Hai người khởi động xong thì đi vào sân bóng, Atobe nhìn vào mắt Ogihara, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Anh giơ tay lên chỉ lên trời, học sinh bên sân Hyotei giống như bị người điều khiển, cùng hô lên: “Hyotei, Atobe, Hyotei, Atobe, Atobe, Atobe, người thắng là Hyotei, người thắng là Atobe, người thắng là Hyotei, người thắng là Atobe. . .” Rồi thấy Atobe lại nâng vợt tennis, tất cả mọi người ngừng lại, lại một cái búng tay, vào thời điểm Atobe ném áo thể thao trên người lên, người bên ngoài sân lại lần nữa hô lên, “Atobe, Atobe!” Chiếc áo rơi xuống, tiếng hô cũng dừng lại. Lúc này đây Atobe đang phát huy sức ảnh hưởng và sự tự kỷ tới cực hạn. Nhưng ánh mắt của anh vẫn vẫn luôn dừng lại trên Ogihara, thấy cậu bắt đầu nở nụ cười, lúc này Atobe mới nhìn về phía Tezuka.
“Ồn ào đủ chưa?” Tezuka tiến lên chạm nắm tay của mình với nắm tay của Atobe hai cái.
“Cũng tạm đủ, ” Atobe vuốt tóc mình, “Trận đấu của Seigaku và Hyotei làm tâm tình cậu ấy hơi không ổn, bổn đại gia muốn cho cậu ấy vui vẻ một chút.”
“. . . . .” Tezuka thở dài một tiếng, “Cảm ơn.” Anh đương nhiên biết tâm tình của người kia rất kém, vì chính mình, vì trận đấu hôm nay của hai người họ.
“Tezuka, sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, cậu và tôi đưa cậu ấy đi ăn cơm đi, ăn đồ ăn Trung Quốc cậu ấy thích nhất.” Hai người trên sân thi đấu không coi ai ra gì mà thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Ừ.” Nghe trọng tài giục, Tezuka nói, “Atobe, đừng nên lơ là, để chúng ta đánh một trận không hề tiếc nuối đi.”
“Hừ hừ. . . Vậy cho cậu say đắm vì tuyệt kỹ của bổn đại gia luôn.”
Trận đấu ngay từ đầu đã rất gay cấn, Atobe và Tezuka không hổ là đội trưởng của hai đội tennis lớn, thực lực bản thân là không thể nghi ngờ. Sau khi đánh cùng Ogihara một trận, Atobe càng gia tăng lượng tập luyện của mình, cú đập bóng cực mạnh của anh đánh rơi vợt tennis của Tezuka vài lần rồi ghi điểm. Tezuka cũng không đổi tay, dường như anh đang thử tỉm điểm mấu chốt, tuy rằng vợt bị đánh rơi nhưng anh vẫn tiếp tục dùng tay trái cầm vợt. Anh cũng không nhìn Ogihara một lần nào, nhưng anh có thể cảm giác được Ogihara đang nhìn về phía mình, ánh mắt nồng đậm lo lắng.
Lúc này, tâm tình mọi người trên sân là khác nhau, Hyotei dẫn trước hai game thì bầu không khí càng thêm dâng cao, mà bên này Seigaku thì lại không tin đội trưởng của bọn họ mà lại bị ngăn chặn.
“Itsuki-chan, tôi muốn dẫn đầu Seigaku đạt được vô địch toàn quốc, nếu như làm cậu thương tâm, tôi rất mong cậu có thể tha thứ cho mình.” Tezuka nói trong lòng, tay trái nắm chặt vợt tennis. Khi Atobe lại đánh một quả bóng thật mạnh tới, thân thể anh nghiêng về phía trước, vợt tennis ép xuống, trong nháy mắt bóng bắn trở lại Tezuka lùi hai bước về phía sau rất nhanh, đường bóng mạnh gấp đôi lúc trước không ngừng rơi vào vợt của Tezuka. Mà lần này, vợt của Tezuka lại không rơi xuống đất, mà Tezuka chẳng biết dùng cách gì lại có thể đánh bóng trở lại.
“15-0 ”
“A, cuối cùng đội trưởng cũng đánh trả rồi.”
“Không hổ là đội trưởng.”
Bầu không khí của bên Seigaku được quả bóng vừa rồi kéo lên, chỉ có Ogihara yên lặng ngồi một chỗ nhìn Tezuka. Tuy rằng cậu giúp Tezuka tìm được cách hóa giải lực bóng mạnh, nhưng với tình huống hiện nay của Tezuka mà nói, những đường bóng cực mạnh của Atobe sẽ cho làm bờ vai anh tổn thương, huống chi Atobe còn chưa dùng đến “Điệu Valse hủy diệt” .
Tay trái Atobe đặt tại mi tâm, nhìn một lúc trong mắt anh liền xuất hiện tia sắc bén. Ném bóng lên, bóng trong tay Atobe bay ra như đạn bắn. Định có qua có lại như cũ, ngay khi Atobe quyết định thắng game này thì anh phát hiện sự khác thường, bóng của anh dường như có đôi cánh tự động bay đến bên người Tezuka. Cùng lúc đó, người quan sát bên sân cũng nhìn ra một điểm khác thường.
“30-0 ”
Ngay khi Atobe nghĩ cách muốn phá giải thì Tezuka đột nhiên chạy tiến lên, ra tuyệt chiêu Zeroshiki, thắng được game này.
“Tezuka, cậu chắc chắn sẽ không đổi tay sao?” Lần thứ hai quan sát Tezuka một chút, Atobe bỗng nhiên mở miệng. Tezuka trầm mặc một lát rồi nói: “Atobe, đây là thi đấu, liên quan đến tư cách bước vào giải toàn quốc, cậu hẳn là rõ ràng hơn ai hết.” Atobe nhìn Tezuka, lại nhìn người mà mắt bị mũ che khuất biểu cảm, nở nụ cười, “Chính xác, cái này là trận đấu liên quan đến tư cách tiến quân vào giải toàn quốc mà.” Trong giọng nói Atobe lại mang theo áy náy, rồi anh lạnh lùng nghiêm nghị cười, “Tezuka, tôi sẽ không lưu tình, dù cho sẽ làm vai của cậu bị thương.”
Atobe vừa nói ra miệng, mọi người bên Seigaku đều kinh hoàng đứng lên. “Atobe nói có ý gì? !” Momoshiro thét lên.
“Tay Tezuka đã lành rồi!” Oishi cũng là vạn phần không tin.
“Oishi?” Những người không biết lập tức hỏi.
Oishi khổ sở nói: “Khuỷu tay Tezuka từng bị thương, là bị một senpai dùng vợt tennis đánh bị thương, Tezuka luôn tiến hành trị liệu, vì không muốn làm mọi người lo lắng nên mới chưa nói. Nhưng bác sĩ nói vết thương của Tezuka đã lành rồi.”
“Đã lành rồi.” Fuji đột nhiên tiếp lời, “Nhưng vì giảm bớt áp lực cho khuỷu tay, Tezuka sẽ dùng vai để chia sẻ, cho nên nếu như thời gian kéo dài, vai của Tezuka sẽ bị tổn thương.” Thực lực hai người kia không chênh nhau bao nhiêu, trận đấu này đã định trước sẽ là một hồi đánh giằng co, mà đây chính là điều họ lo lắng nhất.
“Tại sao có thể như vậy, nya? ?” Kikumaru khẩn trương vô cùng.
Trận đấu vẫn đang tiến hành, không vì vết thương của Tezuka mà dừng lại. Atobe rõ ràng hơi ai hết, người phía trước kia có tự tôn và kiêu ngạo không thua gì mình. Cho dù thắng bại thế nào, anh cũng phải đem hết toàn lực, mà người kia cũng sẽ như vậy. Đây là trận đấu của các đội trưởng, cũng là trận đấu giữa các trường, bọn họ không được phép mang tình cảm cá nhân vào, thi đấu chính là như thế này, thắng bại chỉ cách nhau một ý niệm, bất kì sai lầm gì cũng đều khiến họ không thể chịu nổi.
“3-2, Seigaku Tezuka, đổi sân.”
Tezuka ngồi bên cạnh Ogihara uống nước, Atobe thì bàn với huấn luyện viên của mình xem sẽ đánh tiếp thế nào. Ogihara trước sau vẫn không nói gì, cúi thấp đầu làm Tezuka phải bỏ mũ trên đầu cậu xuống.
“Itsuki-chan.” Anh biết mình đã làm người này giận. Cầm lại mũ, Ogihara đội lên, vẫn không nói lời nào. Ryoma tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trời, cũng không biết nói cái gì.
“Itsuki-chan, tôi biết điểm mấu chốt của mình ở đâu, tôi sẽ chú ý vai của mình.” Tezuka lần thứ hai tháo mũ Ogihara xuống để sang bên cạnh, anh mong muốn Ogihara có thể nhìn mình.
Ogihara không ngẩng đầu, chỉ giơ tay phải lên đặt trên vai Tezuka nhẹ nhàng xoa, “Tezuka, nếu như Keigo đánh ra ‘Điệu Valse hủy diệt’, anh phải đổi sang tay phải. Với lại, “Huấn luyện bảo vệ đội trưởng” chúng ta tiến hành lúc đầu có phải cũng có thể dùng không?”
“Itsuki-chan, ngẩng đầu lên.” Tezuka mang theo vài phần cường ngạnh nói. Lúc này Ogihara mới ngẩng đầu, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lộ ra lo lắng của cậu.
“Itsuki-chan, ” Ngón tay Tezuka xoa nhẹ lên mi gian hơi lạnh của Ogihara, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, tôi và Atobe mời cậu ăn đồ ăn Trung Quốc.”
“Đội trưởng, anh phải tuân thủ hứa hẹn đấy.” Lông mi của Ogihara lướt qua rìa ngón tay Tezuka, tay Tezuka đặt ở mi gian Ogihara chậm chạp không chịu buông. Bên kia, Atobe nhìn hai người có vẻ thân mật, quay đầu nhìn về phía sân bóng.
“Itsuki-chan, chuyện tôi đáp ứng cậu tôi sẽ làm được.” Nghỉ ngơi kết thúc, Tezuka lên sân đấu, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ vài cái trên ngón trỏ.
Hai người trở lại sân thi đấu lần nữa, trong mắt lóe lên chấp nhất giống nhau.
Nửa sau trận đấu càng thêm kịch liệt, sau khi đánh được một lúc, “Điệu Valse hủy diệt” của Atobe lên sân khấu. Tezuka đánh ra một đường bóng bổng, Atobe rất nhanh lên lưới rồi nhảy lên cao, bóng bay tới chỗ Tezuka cầm vợt. Ngay khi những người khác cho rằng vợt của Tezuka sẽ rơi xuống đất thì lại thấy bàn tay Tezuka buông lỏng, vợt trượt một cái, bóng đánh tới trên mặt vợt. Bóng bay thẳng đến Atobe, lần thứ hai nhảy lên, lần thứ hai đập bóng, sức mạnh, tốc độ lớn gấp bội so với lúc đánh với Ogihara.
“Lạch cạch. . .”
“… .”
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, bỗng đột nhiên đứng lên như bạo tạc, tất cả mọi người không tin Tezuka lại có thể làm được như thế! Từ khi Atobe đánh trả đến lúc tiếp bóng, thời gian gần 2 giây, tay trái Tezuka đột nhiên đổi vợt sang tay phải, mà anh cũng làm ra một động tác khiến mọi người sợ hãi kêu lên.
Tay phải Tezuka nắm ở một nửa cán vợt, tay trái nắm phía dưới, sau khi anh đỡ bóng thì vợt tennis tạo với mặt đất một góc vuông hướng xuống phía dưới khoảng 5cm, khi anh xoay vợt thì bóng lăn tới mép, toàn bộ thân thể Tezuka xoay một góc 45 độ, bóng ở giữa không trung bị Tezuka đánh ra. Quả bóng nhỏ màu vàng bay với quỹ đạo hình vòng cung vòng qua vợt tennis của Atobe, rơi xuống bên trái anh. Sau khi bóng rơi xuóng, Tezuka lại đổi vợt sang tay trái.
“Này này, đội trưởng học được chiêu này từ bao giờ vậy?” Momoshiro mở mắt đờ đẫn, ánh mắt không tự giác hướng tới vị trí huấn luyện viên.
“Chiêu này của đội trưởng làm suy yếu đi 1/3 sức mạnh của ‘Điệu Valse hủy diệt ‘, mà tốc độ bóng đánh ra lại nhanh hơn 1/3, cho nên Atobe không đỡ được. Hơn nữa đường bóng này xoay tròn trên cao, cho dù đỡ được cũng không chắc sẽ đánh trả được.” Inui vừa nói vừa ghi chép thật nhanh vào sổ của mình.
Fuji vẫn cười dịu dàng, bên tai đầy rẫy các âm thanh nhưng anh chỉ nhìn Ogihara. Anh cũng không biết Ogihara mỗi tối giúp Tezuka huấn luyện có thể đạt tới kết quả này.
“Tezuka, bổn đại gia nghĩ rất không công bằng.” Atobe gác vợt tennis lên vai, có vẻ mất hứng.
“Vậy Atobe có muốn đến Seigaku không?” Tezuka khó có được cơ hội nói đùa.
“Hừ.” Atobe nhặt bóng lên ném cho Tezuka, không cần đoán anh cũng biết Tezuka học chiêu này ở đâu, cú xoay người kia. . . Anh đã từng thấy rồi.
Lần này tốc độ tấn công của Atobe nhanh hơn, anh không hề giới hạn ở phía sau mà tiến lên phía trước, giảm thiểu khoảng chạy của mình nhằm phòng ngừa Tezuka đánh ra Zeroshiki. Tezuka sử dụng Tezuka Zone, muốn tìm kiếm cơ hội thắng, đột nhiên, khi Tezuka đánh ra một đường bóng thì vợt tennis liền rơi xuống đất, tay trái anh vô lực rũ xuống bên người.
Editor lảm nhảm: mức độ tự kỉ của Kei-chan quả nhiên là vô địch mà ╮(╯_╰)╭ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT