“Có phải tôi đã áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác không?” Hỏi ba người trước mặt, Ogihara tỉnh lại. Tezuka và Ryoma đi Mĩ rồi, bọn họ đã rất nghiêm túc chuẩn bị cho giải toàn quốc, nhưng bởi vì sự ích kỷ của cậu mà phải đến nước Mĩ. Mấy ngày nay Ogihara vẫn một mực tự hỏi mình, có phải cậu đã làm sai không.
“Nếu như sau này Tezuka và Ryoma dự định làm cầu thủ tennis chuyên nghiệp, cơ hội lần này là vô cùng hiếm có. Itsuki-chan. . . Không phải ai cũng có thể có cơ hội như vậy. So sánh giữa giải đấu của học sinh trung học Nhật Bản và giải đấu đẳng cấp thế giới, rõ ràng cái sau là quan trọng hơn.”
Kì thật Atobe cũng có chút để ý, trong lòng Ogihara anh cũng không có thực lực như vậy để cậu ra quyết định thay anh. Atobe biết mình không nên, nhưng anh vẫn không nhịn được ghen. Ogihara thích nhất chính là Tezuka.
Vẫn không rõ ràng lắm tâm tư của Atobe, Ogihara nói: “Chú út vẫn luôn có liên hệ với bên Mĩ, vốn là tôi chỉ dự định nhờ chút út đề cử Tezuka và Ryoma, bởi vì tôi biết hai người họ sau này nhất định sẽ gia nhập giới tennis chuyên nghiệp. Nhưng tôi lại không xác định được sau này các anh có thay đổi ý định, vẫn muốn tiếp tục đánh tennis không. Sau đó tôi lại đưa tất cả băng ghi hình của các anh cho chú út để chú ấy đề cử, không biết vì sao bên nước Mĩ chỉ mời Tezuka và Ryoma, kỳ thực tôi nghĩ xét thực lực của các anh mà nói, hẳn là các anh phải đều được mời mới đúng.”
Ogihara vừa nói dứt lời, bất mãn của Atobe liền biến thành kinh hỉ, hai người khác cũng rất giật mình.
“Em gửi băng ghi hình trận đấu của tất cả chúng tôi?” Fuji có chút kinh ngạc, anh cũng giống Atobe, có chút để ý trong lòng Itsuki-chan mình có quan trọng như hai người kia không.
“Chuẩn xác mà nói là băng ghi hình của bốn người các anh. Sức khỏe của Seiichi vừa bình phục, còn chưa thể chính thức tham gia thi đấu, cho nên chú út chỉ đề cử bốn người các anh.”
Ogihara giải thích làm ba người trở nên vui vẻ. Tuy rằng không ngại cùng đối phương chia sẻ Ogihara, nhưng địa vị trong lòng Ogihara là chuyện lớn nhất mà họ quan tâm.
“Tôi nghĩ lần này nhất định Tezuka và Echizen sẽ đạt thành tích rất tốt. Hơn nữa sau khi bọn họ từ Mĩ trở về, thực lực nhất định sẽ được nâng cao.” Yukimura cũng không ghen như Atobe và Fuji, bởi vì anh từng nói với Ogihara sau này mình sẽ không chơi bóng nữa.
“Itsuki-chan, nhất định là Tezuka và Echizen rất tin tưởng em cho nên mới quyết định đi Mĩ. Dù sao bọn họ sẽ không thực sự buông trách nhiệm của mình, Itsuki-chan phải tự tin vào mình chứ. Hơn nữa, vì em, Tezuka và Echizen sẽ buông sự kiên trì của mình, Itsuki-chan hẳn là cảm thấy hạnh phúc mới đúng.”
Yukimura nói làm mặt Ogihara nóng lên. Bọn họ hẳn là tình địch chứ, vì sao Yukimura lại nói giúp cho Tezuka và Ryoma? Ogihara không biết nên nói tiếp thế nào.
“Itsuki-chan, chúng tôi đã phối hợp được rồi, cho nên em không cần lo lắng giữa chúng tôi sẽ có mâu thuẫn gì. Chúng tôi nguyện ý cùng nhau bảo vệ Itsuki-chan.”
Fuji ôn nhu mà kiên định nói, tuy rằng trở ngại của họ rất lớn, tuy rằng không biết lúc nào mới có thể làm nhà Douglas gật đầu, nhưng họ sẽ không bỏ cuộc.
“Hừ, Itsuki-chan, bổn đại gia biết bác trai, Anthony và Hall sẽ ngăn cản chúng tôi tiếp cận em, em mà trở về Anh cũng nhất định sẽ bị bọn họ khóa lại, chặt đứt liên hệ với chúng tôi. Itsuki-chan, bổn đại gia muốn nghe ý tứ của em. Em sẽ làm bé ngoan không hề liên lạc với chúng tôi nữa, hay là. . . nguyện ý tiếp tục ở bên chúng tôi?”
Khi Tezuka và Ryoma đi, Ogihara bị nhốt trong nhà, thậm chí đến gặp họ một mình cũng bị cấm. Atobe bọn họ cũng đều biết, trở ngại lớn nhất trong chuyện với Ogihara không phải là tâm tư Ogihara mà là ba người đàn ông điên cuồng nhà Douglas. Nếu như hôm nay không phải bác gái lên tiếng, bọn họ căn bản không có cơ hội đón Ogihara ra để gặp cậu như thế này.
Lo lắng của Atobe cũng là lo lắng của những người khác. Bọn họ không sợ phải chờ đợi Ogihara hiểu rõ, chỉ sợ trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó họ sẽ không còn được gặp lại Ogihara nữa.
Ogihara đang vì chuyện này mà khổ não, vốn chỉ có đại ca và daddy ở đây cũng đã đủ làm cậu đau đầu rồi, vậy mà nhị ca cũng tới Nhật bản, cậu triệt để mất đi tự do thân thể.
“Các anh tôi và daddy quá sợ tôi sẽ rời khỏi gia đình. Bọn họ nghĩ nếu tôi có người mình thích thì sẽ rời khỏi gia đình, rời khỏi họ. Cho nên sau khi biết chuyện của tôi với các anh thì bọn họ hoàn toàn mất đi lý trí. . .” Ogihara nâng má, có chút phát sầu, “Daddy thì còn may, có mommy ở đây. Nhưng các anh tôi thì. . . tôi không nghĩ họ lại phản ứng kịch liệt như vậy, nhất là khi bọn họ biết. . .”
Chỉ vào môi mình, Ogihara thở dài.
“Itsuki-chan dự định thế nào?” Yukimura hỏi, bọn họ đã đánh giá thấp dục vọng chiếm giữ của các anh trai Ogihara đối với cậu. Yukimura có chút lo lắng, từ trong mắt Atobe và Fuji, anh cũng nhận ra lo lắng như vậy.
“Mấy ngày nay các anh tôi đang nổi nóng, chờ thêm hai ngày tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với họ. Tôi sẽ ở lại Nhật Bản cho đến khi giải toàn quốc kết thúc, trong thời gian này tôi sẽ tận lực thuyết phục họ. Tuy nhiên cho dù nói như thế nào, cho dù trở lại Anh, cho dù các anh tôi thực sự khóa tôi lại thì tôi vẫn sẽ không cắt đứt liên lạc với các anh. Tôi sẽ tìm được biện pháp làm các anh tôi tỉnh táo lại.”
Những người khác cũng không lạc quan. Fuji nói: “Itsuki-chan, bây giờ sức khỏe của em không tốt, chờ sau khi giải toàn quốc chấm dứt đi. Tôi tin rằng sau một thời gian khi họ thấy tấm lòng của chúng tôi thì sẽ chấp nhận chúng tôi.” Fuji an ủi Ogihara, bọn họ đều hiểu rõ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có ngày hai người kia chấp nhận họ.
“Yên tâm được rồi, tôi sẽ thuyết phục các anh mình. Dù cho thực sự sẽ bị các anh tôi khóa lại, tôi cũng sẽ không mất liên lạc với mọi người đâu. Tôi chỉ có các anh là bạn thôi đấy.” Ogihara tỏ ra lạc quan, sau đó mang theo vài phần tiếc hận nói, “Nghe nói trước khi Tezuka đã đấu với Shusuke một trận đúng không, nhất định vô cùng đặc sắc, thật tiếc là tôi không được xem.”
Fuji dùng nụ cười trả lời Ogihara, trận đấu đó. . . là trận đấu mà anh và Tezuka đều vạn phần chờ mong, tuy rằng thua Tezuka nhưng đã giải đáp được mọi tâm nguyện của anh, cùng một Tezuka hoàn hảo lành lặn, chân chính đấu một trận.
“Itsuki-chan, không có thương tổn đau nhức làm khó, thực lực của Tezuka ở ngoài dự liệu của tôi. Nhất là tay phải của cậu ấy, hầu như đã đạt trình độ gần bằng tay trái. Tôi hiếu kỳ không biết Itsuki-chan đã dùng phương pháp gì.”
6: 4, Tezuka hầu như thoải mái mà đạt thắng lợi. Trong thời gian anh không biết, Tezuka đã trở thành kẻ mạnh chân chính.
“Tôi cũng chẳng dùng cách gì cả, chỉ là bồi luyện bình thường mà thôi. Hơn nữa đã lâu tôi không tập luyện cùng Tezuka rồi, nhất định là khi Tezuka ở Đức trị liệu đã gặp cao nhân nào rồi, cho nên thực lực mới đột nhiên tăng mạnh.”
Tuy rằng không tận mắt thấy, nhưng nghe được Tezuka đã lợi hại rất nhiều, Ogihara lại có chút cảm giác thành tựu, bạn của cậu người nào cũng rất lợi hại. Nụ cười vắng bóng đã lâu lại xuất hiện trên mặt Ogihara. Ném mọi chuyện phiền lòng ra sau đầu, Ogihara quý trọng một cơ hội được thở phào này. Nhưng đến bốn giờ chiều, với một cuộc điện thoại gọi đến thúc giục, Ogihara phải trở lại.
“Anthony và Hall. . . mới là tình địch chân chính của chúng ta nhỉ.” Nụ cười trên mặt Fuji biến mất, vẻ ôn nhu của Yukimura bị thay thế bằng sự nghiêm túc, Atobe thì lạnh lùng nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe đến đón Ogihara.
“Đối với những người không có thực lực như chúng ta mà nói, bây giờ vốn không có cách nào tranh đoạt Itsuki-chan với họ cả. Dù sao họ cũng là người thân của Itsuki-chan, là những người anh trai Itsuki-chan để ý nhất.” Trong mắt Yukimura lóe lên lo lắng, “Nếu như bọn họ không cho phép Itsuki-chan gặp chúng ta, hay là cắt đứt liên hệ giữa Itsuki-chan và chúng ta, việc đó quá giản đơn. Trở lại Anh, Itsuki-chan sẽ mất tự do. Ngoại trừ bác gái, nhà Douglas sẽ không ủng hộ chúng ta, trái lại sẽ dùng mọi cách phá hoại.”
“5: 2. . . Nhân số của hai bên là 5: 2, nhưng thực lực. . . Dù sao họ cũng là người nhà của Itsuki-chan. . . Cứ cho sau này Itsuki-chan thích chúng ta thì cũng gặp tầng tầng trắc trở.” Atobe uống một ngụm rượu, ngữ khí trầm trọng, “Bây giờ sức khỏe của Itsuki-chan là quan trọng nhất, chờ cậu ấy khỏe rồi chúng ta lại thương lượng tiếp xem nên đấu trận này như thế nào đi.”
“Đúng, sức khỏe của Itsuki-chan là quan trọng nhất, tất cả chờ cậu ấy khỏe lại rồi nghĩ tiếp. Tôi nghĩ hai người đó cũng sẽ lo lắng như vậy.” Fuji cười rộ lên, tia xanh thẫm trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Cắn ống hút, Ogihara không nín được mà cười ra tiếng, đổi lấy sự bất mãn và căm tức của hai người đối diện. Ogihara lập tức nghẹn cười trở lại, chuyên tâm uống nước.
“Baby, anh không gọi điện thoại thì em cũng không định về đúng không?” Anthony không vui hỏi. Nhớ lại lúc đón em trai, trông cậu đầy luyến tiếc phải về, anh lại tức giận. Hall đã sớm cười không nổi nữa, từ lúc biết em trai từng bị người “khinh bạc”, anh không cười nổi.
“Anh. . . Nào có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Em và Shusuke bọn họ vừa lúc đang trò chuyện rất cao hứng nên mới ra chậm. Anh, em rất là thương tâm đó, em nói cái gì các anh cũng đều không tin.” Đối với hai người anh trai của mình, hiện tại Ogihara cực độ bất đắc dĩ, từ trước tới giờ các anh cũng chưa từng như vậy.
“Em cũng đã không có uy tín nữa rồi, Baby, ” Hall trầm giọng nói, “Em giấu bọn anh nhiều chuyện ‘xấu’ lắm rồi, anh lần lượt tin tưởng em, nhưng em lại lần lượt làm anh thất vọng.”
Hall rất tức giận, đôi môi ngọt nhất của em trai bị người khác ăn rồi, lại còn là mấy người, làm anh sao có thể vui nổi. Mọi thứ của em trai đều thuộc về họ, bất kì kẻ nào cũng không thể nhúng chàm.
“Anh. . .” Ogihara dài giọng hô một tiếng, sau đó ôm lấy hai người anh trai đang thở hổn hển, “Anh. . . Các anh như vậy làm em thật sự rất khó xử. Mấy người họ thích em, em cũng rất thích bọn họ. . .” Còn chưa nói xong, Ogihara đã nghe được tiếng hô mang lửa giận của hai anh trai.
“Em thích bọn họ!”
Ogihara che cái lỗ tai, cảm thấy đầu ong ong. Hai người trước mặt đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
“Anh! Hãy nghe em nói hết!” Ogihara nghiêm mặt, che miệng hai người, không muốn họ lại đầu độc tai mình. “Anh, em rất thích họ, họ là những người bạn quan trọng nhất của em. Đúng, em nhận nụ hôn của họ, em cũng không chán ghét khi họ hôn. Nhưng em không xác định em thích họ như bạn bè hay là tình nhân. Bởi vì nụ hôn của họ cũng giống như nụ hôn của các anh, không có gì bất đồng. Anh, nếu như để em lựa chọn, em tình nguyện vĩnh viễn đều là bạn bè đơn thuần của họ. Thế nhưng tình huống hiện tại lại là như thế này, mà em. . . thực sự không muốn làm họ tổn thương. Ai biết được vài năm sau thì tình hình sẽ thay đổi như thế nào, huống chi bây giờ em còn có những căn bệnh kì quái này. Cho nên, tất cả hãy để thuận theo tự nhiên đi. Em không dám cam đoan sau này sẽ không thích ai, cũng không thể khẳng định sau này sẽ ở một chỗ với họ, ai cũng không thể nói trước mọi chuyện trong tương lai. Nhưng em có thể khẳng định, chỉ cần daddy và các anh không đuổi em đi, em sẽ không rời khỏi gia đình, rời khỏi các anh. Anh, người nhà với em mà nói là không thể thay thế. . . Không nên lại vì chuyện không thể xác định mà giận em, được chứ?”
Nói hết lời, Ogihara bỏ tay xuống, vội vàng uống nước, nói một đoạn dài như thế làm cậu sắp chết khát rồi.
“Nụ hôn của anh và bọn họ là như nhau?” Hall nghiền ngẫm hỏi, thần sắc trên mặt vẫn không tốt như trước, nhưng cũng không xấu xí như vừa rồi nữa.
“Đúng vậy, cho nên em mới nói em cũng không biết cái thích của em với họ rốt cuộc thuộc loại gì. Anh, em biết các anh không thích em yêu đương, kỳ thực bây giờ em cũng không có yêu đương đâu. Seiichi bọn họ cũng đều biết, đều nói chờ đến khi chúng em trưởng thành sẽ bàn tiếp vấn đề này, hiện tại. . . Ai cũng không thể xác định sau này sẽ như thế nào.”
Ogihara biết các anh lo lắng, sợ cậu có người mình thích sẽ không thương họ nữa, thế nhưng. . . Cậu cũng đâu có đâu, cậu không biết vì sao các anh còn tức giận như thế. Nhị ca có nhiều bạn gái như vậy cậu cũng không tức giận mà, lẽ nào lại vì tuổi cậu còn nhỏ sao. Ogihara hô to trong lòng, em mới không nhỏ đâu, em còn lớn hơn anh đó. Tuy nhiên cậu cũng không dám nói ra miệng.
“Không xác định đã hôn môi rồi, vậy có phải đến lúc xác định sẽ lên giường luôn không?” Anthony chất vấn làm Ogihara vừa uống xong một ngụm nước liền phun ra, phun luôn lên người anh. Anthony không để ý tới, nhìn chằm chằm em trai.
“Khụ khụ. . . Anh. . . Khụ khụ khụ. . .” Ogihara vỗ ngực để mình dễ chịu chút, đây chính là cái gọi là tú tài gặp nhà binh đúng không, cậu chưa từng phát hiện anh trai sẽ không chịu nói lý như thế. Nhưng Ogihara không thể nói cho các anh mỗi lần cũng không phải là cậu chủ động, nếu không thì cậu đừng nghĩ gặp lại mấy người kia nữa.
“Anh, ” cuối cùng cũng thở bình thường được, Ogihara vô lực ngồi phịch trên người đại ca, “Vấn đề này em không biết trả lời anh thế nào. . . Sự thật là bây giờ em nói cái gì anh cũng không tin.” Lên giường. . . Sao đại ca có thể nghiêm túc mà nói ra từ này như thế.
“Sẽ không sao? Đầu tiên là nắm tay. . . Sau đó hôn môi. . . Dục vọng của đàn ông là không thể khống chế. . . Đến lúc đó bầu không khí nóng lên, lên giường là không thể tránh được. . .” Anthony ấn em trai xuống giường, hôn xuống, từng chút từng chút như tằm ăn lên cổ em trai. . . “Baby, nếu như không phải bây giờ sức khỏe của em không tốt. . .chắc chắn đã sớm bị bọn họ ăn. . . Anh không cho phép! Tuyệt không cho phép!”
Khi Ogihara rên rỉ ra tiếng, Anthony lạnh lùng nói bên tai cậu. “Anh sẽ không giao em cho bất kì kẻ nào! Tuyệt không!”
“Anh. . .” Ogihara choáng váng ôm đại ca, vì sự cố chấp của đại ca mà phát sầu. Rốt cuộc làm thế nào mới khiến đại ca tiêu tan địch ý với họ?
“Baby, mấy người đó muốn có được em thì còn phải xem anh có đồng ý hay không.” Hall vung lên một nụ cười tà ác, liếm lên cái cổ đầy mồ hôi của em trai, “Anh sẽ không đồng ý. . . Baby, bây giờ sức khỏe của em không tốt. . . phải nghe anh nói, trái lại thì. . . Em muốn tham gia giải toàn quốc, được, anh đáp ứng em. Nhưng mấy người bọn họ. . . đừng mơ đến gần em!”
Không cho Ogihara lại nói ra điều làm họ tức giận nữa, Hall ngăn chặn đôi môi hé mở của em trai. Bảo bối của họ tuyệt đối không thể để người khác mơ ước.
Rốt cuộc nên nói như thế nào mới thuyết phục được các anh đây, giữa cơn hỗn loạn Ogihara phiền muộn nghĩ. Cũng đâu phải cậu muốn vậy, vì sao lần này các anh lại phản ứng mạnh như thế, không phải chỉ là hôn môi người khác sao.
———————
“Anthony, Hall, các con không thể cướp đoạt quyền lợi quen bạn bè, được yêu đương của Backy. Tuy rằng các con là anh của nó, các con cũng không có quyền làm như vậy, hiểu chưa? Mẹ biết các con thương nó, vô cùng thương nó, sợ nó rời khỏi các con, mẹ cũng vậy, mẹ cũng sợ nó rời khỏi gia đình mình. Nhưng đó là quyền lợi của Backy. Chờ sau nó khi lớn lên sẽ tức giận. Các con không thể ở bên cạnh nó cả đời, người nhà cùng vợ là không giống nhau.”
Fujika nói một cách sâu xa để khuyên bảo hai đứa con, sự quản thúc của họ với Backy đã vượt quá phạm vi nên có, làm nàng vô cùng bất an.
“Mẹ, mẹ đồng ý giao Backy cho năm người? Mẹ, không phải một người, là năm! Mẹ thực sự hiểu rõ sao?” Anthony hút thuốc để dẹp yên lửa giận trong lòng, “Con đã cho rằng con có thể chịu được việc Backy có người yêu, nhưng không được, mẹ, con không làm được, huống chi đối phương còn là năm người!”
Anthony bất an, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng em trai đã bắt đầu thông suốt rồi, đã nghĩ đến chuyện ái tình rồi. Mặc dù bây giờ sức khỏe cậu không tốt, vô cùng suy yếu, nhưng. . . thân thể cậu bắt đầu thành thục, nếu không cậu sẽ không nhận nụ hôn của người khác.
“Mẹ, trận chiến này con và Anthony không thể thua. Con biết chúng con là anh trai ích kỉ, nhưng vừa nghĩ đến Baby sẽ sa vào ôm ấp của người khác, làm chuyện thân mật với người khác, con lại không chịu nổi, con không chịu nổi. Mẹ, chuyện này là chuyện của con và Anthony với mấy người kia, con mong mẹ dù không muốn thì cũng vẫn giữ trạng thái trung lập.”
Cũng hút thuốc như Anthony, Hall không có cách nào tỉnh táo lại.
“Các con là anh của nó! Không có khả năng trở thành vợ nó! Backy sẽ trưởng thành, sẽ từ từ nhận ra sự khác nhau giữa người thân và vợ, đến lúc đó các con còn định khóa nó lại sao?”
Fujika nghiêm khắc nói, lần đầu tiên nàng dùng khẩu khí như vậy nói với con mình, sau đó nàng tức giận nhìn về phía chồng mình, nhìn về phía người chồng từ đầu tới cuối đều không nói câu nào.
“Chờ Baby lớn lên, nếu như em ấy không hề cần chúng con, chúng con sẽ buông tay.” Khi nói câu này, sự thống khổ và thất lạc trong lời của Anthony làm Fujika trầm mặc. Làm mẹ, nàng hiểu con trai mình, nhưng nàng không thể ủng hộ.
“Mẹ. . . Chúng con có lẽ chỉ có vài năm có thể độc chiếm Baby, chỉ vài năm, rất mong mẹ có thể không nhúng tay vào chuyện của Baby được không. Con biết, con và Anthony làm như vậy là vô cùng không lý trí, coi như là thử thách tấm lòng của những người kia đi. . . Bây giờ con và Anthony sẽ không giao Baby cho bất kì kẻ nào.” Hall cúi đầu, cố sức suy nghĩ, sự nhăn chặt nơi mi gian làm anh có vẻ dị thường chán chường. Đúng vậy, bọn họ là anh trai của bé hư. . . Anh trai sao có thể trở thành vợ? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày bé hư trở thành của người khác, cho dù anh có muốn thừa nhận hay không.
“Anthony, Hall. . . Baby rất yêu các con. . . Các con là các anh trai thân yêu nhất của nó. . . Nhưng cũng chỉ là anh trai. . . Mặc kệ đối phương là mấy người, năm hay mười người. . . Bọn họ đều có thể có được Baby, nhưng các con không thể, cho dù các con thương nó hơn bất cứ ai, các con cũng không thể. Tình hình hiện tại của Baby rất . . . Hoa còn lại không đến hai bông. . . Mẹ mong muốn các con có thể dùng hết khả năng để làm nó hài lòng, làm nó vui vẻ, đừng để Baby khó xử, sức khỏe của nó đã không cho phép có một sai lầm nào nữa rồi.”
Hôn hai đứa con đang thống khổ một chút, Fujika kéo người chồng không nói được một lời ra ngoài. Nàng biết tuy rằng chồng nàng cũng không muốn, nhưng vì đứa con, hắn sẽ phải nhượng bộ.
“Anthony. . . Trận chiến tranh này còn chưa bắt đầu chúng ta đã thua. . .” Hall lại đốt một điếu thuốc, khàn khàn nói.
“. . . Chúng ta là anh trai của Baby. . . Chúng ta có thể ôm em ấy, hôn em ấy. . . Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi. . . Bởi vì chúng ta là anh trai mà em ấy yêu nhất, tín nhiệm nhất. . .” Tức giận của Anthony đã biến mất, chỉ còn lại phiền muộn, còn lại cay đắng.
“Anh trai thì anh trai đi. . .” Cười gượng hai tiếng, Hall vỗ mạnh vào mặt mình, “Bây giờ sức khỏe Baby không tốt. . . Mẹ nói rất đúng, không nên làm em ấy khó xử. . . Em ấy muốn gặp họ. . . Nghe em ấy là được rồi.”
Anthony trầm mặc hút thuốc, nhìn về phía phòng ngủ của em trai. . . Bảo bối của anh đang ngủ bên trong, trong mộng liệu có bóng dáng của anh không.
“Vợ và người thân thì có gì khác nhau?” Nơi cửa phòng vang lên tiếng một người nhỏ giọng tự nói, “Vì sao các anh luôn không tin em?”
Editor lảm nhảm: Hôm nay đi cả ngày, giờ mới post được. Đêm qua thức đến 3h30, giờ dẹo quá =((((((((((((( Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT