Vừa mới sinh xong, Lí Hồng ôm con của mình, cô sững sờ nhìn đứa bé trong lòng đang ngủ say sưa, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi chồng mình:
“Nó là con chúng ta thật sao?”
Quý Bình vẫn đứng lặng ở một bên cũng không hề cảm thấy câu nói của vợ quá kinh ngạc, anh gãi gãi đầu nói:
“Lúc đầu anh cũng không tin, nhưng là thật đó. Ngày hôm qua khẳng định chỉ có mình em sinh con trong bệnh viện.”
Lí Hồng không tự chủ được hôn đứa bé trong tay:
“Con chúng ta thật là xinh xắn!” Trong khi cả hai vợ chồng cô tướng mạo rất đỗi bình thường.
Có người nói trẻ mới sinh ra đều giống nhau, mặt nhăn nhăn nhợt nhạt, căn bản nhìn không ra xinh hay xấu, nhưng mà đứa trẻ nhà họ Quý này sinh ra lại là bạch ngọc đáng yêu hiếm thấy. Khi bé dần dần lớn lên, vẻ đẹp kinh người lại càng lộ rõ.
Một ngày Lí Hồng cùng chồng đùa giỡn nói:
“Chúng ta đi xét nghiệm DNA đi, nhỡ đâu đem nhầm con người ta về nuôi làm sao?”
Lời này bị bà nội Quý nghe được, bà nội giận dữ mắng:
“Bảo Bảonhư thế nào mà không giống đứa nhỏ nhà ta?” Sau đó xoay người trở về phòng, lấy ra mấy tấm ảnh chụp từ xưa đưa cho hai vợ chồng xem.
“Hai đứa xem, đây là hình mẹ của mẹ chụp hồi còn trẻ. Bảo Bảo khẳng định là di truyền từ bà ấy.”
Trong tấm ảnh đen trắng là một cô gái tóc thắt bím, dung mạo rung động lòng người. Lí Hồng nhìn kỹ con mình, quả nhiên có vài phần tương tự.
“Gien nhà mình thật quá kì lạ!” – Cô cảm thán, cách nhiều thế hệ như vậy mà cũng có thể di truyền.
“Đúng vậy.” Bà nội thở dài
“Nhớ ngày xưa, mẹ của mẹ mỗi lần dẫn mẹ ra đường, không biết bao nhiêu người vây xem, đáng tiếc mẹ theo gien cha, rồi lại gả cho ông chồng xấu.”
Ông nội Quý hiền lành khụ một tiếng, cúi đầu lật xem báo.
Đứa trẻ mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một đáng yêu, đưa tới vô số người tò mò. Đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn, tự chơi một mình mặc cho người lớn muốn xem gì thì xem.
Đứa trẻ trước khi 3 tuổi vẫn chưa có tên. Ông bà nội, ông bà ngoại, ba, mẹ, tổng cộng là sáu vị giáo sư, thế nhưng ngay cả một cái tên cũng đặt không được, đến khi bé sắp vào nhà trẻ, mới miễn cưỡng đặt một đại danh, họ Quý, gọi là Quý Tử Hòa.
Ngày đầu tiên vào nhà trẻ, Tiểu Hòa đã bị một bé gái mạnh mẽ hôn lên mặt để lại đầy nước miếng, ngay sau đó bị một bé trai mạnh mẽ khác ôm ấp một cái. Tiểu Hòa liền oa oa khóc lớn, vì thế những đứa trẻ khác cũng khóc theo, nhà trẻ biến thành một nơi hỗn loạn. Lúc tan học lại bị bà mẹ đến đón con thấy Tiểu Hòa thật sự quá xinh đẹp, thừa dịp cô giáo nhà trẻ không chú ý, lừa mang cậu về nhà chơi một chuyến.
Quý gia đến đón mà không tìm thấy Tiểu Hòa, lập tức báo cảnh sát, thành ra hỗn loạn thêm lần nữa. Cuối cùng tìm thấy Tiểu Hòa rồi, Quý gia và cả thầy cô trong nhà trẻ đều cảm thấy một ngày như già đi mười mấy tuổi.
Chuyện như vậy lại xảy ra thêm vài lần nữa khiến cho bà nội rất tức giận.
“Bảo Bảo không đi học nữa, chúng ta tự mình dạy. Chúng ta đều là giáo sư, chẳng lẽ dạy không nổi một đứa nhỏ?”
Mọi người đều nhất trí, thế là Tiểu Hòa bắt đầu ở nhà học tập.
Ông bà nội ngoại đều đã về hưu, vốn nhàn rỗi nên sinh ra buồn chán, hiện tại có một đứa cháu trai đáng yêu để dạy dỗ, thật sự là niềm vui cho người già.
Nhưng Quý Tử Hòa ngoại trừ vẻ xinh đẹp kinh người, trí lực lại thường thường không xuất chúng, bà nội luôn cảm thấy đáng tiếc, ông nội lại cao hứng.
“Tiểu Hòa xinh đẹp như vậy, thêm thông minh tuyệt đỉnh thì là thần tiên rồi.”
Con cháu bình thường vẫn là tốt.
Ông bà hai bên dạy thành quen, vì thế dạy từ từ đi lên: tiểu học, sơ trung, trung học. Tiểu Hòa vừa được 16 tuổi, sang năm sẽ thi vào đại học, Quý gia mới bắt đầu phát sầu.
Mười mấy năm ở nhà, Tiểu Hòa thiếu người cùng nói chuyện, mọi thứ đều lơ mơ không hiểu, kiến thức không nói, thế nhưng dần dần có chút chứng tự bế, khách đến nhà cũng tránh đi không gặp. Đứa trẻ xinh đẹp ngày xưa đã bị mọi người dần quên lãng mất rồi.
___
“Chỉ là chứng tự bế cỏn con, có thể chữa được.” – Bà ngoại vì Tiểu Hòa mà cất công gọi điện hỏi học sinh tâm đắc của mình, Phương Chính – một nhà tâm lý học khá nổi tiếng.
“Nhưng Tiểu Hòa không muốn đi ra ngoài tiếp xúc với mọi người.”- Bà ngoại lo lắng nói:
“Một năm chỉ đi ra ngoài vài lần, bình thường đều ở trong nhà hoặc ra ban công mà thôi.”
“Bắt cháu đi ra ngoài cũng không tốt, dễ dàng sinh tâm lý đối nghịch. Như vậy đi…” Phương Chính đáp:
“Cô cho cháu nó chơi trò chơi đi, trò Mộng Du Giang Hồ đang rất thịnh hành, trai gái già trẻ đều chơi. Tiểu Hòa chơi trò chơi có thể học đối nhân xử thế, tương lai sẽ mong chóng khỏi bệnh thôi.”
“Trò chơi? Có ổn không?” – Bà ngoại hơi chần chừ.
“Cô ơi !” – Phương Chính không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Game online bây giờ khác những game online bạo lực mê muội lí trí trước kia lắm. Tiểu Hòa có thể thông qua trò chơi học được rất nhiều điều. Hiện tại nước ta còn đề nghị các học sinh phải có thêm thời gian để chơi trò chơi đó. Ở bên trong trò chơi còn có thể kiếm tiền, có người còn lấy được cả văn bằng Trung y nữa. Đúng rồi, trò chơi này còn có thể điều chỉnh dung mạo bên ngoài.” – Phương Chính liệt kê rất nhiều ưu điểm, sau đó còn hỏi:
“Cô cảm thấy trò chơi như vậy không tốt cho Tiểu Hòa sao?”
Thế là đúng sinh nhật 16 tuổi, Tiểu Hòa nhận được quà sinh nhật là một bộ trò chơi thật to.
Không gian tối sầm, sau đó sáng lên nhưng không có hình dạng, chỉ nghe thấy âm thanh.
[Hoan nghênh đi vào Mộng Du Giang Hồ, đang quét số liệu người chơi, xin chờ trong giây lát.]
[Quá trình hoàn tất. Mời nhập tên nhân vật.]
Trước mặt Tiểu Hòa xuất hiện một người diện mạo giống y như mình, có điều hai mắt trống rỗng vô hồn. Tiểu Hòa cảm thấy rất thần kỳ, nhìn ngắm một hồi, hệ thống lại nhắc nhở cậu lần nữa.
[Châm ngôn của Mộng Du Giang Hồ là cung cấp cho người chơi một giấc mộng còn thiếu hụt trong hiện thực. Bạn có thể giữ nguyên thuộc tính như bên ngoài. Trí lực, thể lực, diện mạo bên ngoài có thể được điều chỉnh, biên độ điều chỉnh là +-100%, xin hỏi bạn lựa chọn như thế nào?]
Tiểu Hòa nhíu mày:
“Không thể chọn tất cả sao?”
[Không thể.]
Tiểu Hòa thầm thất vọng, cậu rất muốn thêm trí thông minh.
“Tôi điều chỉnh diện mạo.”
[Diện mạo thay đổi trong biên độ +-100%, mời bạn lựa chọn điều chỉnh biên độ]
Tiểu Hòa nhìn hình dạng của mình, nói:
“Nâng lên 100%.”
[Đang điều chỉnh, xin chờ.]
…
Tiểu Hòa ngáp một cái, một chút thay đổi cũng không có.
“Xong chưa?”
[Thành thật xin lỗi, người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, diện mạo bạn được đánh giá quá cao, hệ thống không thể điều chỉnh nâng lên được nữa, chỉ có thể sửa chữa biên độ xuống -200%.]
___
Công ty Mộng Du Giang Hồ, trong phòng điều hành game, trước màn hình máy tính lớn.
“Không thể nào, tại sao lại có người vẻ bề ngoài bị hệ thống phán định không thể nâng lên được, thật là hiếm gặp.”
Hơn trăm kĩ thuật viên lập tức sôi nổi.
“Lần trước Thu Thủy Y Nhân biên độ nâng lên chỉ có thể đạt tới 93% đã muốn chấn động toàn bộ Mộng Du Giang Hồ, người này lại toàn không thể nâng lên?”
“Đúng vậy, làm sao có thể được. Lúc trước thời điểm hệ thống được đặt ra là dựa theo XXX, XXXX, XXXXX tiêu chuẩn. Những mỹ nữ đó đều có thể nâng lên mức 100%, chẳng lẽ có người so với các mỹ nữ đó còn xinh đẹp hơn 100%.”
“Khả năng có lẽ không chỉ 100%.”
“Trời ạ, tôi muốn gặp mặt người này quá!”
“Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nhìn số liệu, không thể nhìn thấy hình dáng của người ta, quyền hạn của chúng ta chỉ đến thế thôi.”
“Đừng nóng. Người ta ra nhập giang hồ rồi, tôi khẳng định so với Thu Thủy Y Nhân còn chấn động hơn, đến lúc đó sẽ gặp được thôi. Tôi đoán chỉ cần một giờ nữa, chúng ta có thể gặp được.”
Trong tiếng ồn ào huyên náo, kĩ thuật viên vừa lên tiếng đầu tiên bỗng nhiên kêu to:
“Hắn hạ xuống 150% kìa!”
___
“Không thể nâng diện mạo? Vậy hạ xuống 100% đi.”
[Đang điều chỉnh…Điều chỉnh xong.]
Tiểu Hòa nhìn nhìn.
“Xuống thêm 50%.”
Một luồng sáng phát ra, sau đó hình người trước mắt cậu biến thành một thiếu niên mặt mày thanh tú.
“Tốt lắm, để như vậy.” – Tiểu Hòa rất hoàn lòng.
[Hoan nghênh người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, trí lực bình thường, thể lực bình thường, diện mạo thanh tú, tiến vào Mộng Du Giang Hồ.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT