Thanh Đại bước lên hai bước nữa, cúi đầu nói: “Thiếp biết mình đã khiến Hầu gia mất hứng. Hầu gia ở lại đi, thiếp sẽ lui về.” Giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.

Cận Thiệu Khang bất ngờ quay đầu lại, “Chẳng phải nàng nói muốn tìm trâm sao?”

Thanh Đại ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lướt qua khuôn mặt hắn, giống như ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói: “Thiếp đợi Hầu gia đi rồi sẽ tới tìm sau.” Nói xong lại cúi đầu xuống.

Nàng ta nói như thế, khiến Cận Thiệu Khang lại có chút ngại ngùng. Từ sau khi vào phủ, Thanh Đại luôn hành xử thận trọng rón rén, ăn mặc trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, thị phi phân minh, chưa từng làm việc gì quá bổn phận, cách đối nhân xử thế, chỗ nào cũng thể hiện được sự dịu dàng lương thiện.

Một người con gái như vậy, cho dù trở thành thiếp thất của nhà nào thì cũng đều sẽ có được sự sủng ái nhất định. Nhưng vào Cận gia, điều đó có nghĩa cả đời này nàng ta phải xác định mình là một cái bóng. Thực ra nàng ta cũng là một người con gái đáng thương, bản thân hắn mặc dù không thể đáp lại tình cảm của nàng ta nhưng cũng không cần phải đối xử quá lạnh lùng.

Đối với Thanh Đại, vì Tưởng Nhược Nam biết Hoàng đế ban cho Cận Thiệu Khang với ý định chẳng tốt đẹp gì, lại có cái cược hạn nửa năm, hơn nữa thân phận của nàng ta là thiếp thất, vì vậy mới luôn thấp thỏm bất an, thận trọng đề phòng. Nhưng Cận Thiệu Khang không như thế, mặc dù hắn không thích nàng ta, nhưng vì nàng ta là do Hoàng thượng ngự ban, hắn cũng chẳng hay biết tâm tư của Hoàng đế cùng việc Hoàng đế đánh cược với Tưởng Nhược Nam, vì vậy hắn luôn coi nàng ta như ca kỹ bình thường, chẳng có ý đề phòng đặc biệt. Chỉ cần hắn quản chặt bản thân, không tới tìm nàng ta, không làm Tưởng Nhược Nam giận là ổn.

Nghĩ đến đây, Cận Thiệu Khang nói, “Thế này đi, giờ ta cũng đang rảnh, ta giúp nàng cùng tìm trâm, sớm tìm thấy nàng cũng có thể về phòng nghỉ sớm.”

Thanh Đại vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật không? Thiếp đa tạ Hầu gia.”

“Chiếc trâm có hình dạng như thế nào?” Cận Thiệu Khang cúi người về phía trước, chầm chậm bước tìm.

“Là một chiếc trâm bạch ngọc hình đám mây khảm vàng. Rất đẹp, mặc dù kiểu cách đơn giản, nhưng thiếp rất thích.” Thanh Đại cười nói, chất giọng trong sáng dịu dàng như nước suối chảy róc rách, khiến người nghe có cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Sao không gọi a hoàn ra cùng tìm?”

Thanh Đại có chút e ngại: “Họ đều mệt cả rồi, thiếp thực sự thấy ngại khi phải làm phiền họ, hơn nữa làm vậy sẽ kinh động Thái phu nhân, làm phiền Thái phu nhân nghỉ ngơi. Như vậy chẳng phải thiếp sẽ tội lại thêm tội ư?”

“Nàng suy nghĩ cũng thật chu đáo.” Giọng Cận Thiệu Khang có vài phần tán thưởng.

Thanh Đại ngượng ngùng cúi đầu, “Nhưng giờ lại làm phiền Hầu gia.”

Cận Thiệu Khang điềm đạm đáp: “Không sao, dù gì thì ta cũng không ngủ được.” Nói rồi, hắn phát hiện cây trâm trong một chậu cây cảnh. Hắn nhặt lên, lập tức quay người lại: “Có phải là chiếc này…”

Nhưng đúng lúc đó Thanh Đại cũng áp tới, không ngờ hắn lại đột ngột quay người, mà tay cầm cây trâm lại đưa ra, vừa khéo chạm vào ngực nàng ta.

“Á.” Thanh Đại khẽ kêu lên một tiếng, xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, hai tay ôm ngực bước giật lùi về phía sau hai bước, cúi đầu giống như tìm lỗ để chui xuống.

Cận Thiệu Khang cũng bối rối vô cùng, thật không ngờ chuyện lại thành ra thế này, “Xin lỗi, ta không cố ý…”

Giọng Thanh Đại lí nhí như muỗi kêu, “Hầu gia không cần xin lỗi, Thanh Đại… Thanh Đại vốn là người của Hầu gia.”

Cận Thiệu Khang không muốn nói tiếp nữa, hắn đặt cây trâm lên hòn giả thạch, “Đây có lẽ là cây trâm nàng muốn tìm. Ta về phòng trước, nàng cũng nghỉ sớm đi.” Nói xong, quay người, đi thẳng.

Thanh Đại hai tay ôm ngực, mặt đỏ hồng nhìn theo bóng hắn cho tới tận khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất, bàn tay ôm trên ngực nàng buông xuống, sắc hồng trên mặt cũng dần dần tiêu tan. Dưới ánh trăng, nhìn nàng ta có vài phần lạnh lùng.

Cầm cây trâm bạch ngọc trên hòn giả thạch cài lên đầu, nhìn theo hướng Cận Thiệu Khang rời đi, khóe miệng để lộ ý cười.

***

Hôm sau, trời còn chưa sáng, a hoàn kẻ hầu, các ma ma đã lần lượt thức dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành. Chẳng bao lâu, các chủ tử cũng dậy, rửa mặt chải đầu, sau đó qua quýt dùng bữa sáng, rồi lên đường.

Mọi người rời khỏi Vân Khai tự, bọn người hầu đã dắt xe ngựa ra đợi ở cổng, Thanh Đại cuối cùng cũng xuất hiện, trên tay là con của Cận Yên Hồng. Cận Yên Vân đợi lâu phát chán, thấy Thanh Đại ra thì nói bóng nói gió.

“Thanh di nương này, rõ ràng biết hôm nay mọi người sẽ phải dậy sớm, tại sao tối qua lại về muộn như thế? Bản thân ngươi ngủ không đủ giấc thì cũng thôi, còn khiến bọn ta cũng chẳng được yên.”

Thanh Đại yếu ớt đáp: “Xin lỗi, xin lỗi, tối qua ta có chút việc, vì vậy nên mới về muộn, là lỗi của ta.”

A hoàn đón lấy đứa bé từ tay nàng ta.

Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại một cái, không để ý lắm.

Nhưng Cận Thiệu Đường lúc này đang đứng cạnh Cận Thiệu Khang và Hàn Dật, nghe họ nói thế thì vẻ mặt đột nhiên hào hứng hẳn lên, sau đó cười nói: “Thật là thú vị, tối qua Hầu gia cũng về rất muộn, không lẽ hai người đợi trăng treo đỉnh đầu, hò hẹn sau hoàng hôn?” Nói xong quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang cười, “Đại ca, không ngờ huynh cũng có lúc thú vị như vậy.”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lập tức có biến đổi. Ngực Tưởng Nhược Nam nặng trịch, lại thấy Thanh Đại xấu hổ liếc về phía Cận Thiệu Khang một cái, mặt đỏ bừng.

Còn sắc mặt Cận Thiệu Khang cũng có vài phần thiếu tự nhiên.

Giữa hai người họ nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết. Vừa nghĩ đến khả năng ấy, trái tim Tưởng Nhược Nam như bị chích một cái.

Nhưng ngay sau đó, Cận Thiệu Khang lập tức nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn. Trước mặt bao nhiêu người, hắn sao tiện giải thích hay nói gì đó.

Tưởng Nhược Nam có cảm giác ánh mắt của họ đang tập trung vào mình. Có những ánh mắt tràn đầy hứng thú như đợi xem kịch vui. Nàng hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân rằng, giờ mọi việc còn chưa rõ ràng, không được suy nghĩ lung tung. Nàng lấy lại tinh thần, quyết không để cho bọn họ được như ý.

Mọi chuyện đợi quay về rồi nói.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tưởng Nhược Nam lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, vẫy gọi mọi người lên xe, lại dặn dò bọn người dưới không được để quên bỏ sót đồ. Giống như không có việc gì xảy ra vậy.

Phía những người ở phòng Triệu di thái thái, biết rằng Tưởng Nhược Nam rất ghen, vốn đã chuẩn bị tâm lý để xem kịch, nhưng không ngờ nàng lại bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, không lộ bất cứ tâm tư gì, trong lòng thầm than kỳ lạ. Nhưng trước mặt Thái phu nhân cũng không dám gây sự, đành ấm ức bước lên xe.

Về phần Cận Thiệu Đường, thấy túm được sơ hở của Cận Thiệu Khang, vốn định trêu đùa, không hề có ý dừng lại, vẫn nói: “Đại ca, chi bằng cho bọn đệ biết tối qua hai người đi đâu?”

Cận Thiệu Khang quay ngoắt đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt đen như đáy nồi: “Im miệng.”

Hàn Dật đứng bên vội kéo Cận Thiệu Đường lên xe: “Nhị ca, mau lên xe đi, không còn sớm nữa.”

Cận Thiệu Đường lép vế trước uy nghiêm của Cận Thiệu Khang nên đành im miệng, ủ rũ lên xe.

Tất cả mọi người đã lên xe xong, xe ngựa từ từ chuyển bánh.

Tưởng Nhược Nam vẫn ngồi cùng xe với Thái phu nhân, Thanh Đại và Cận Yên Nhiên.

Sau khi lên xe, Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh Thái phu nhân trò chuyện với bà về việc dâng hương lễ Phật ngày hôm qua, cùng bài giảng kinh của trụ trì đại sư, cố gắng ép mình không được nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Nói một lúc, Thái phu nhân đột nhiên nhìn về phía Thanh Đại, khẽ hỏi: “Yên Vân nói hôm qua con về rất muộn, tối qua đi đâu?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thanh Đại.

Bình thường, Thái phu nhân vốn rất ghét những người trong ngoài bất nhất, có bản lĩnh thì hãy vờ vịt tới cùng, đừng để bà phát hiện ra dấu vết gì. Giống Vu Thu Nguyệt, trước kia thì tỏ ra hiền lành cung kính, nhưng dần dần chẳng phải đã lộ rõ sự tham lam cùng tâm địa xấu xa đấy hay sao? Có điều, vì nghĩ cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, lại chưa phạm lỗi gì quá đáng nên bà mới không truy xét tới cùng.

Thanh Đại lại không giống như vậy, từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn thể hiện sự bàng quan của mình, nhẹ nhàng, tao nhã mà ngoan ngoãn, rất được lòng bà. Nhưng, căn cứ vào những lời Cận Thiệu Đường nói sáng nay, tối qua nàng ta và Hầu gia đã làm những việc khó nói rõ trước mặt người khác.

Nếu bề ngoài thể hiện mình là người ngây thơ không tranh giành sự đời, nhưng lại âm thầm làm những việc mê hoặc lôi kéo Hầu gia, tâm cơ của người con gái này thật sự quá đáng sợ, tuyệt đối không phải loại người an phận.

Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, điềm đạm cười, đợi nàng ta trả lời.

Thanh Đại mặt thoáng ửng hồng, nhưng trông không quá bối rối, nàng ta cúi đầu thuật lại chuyện tìm trâm tối qua.

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thái phu nhân nói: “Thái phu nhân, nếu là cây trâm khác thì con cũng không tìm, nhưng đây là cây trâm bạch ngọc mà Thái phu nhân tặng, sao con có thể để mất được?” Nói xong, rút cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống, đưa cho Thái phu nhân xem. Thái phu nhân xem kĩ, đúng là của bà tặng cho nàng ta.

“Vì vậy, ăn tối xong, con bèn đến tiền viện để tìm.” Thanh Đại nói tiếp, “Tối đen như mực, tìm rất lâu không thấy, sau đó Hầu gia đến, Hầu gia nói không ngủ được, cũng rảnh nên giúp con cùng tìm, không lâu sau thì tìm thấy.” Nói tới đây, Thanh Đại lại cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng tới cả mang tai.

“Sau khi tìm được trâm rồi, Hầu gia quay về, con cũng về phòng, có lẽ sau khi quay về gây tiếng động nên mới làm phiền tiểu cô nghỉ ngơi.”

Thanh Đại kể lại ngắn gọn, nghe giống như một việc bình thường, nhưng sắc mặt đỏ bừng của nàng ta kiến Tưởng Nhược Nam khó chịu trong lòng, luôn cảm thấy có chuyện gì đấy mà nàng ta không nói ra.

“Chỉ thế thôi?” Thái phu nhân hỏi.

Thanh Đại ngẩng đầu, mở to mắt, vẻ mặt chân thật: “Đúng ạ, nếu không có Hầu gia giúp, không biết con còn phải tìm bao lâu.”

Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thuần khiết của nàng ta hồi lâu.

Lúc này, Thanh Đại lại đỏ mặt nói tiếp: “Trước kia nô tỳ cho rằng Hầu gia rất uy nghiêm, nghiêm túc, đến nhìn người một cái cũng không dám. Nhưng tối qua mới phát hiện, thì ra Hầu gia rất ôn hòa, mặc dù kiệm lời nhưng là một người tốt.” Nói rồi mím môi cười.

Bộ dạng giống như những cô nương nhỏ ngượng ngùng khi nói về người trong lòng, sự bày tỏ thẳng thắn của nàng ta khiến Thái phu nhân cũng yên tâm. Xem ra chuyện tối qua đúng là trùng hợp, tóm lại nàng ta không phải loại người không trung thực. Nếu con trai bà có để ý tới nàng ta, bà cũng chẳng can thiệp. Thái phu nhân cười cười, đáp: “Sau này phải cẩn thận hơn.”

Cận Yên nhiên nghe nàng ta khen ngợi ca ca của mình thì không kìm được bèn góp một câu: “Ca ca muội đương nhiên là người tốt, nhất định là vì sợ tẩu tẩu ở ngoài muộn quá nên mới giúp. Sau này, nếu nhìn thấy ca ca muội, tẩu cũng không cần phải run rẩy đến nói cũng không dám như thế nữa.”

Thanh Đại cúi đầu ngượng ngùng nói: “Cô nương chê cười ta rồi.”

Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt e thẹn xuân sắc của nàng ta, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng có thể trách nàng ta sao? Nàng ta vốn là tiểu thiếp của Cận Thiệu Khang, nàng ta thích Cận Thiệu Khang thì có gì là sai?

Nàng có thể yêu cầu Cận Thiệu Khang, nhưng lý do gì để ngăn cấm nàng ta?

Về đến Hầu phủ, các quản sự bắt đầu dỡ đồ xuống và bố trí mọi việc, Tưởng Nhược Nam đỡ Thái phu nhân về Tùng Hương viện, rót trà dâng nước hầu hạ một lúc, từ đầu tới cuối không nhìn thẳng vào Cận Thiệu Khang lần nào. Đợi Thái phu nhân ngủ rồi, nàng cùng Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện.

Vừa vào phòng, Cận Thiệu Khang bèn đóng cửa lại, vội vàng muốn giải thích. Rõ ràng, sự lạnh nhạt vừa rồi của Tưởng Nhược Nam khiến hắn thấy hoảng.

“Nhược Lan, đừng nghe Thiệu Đường ăn nói lung tung, chuyện vốn không phải như thế. Nàng cũng biết ta không có thói quen ngủ sớm, tối qua ta bèn đến tiền viện đi dạo nhằm giết thời gian, thư giãn tinh thần. Khi đến đó, ta thấy một mình Thanh Đại đang tìm trâm nên tiện thể tìm giúp. Bọn ta tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì, thậm chí chỉ trò chuyện vài câu…” Về chuyện bối rối kia, đương nhiên hắn không nói được.

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn hắn: “Chàng không cần nói nữa, Thanh Đại đã nói khi ngồi trên xe rồi.”

“Vậy tại sao nàng còn giận?”

Tưởng Nhược Nam ngồi xuống mép giường, cúi đầu, khẽ nói: “Thiếp biết hai người vô tình gặp nhau ở đó, thiếp cũng biết hai người chẳng làm gì cả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người ở cùng nhau, trong lòng thiếp đã vô cùng khó chịu rồi. Hầu gia, người con gái đó không phải là ai khác mà là thiếp thất của chàng, chàng và nàng ta ở riêng bên nhau, sao thiếp có thể không quan tâm?”

Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng.

“Ta cũng vì thấy nàng ta ở xa quê hương, hoàn cảnh đáng thương… Tối qua, một mình nàng ta đi tìm trâm, sợ làm phiền mọi người mà không cả dám kinh động tới a hoàn. Ta lại đang rảnh nên mới giúp một tay. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ tránh những tình huống như thế, không để nàng phải khó chịu nữa.”

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy hắn, “Thiệu Khang, chàng sẽ không cho rằng thiếp vô lý, sẽ không cảm thấy thiếp quá ghen tuông chứ?”

Nhưng còn chưa đợi Cận Thiệu Khang trả lời, Tưởng Nhược Nam lại quả quyết: “Đúng, đúng là thiếp ghen, nhưng thiếp thà mang tiếng xấu là hay ghen cũng không muốn nhìn cảnh phu quân của mình chàng chàng thiếp thiếp với người con gái khác mà còn phải giả vờ rộng lượng. Chồng không phải là đồ vật, thiếp tuyệt đối không muốn chia sẻ với ai, hoặc đều là của thiếp…” Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết: “Hoặc không, thiếp quyết không thèm.”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười: “Ta sao nỡ để nàng mang tiếng hay ghen chứ? Sau này ta sẽ cho mọi người biết, không phải vợ ta hay ghen mà Cận Thiệu Khang ta chỉ yêu vợ mà thôi, không thích những người con gái khác.”

Nếu ngày nào đó Tưởng Nhược Nam cũng giống như Vu Thu Nguyệt, tận tay đưa người con gái khác lên giường hắn, hắn chắc sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc này Tưởng Nhược Nam mới cười: “Chàng đừng bây giờ thì nói hay như thế, nhưng lúc sau lại giúp người ta tìm khăn, tìm quạt.”

Cận Thiệu Khang vờ giận: “Phu quân nàng từ xưa tới nay nói một là một, nói hai là hai, nói là sau này sẽ tránh thì sẽ tránh.”

Tưởng Nhược Nam thân thiết ép sát vào lòng hắn, “Được rồi, thiếp tin chàng.” Bộ dạng nũng nịu của nàng khiến hắn rất vui.

Hai người ngồi dựa vào nhau, lòng thật ngọt ngào. Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam nói với hắn về chuyện nàng băn khoăn đã hai hôm nay.

“Thiệu Khang, chàng thấy Thanh Đại có phải là người biết võ không?”

Cận Thiệu Khang ngẩn người, “Nàng đang nghi ngờ cái gì?”

“Ngày hôm ấy trong rừng cây, cuộc đối thoại giữa Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt thiếp thấy rất đáng nghi. Theo lý mà nói với tính tình của Thanh Đại, dù Vu Thu Nguyệt có nói với nàng ta những lời như thế, nhưng kiểu người một sự nhịn là chín sự lành như nàng ta quyết sẽ không lớn tiếng như vậy. Nàng ta làm thế cứ như sợ người khác không biết ấy. Nàng ta ngồi quay lưng về phía chúng ta, không thể nhìn thấy chúng ta đến. Vì vậy thiếp nghĩ, không biết có phải nàng ta là người biết võ công hay không, tai thính mắt tinh, nghe thấy động tĩnh của chúng ta nên mới cố ý lớn tiếng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play