khép miệng lại, mặt cười gian tà, “Nào, thiếu niên, cuối cùng con cũng thông suốt rồi nhỉ.”
Liếc nhìn ông già mình, Ryoma không nói hai lời đeo túi tennis lên lầu. Khi bóng cậu biến mất trên cầu thang, vẻ mặt háo sắc của ông chú bỗng trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: “Mong rằng nó thật sự có thể hiểu ra.”
Không nghe thấy lời nói sau cùng của cha mình, trở lại trong phòng Ryoma cũng không buồn thay quần áo mà nằm ở trên giường.
“Echizen, vì sao cậu muốn đánh tennis?”
“Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku đi.”
“Nanjiro-san, con chỉ muốn biết Ryoma có khả năng đánh bại chú hay không, dù sao đây cũng là nguyện vọng của cậu ấy khi đánh tennis.”
” Nanjiro-san, giống như chú đã nói vậy, mỗi người hẳn đều tìm được ý nghĩa việc mình đánh tennis. Chú vào lúc mình đang ở đỉnh cao liền rời bỏ đấu trường, với chú mà nói, chú đã tìm được chuyện càng có ý nghĩa hơn. Ryoma đánh tennis là vì đánh bại chú, tuy rằng không biết lúc đánh bại chú xong cậu ấy còn muốn đánh tennis nữa hay không. ”
“Của người khác chính là của người khác, dù bắt chước thế nào cũng không thể biến thành của mình được. Thiếu niên, nếu như con muốn đánh bại ta thì chỉ có thể sử dụng tennis của chính mình. . . Nếu như Ryoma không tìm được ý nghĩa của đánh tennis, vậy nó vĩnh viễn không có khả năng đánh bại ta. . . . Nếu như nó không biết mình vì cái gì mà đánh tennis, nếu chỉ là vì đánh bại ta, vậy nó vĩnh viễn chỉ có thể ở cái trình độ này. . . .”
” Echizen, ôm mục đích đánh bại một người mà đánh tennis, đến khi cậu thắng người đó rồi thì cậu còn lại cái gì. . . Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku đi. . .”
Trong đầu Ryoma không ngừng hiện ra những lời tối nay cậu đã nghe, trước mắt cậu vẫn là trận đấu của cha và Backy. Sương trắng trên cổ tay cha là cái gì? Khói màu tím trên tay phải Backy là cái gì? Từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy qua, từ trước tới giờ chưa từng thấy ông già kia nghiêm túc đến thế, mà Backy lại là người có thể làm lão ấy nghiêm túc. Trước đây khi cậu và Backy chơi bóng chưa từng xuất hiện thần thái này, trước giờ cậu cũng không biết Backy lại lợi hại đến thế. Còn có đội trưởng. . . HLV Ryuzaki nói anh ấy là một đối thủ tuyệt đối không thể coi thường, là người đã tiếp cận gần nhất với vị trí “samurai”.
“Echizen. . . Trên thế giới này, có rất nhiều người so với cậu còn lợi hại hơn. . . Echizen, để chúng tôi thấy tennis của chính cậu đi, tennis của Echizen Ryoma. Echizen, để chúng tôi nhìn xem cậu có thể vượt qua chính mình hay không.” Lời của đội trưởng lại vang lên bên tai, Ryoma lấy trái bóng cậu nhận từ tay đội trưởng từ trong túi ra.
“Trụ cột của Seigaku. . .” Ryoma trầm tư, nghĩ đến Backy, Ryoma tiếp tục xác định. Vì sao đội trưởng lại muốn cậu trở thành trụ cột của Seigaku. Nghĩ đến những chuyện xảy ra với Backy từ lúc hai người quen biết, nghĩ đến vì sao Backy lại đến Nhật Bản, nghĩ đến vì sao Backy ở trường học lại phải cải trang. . . Ryoma nắm chặt trái tennis, “Trụ cột của Seigaku. . .”
… …
Bấm chuông cửa không thấy có người ra mở, Tezuka lấy chìa khóa ra. . . Đẩy cửa đi vào, đổi dép, đi khắp lầu trên lầu dưới tìm một vòng thì phát hiện ra người kia không ở nhà. Mở điện thoại di động, Tezuka gọi điện, nhưng đối phương đã tắt máy, mi Tezuka nhíu lại.
Nhìn tin nhắn vừa nhận một lần nữa, “Tezuka, phiền anh ngày mai xin giúp tôi hai ngày tới nghỉ. Tôi có việc không đi học được. Cảm ơn. Itsuki-chan” . Tezuka ngồi trên giường bắt đầu lo lắng Ogihara có thể đi đâu.
Mở buồng vệ sinh, phát hiện nước trong bồn tắm còn chút độ ấm, Tezuka biết Ogihara mới vừa đi không lâu. Nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện gì, Tezuka càng thêm lo lắng. Chuông cửa rung lên, Tezuka đóng cửa buồng vệ sinh đi ra ngoài.
“Fuji?” Thấy người, Tezuka kinh ngạc.
“Ogihara sao rồi?” Đối với sự xuất hiện của Tezuka, Fuji cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
“Cậu ấy không ở nhà, tôi đã tìm rồi.” Tezuka vừa mở cửa, Fuji lập tức đi vào.
“Đã trễ thế này, cậu ấy có thể đi đâu.” Fuji đổi dép, lo lắng nhìn Tezuka.
“Cậu ấy bảo tôi mai xin nghỉ giúp, nhưng chưa nói sẽ đi đâu.” Sắc mặt Tezuka hơi trầm xuống, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Tezuka, trừ cậu và Ryoma ra, Ogihara có khả năng đi tìm ai nhất?” Fuji suy nghĩ một chút hỏi, anh có cảm giác Ogihara sẽ không tùy tiện ngủ bên ngoài.
Tezuka suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt rung động. Fuji phát hiện biến hóa của Tezuka, hỏi: “Tezuka, nghĩ ra cái gì?”
Tezuka không trả lời Fuji, mà là lấy ra điện thoại di động bấm số. . .
“Inui, giúp tôi tra số điện thoại của đội trưởng đội tennis Rikkaidai Yukimura Seiichi.” Tezuka một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm lấy bút bên cạnh điện thoại bàn, một lát sau thì viết xuống một dãy số. “Không có gì, tôi có chuyện riêng.” Hiển nhiên đối phương đang hỏi Tezuka sao tự nhiên lại muốn có số điện thoại của Yukimura Seiichi.
Ngắt điện thoại, Tezuka nhìn dãy số vừa ghi lại, năm phút sau liền bấm số. Fuji không hỏi gì hết nhưng trên mặt cũng đã không còn ý cười, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm dãy số trên bàn.
“A lô, xin chào, Yukimura Seiichi đây.” Điện thoại kêu hai tiếng thì đối phương đã bắt mày, tuy nhiên âm thanh rất nhẹ, dường như sợ đánh thức ai đó.
“Xin chào, xin lỗi đã quấy rầy. Tôi là Tezuka Kunimitsu ở Seigaku.” Tezuka trầm giọng nói, mà đối phương lúc này cũng trầm mặc, từ trong điện thoại Tezuka nghe được tiếng đóng cửa. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT