Nghe MP3, Ogihara đeo túi tennis trên lưng, tâm tình cự kì sung sướng. Mặc dù rời nhà Ryoma đã được nửa giờ nhưng hiện tại toàn thân cậu vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, nếu không phải sợ Ryoma đột nhiên trở về, cậu vẫn muốn tiếp tục đánh một ván nữa với Nanjiro-san.
Tới trạm tàu điện ngầm, Ogihara quyết định đi bộ về nhà, coi như rèn luyện luôn. Nhớ tới đêm qua lúc nói chuyện điện thoại với Seiichi, Seiichi nói anh rất thích tạp chí và băng ghi hình cậu đưa. Ogihara thấy càng thêm vui vẻ, có lẽ tâm tình Seiichi đã khá lên rồi, thân thể cũng dần tốt lên. Cậu rất muốn thấy hình ảnh Seiichi trên sân bóng, nhất định là rất tuyệt.
Lo lắng lúc trước dần vơi đi, Ogihara để mình có thể hưởng thụ cuộc sống đơn giản, chỉ là nhiều lúc nhớ tới người thân nhượng làm cậu có lúc không thể chịu đựng được. Cậu vẫn nghĩ mình rất độc lập, nhưng lần này ra đi cậu mới biết mình ỷ lại người thân đến mức nào. Trước đây tuy vẫn đến các nơi khác nhau để tham gia trận đấu, nhưng mỗi lần nếu không phải cha mẹ thì cũng có các anh trai cùng cậu đi. Có lẽ vì vậy mà bất tri bất giác cậu dần rời càng lúc càng xa quá khứ luôn thích một mình kia, với lại. . . cảm giác được người nhà thương yêu thực sự rất hạnh phúc. Tuy nhiên lần này cậu một mình đến Nhật Bản có lẽ là không sai, mình dù sao cũng là con trai, không thể luôn sống dưới sự bảo vệ của người thân, cậu kiên cường thêm một chút, dũng cảm thêm một chút.
Chỉ lo miên man suy nghĩ, Ogihara không phát hiện mình đi lầm đường, đến lúc càng đi càng thấy không đúng cậu mới có phản ứng, lúc này thì không biết mình đã đi tới đâu rồi. Tự nhiên, Ogihara mơ hồ nghe thấy dường như có người chơi bóng, xuất phát từ sự nhạy cảm với tennis cậu biết đó là tiếng bóng tennis. Mang theo vài phần hiếu kỳ, Ogihara theo thanh âm tìm kiếm. Vòng qua một cái cây lớn, phía trước xuất hiện một sân tennis, chỉ thấy một người đang trên sân tennis quay vào tường luyện tập.
Nhìn bóng lưng người nọ Ogihara thấy có chút nhìn quen mắt, đi ra phía trước để nhìn cho rõ, đối phương lại đột nhiên cầm bóng quay đầu lại. Thấy rõ đối phương là ai, Ogihara đông cứng tại chỗ, là băng sơn đội trưởng! ! !
Ogihara có chút luống cuống, đang muốn ly khai chỗ này thì đã thấy băng sơn đội trưởng đi tới chỗ cậu, Ogihara nắm chặt ngực áo, càng không ngừng trấn an: không sợ, không sợ, anh ta không nhận ra mình, không nhận ra mình. . . .
Tezuka không biết phía sau mình từ lúc nào lại có một người, làm anh thấy lạ là người kia lúc thấy anh thân thể lại run lên một chút. Người nọ đội mũ, anh không nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu ta, nên anh thấy khó hiểu, người này biết anh à? Nhìn túi tennis trên lưng cậu ta, Tezuka vô ý thức đi lại gần.
Nhìn băng sơn đội trưởng càng lúc đến càng gần, Ogihara nghĩ tim mình muốn nhảy ra ngoài. Hình dạng hiện giờ của cậu chỉ có Seiichi thấy qua, bởi vì Seiichi không phải học sinh Seigaku nên cậu hoàn toàn không có cảm giác gì lạ, nhưng giờ lại gặp phải đội trưởng, cậu cực kì sợ. Cậu. . . cậu đã thay đổi rất nhiều. . . sẽ không. . . sẽ không bị nhận ra đi. . . Ogihara bắt đầu thôi miên chính mình.
Thấy mình càng đi tới gần thì đầu người đối diện lại càng lui vào trong áo, Tezuka chợt có cảm giác quen quen. Dừng lại trước mặt người nọ, Tezuka nhìn người hận không thể trốn vào mái tóc dài của mình, thấp giọng nói: “Muốn đánh bóng à?” Ogihara lập tức lắc đầu, cậu muốn chạy. . . . Cậu sẽ không bao giờ … dám hiếu kỳ nữa, rốt cục cậu cũng biết cái gì gọi là “lòng hiếu kỳ hại chết mèo” rồi .
“Nếu đã tới, đánh một lúc đi.” Tezuka cũng không dự định để người chạy, cậu này phản ứng thật kì quái.
Ogihara liền lùi hai bước, lắc đầu, xoay người một cái định chạy, kết quả lại bị người kéo lại, Ogihara sợ đến ngẩng đầu nhìn, khi phát hiện sai liền lập tức cúi đầu.
Khi đối phương ngẩng đầu, ánh mắt Tezuka thay đổi một chút, giống như động vật nhỏ bị dọa sợ vậy. Anh có thể khẳng định anh không biết người này, vậy sao lại sợ anh nhỉ. Tuy nhiên anh cũng không định để cậu ta đi như thế, Tezuka tiếp tục mở miệng: “Tôi ở đây luyện tập, nếu như không ngại, ra đánh với tôi một lúc đi.”
Nghe lời băng sơn đội trưởng nói, Ogihara sửng sốt một chút, nói như vậy. . . Đội trưởng không nhận ra mình? Ogihara hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng. . . Có lẽ. . .cũng không nguy hiểm đến thế.
Nhìn thấy gương mặt lần thứ hai ngẩng lên không còn kinh hoảng như trước, Tezuka thả tay đối phương ra. Nhìn kỹ gương mặt tinh xảo xinh đẹp, nỗi sợ trong đôi mắt lam nhạt dần tan đi, hiện lên một tia tra xét. Tezuka cúi đầu một chút để đối phương có thể thấy anh cũng không có ác ý.
Ngày hôm nay không ăn ớt nhưng Ogihara cũng không dám nói lời nào, thấy băng sơn đội trưởng thực sự không nhận ra mình, cậu bình tĩnh lại. Nhìn xung quanh thấy không có những người khác, Ogihara mỉm cười đối đội trưởng gật đầu, lập tức muốn đánh một trận, đội trưởng chắc muốn tìm người luyện tập một chút.
Thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương, ánh mắt Tezuka trầm xuống một chút. Khi đối phương đồng ý, Tezuka nghiêng người đi đến sân bóng, Ogihara cũng đi theo.
Đứng đối diện với đội trưởng, Ogihara hơi giật mình, sau đó từ túi tennis lấy vợt tennis của mình ra, đây là vợt tennis của riêng cậu, toàn bộ đều màu đen, do cha tìm chuyên gia làm theo yêu cầu của cậu, cũng không phải loại vợt dùng ở trường học, thế nên Ogihara không sợ bị đội trưởng phát hiện.
Hướng đội trưởng làm một cái thủ thế, Ogihara muốn nói đối phương phát bóng trước. Tezuka cũng không nói gì, thấy đối phương đã chuẩn bị tốt thì phát bóng.
Mới đầu hai người chỉ thăm dò nhau, chính xác mà nói là Tezuka thử thăm dò đối phương, đánh qua lại một lúc Tezuka càng ngày càng nghiêm túc, độ mạnh yếu bắt đầu gia tăng. Ogihara thì hoàn toàn chỉ định cùng đội trưởng chơi bóng và luyện tập, cho nên nỗ lực đánh bóng tới phạm vi của đối phương, đồng thời cũng tạo thành uy hiếp nhất định với anh.
Game phát bóng, Tezuka thắng 1: 0, đổi sang Ogihara phát bóng. Ogihara cầm lấy bóng định phát ra, đột nhiên nghĩ tay trái của đội trưởng không phải có thương tích sao? Buông tay xuống, Ogihara nhìn về phía cánh tay của đội trưởng. . . Liệu có vấn đề gì không? Cậu không biết tay của đội trưởng đã khôi phục đến đâu rồi, nhưng nếu vận động quá độ có thể sẽ bị ảnh hưởng đi. . .
Thấy đối phương ngừng lại nhìn mình, Tezuka mở miệng hỏi: “Có vấn đề sao?”
Ogihara lập tức lắc đầu, nhìn đội trưởng một hồi Ogihara quyết định mình cẩn thận một chút là được, nếu nặng thêm thì sẽ phiền phức. Vợt từ tay phải đổi sang tay trái, Ogihara cười giơ tay trái lên, chỉ vào mình, lại chỉ vào đội trưởng.
Tezuka nhìn hành động của đối phương, thân thể chợt đứng thẳng, một lúc sau mang vợt từ tay trái đổi sang tay phải, thấy đối phương lộ ra nụ cười thỏa mãn, đôi mắt sau cặp kính của Tezuka lại một lần nữa hiện lên một đạo quang mang thâm thúy.
Ogihara vừa nỗ lực giữ lấy game phát bóng của mình, vừa tận lực đem bóng đánh tới các góc độ khác nhau để đối phương đỡ. Ogihara càng đánh càng bội phục băng sơn đội trưởng, kĩ thuật thật là lợi hại. Game thứ hai, Tezuka thắng 2: 0.
…
“Phù phù. . . .” Ogihara thở phì phò, bỏ mũ xuống, nóng quá. . . Quả nhiên, cậu vẫn không có thói quen đội mũ.
Tezuka cũng có chút thở gấp, biểu tình cũng không còn nghiêm túc băng lãnh, đi tới trước mặt Ogihara, Tezuka vươn tay trái: “Tezuka Kunimitsu.”
Ogihara nghĩ có chút khó tin, băng sơn đội trưởng lại muốn bắt tay mình, đội trưởng “hòa ái” như vậy làm cậu cực kì giật mình. Nắm bàn tay trái vươn đến, Ogihara thầm nghĩ: tay của băng sơn đội trưởng không hề lạnh chút nào. . .
“Cậu. . . giọng đang có vấn đề à?” Tezuka tương đối mịt mờ hỏi ra nghi vấn trong lòng, từ lúc vào sân người này không hề nói câu nào.
Ogihara không nghĩ tới đội trưởng lại hỏi cậu như vậy, từ trong túi tennis lấy giấy bút, Ogihara tiện tay viết: “Xin lỗi, hôm nay tôi bị đau họng, không nói được, tôi là Fujii Itsuki.” Sau đó đưa tờ giấy qua.
Nhìn chữ tiếng Anh rất đẹp trên giấy, Tezuka khó hiểu nói một câu: “Fujii Itsuki?” Từ tiếng Anh phát âm ra thì đây chắc là tên tiếng Nhật. Ogihara nhất thời hiểu ra cậu vừa viết tiếng Anh, vội vàng gật đầu, đội trưởng quả nhiên là đội trưởng.
“Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” Tezuka ngưng mắt nhìn Ogihara một chút, sau đó mở miệng đề nghị. Ogihara gật đầu, cầm túi tennis của mình cùng đội trưởng đi đến đình nghỉ cách đó không xa.
“Tôi đi mua nước, cậu muốn uống gì?” để mọi thứ sang một bên, Tezuka hỏi.
Viết trên giấy “trà chanh”, Ogihara không chút ngại ngùng để đội trưởng mời, ha ha, băng sơn đội trưởng đó nha, cơ hội khó kiếm lắm.
…
Hai người cùng uống nước, tuy rằng người bên cạnh không nói lời nào nhưng Ogihara không cảm thấy buồn chán, ngẫm nghĩ trận đấu của mình và đội trưởng. Tay phải của đội trưởng cũng thật là lợi hại, vậy tay trái chẳng biết lợi hại đến thế nào nữa. . . . Thật muốn biết. . . Thế nhưng tay trái đội trưởng có thương tích. . . . Nghĩ đến Seiichi ở bênh viện, thật muốn hai người đều có thể bình an vô sự, thật muốn giúp họ, thế nhưng. . . . Cậu cũng không phải bác sĩ, tuy rằng rất lo lắng nhưng cũng không làm được gì, lòng có chút phiền muộn vì bất lực.
“Fujii học ở trường nào?” Khoảng mười phút sau, Tezuka cúi đầu nhìn mái tóc đỏ bỗng nhiên cúi xuống.
Đắm mình trong tư lự, Ogihara qua nửa ngày mới cảm giác đội trưởng hình như nói gì đó, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi: vừa nói với cậu à?
“Fujii còn đang đi học đi.” Từ ánh mắt biết nói kia Tezuka nhìn ra nghi vấn của đối phương, hỏi lại một lần.
Không nghĩ tới đội trưởng lại hỏi chuyện này, Ogihara đầu tiên là ngây người một chút, sau đó cầm lấy vở viết ra lời lúc trước nói với Seiichi, đưa sang đối diện.
“Fujii sau này định đi học ở đâu?” Người này tạm nghỉ học sao?
Ogihara lần này thành thực lắc đầu, một năm sau cậu thực không biết mình sẽ học ở đâu nữa.
“Đến Seigaku đi.”
Ogihara lần này triệt để ngây ngẩn cả người, trong ấn tượng của cậu đội trưởng rất nghiêm túc, ít nói ít cười, vậy mà hôm nay có thể nói nhiều như vậy, còn bảo cậu đến Seigaku, xem ra đúng là đội trưởng không lạnh lùng lắm.
“Cứ suy nghĩ đi.” Tezuka cũng không yêu cầu đối phương lập tức đưa ra đáp án. Ogihara cười gật đầu, ý tốt của đội trưởng thật cậu nhất định phải nhận.
“Không còn sớm nữa, đến nhà tôi ăn cơm đi.” Tezuka đứng lên mời, người nay hôm nay giúp anh luyện tập, anh là nhất định phải cảm ơn mới được.
Ogihara cũng đứng lên, nhưng cậu lắc đầu, không phải cậu không dám đi, chủ yếu là vì việc ăn uống của cậu phải rất chú ý, nếu như đến nhà người khác ăn mà có chuyện thì thật thất lễ. Thế nên trừ phi cần lắm nếu không cậu sẽ không đến nhà người khác dùng cơm.
Thấy đối phương cự tuyệt, Tezuka cũng không kiên trì, chỉ là hỗ trợ đưa túi tennis cho “Fujii”: “Nhà cậu hẳn là cách nơi này không xa đi, để tôi đưa cậu về.” Không phải là tự nhiên đi qua đây đi.
Mặt Ogihara đỏ lên trong nháy mắt, lấy giấy ra, bần thần nửa ngày ở mới viết: tôi bị lạc đường. . . Mỗi khi cậu suy nghĩ cái gì sẽ chẳng biết mình đang đi đâu, ở đây cậu không quen đường, thế nên. . . Ogihara ngượng chín mặt.
Ogihara vì cúi đầu nên bỏ lỡ một màn có thể nói là kinh thiên động địa, trong nháy mắt băng sơn đội trưởng thoáng mỉm cười, tuy rằng rất ngắn, nhưng nụ cười thật sự xuất hiện. Để “Fujii” viết xuống địa chỉ, Tezuka mang theo cái người lạc đường về nhà, thì ra nhà người này chỉ cách nhà anh có một con phố.
…
Nhìn “Fujii” đi vào nhà trọ, Tezuka bặm môi, tay phải xoa lên khuỷu tay trái. . . . Chẳng lẽ là ngẫu nhiên sao? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT