”Tam đệ.” Hà Ý Nhân bỗng dưng lực mạnh đẩy cửa mà vào, phía sau đi theo là Quý Lăng Tiêu, ” Hỗn đản họ Tần kia đã tới Lạc Dương, mới vừa vào thành… A! Các ngươi mau tách ra, đừng có dính với nhau nữa, chuẩn bị làm việc đã, muốn hôn thì chờ trở về rồi hẵng tiếp tục.”

Bị Hà Ý Nhân lớn giọng gây ồn ào, Tiểu Bảo da mặt mỏng ửng đỏ lên, con mắt không dám nhìn thẳng vào, rồi lại vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nghẹn cười của Quý Lăng Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo vốn là phiếm hồng nay càng nóng lên, đỏ đến độ muốn lấy máu.

Tiểu Bảo chôn chặt mặt vào trong lòng Liễu Phong Liễm, xấu hổ không dám gặp người.

“Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đó là đố kị.” Liễu Phong Liễm trừng hai người, nỗ lực kéo Tiểu Bảo từ trong lòng kéo ra.

“Hừ!” Hai người không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng lại, ngày hôm nay còn có chính sự, bọn họ làm huynh trưởng không thèm cùng y tính toán.

“Ngươi chuẩn bị khi nào thì hành động?” Quý Lăng Tiêu lấy ra một cái bản đồ, “Đây là đồ hình nơi mà Tần Nguyên trú ngụ.”

“Chờ buổi tối đi, bầu trời tối đen có thể che dấu rất tốt.” Liễu Phong Liễm cầm lấy địa đồ cùng Tiểu Bảo tỉ mỉ nghiên cứu.

” Chỗ gấp khúc của hành lang cách nửa canh giờ sẽ có một đội hộ viện qua lại tuần tra, còn có từng cửa viện sẽ có hai người gác, muốn vào cũng không khó, chỉ cần tính toán đúng giờ là được.” Quý Lăng Tiêu giải thích nói.

“Có điều…” Đột nhiên hắn chuyển đề tài, có chút lo lắng.

“Chuyện gì?”

“Chỉ sợ Tần Nguyên vừa đến, thủ vệ sẽ tăng mạnh, tuy rằng lần này gã mang đến không nhiều người lắm, nhưng tất đều là cao thủ thân tín, ta muốn mọi người cẩn thận gấp bội.”

“Được.” Hà Ý Nhân cùng Tiểu Bảo thận trọng gật đầu.

“Nhưng lại không biết được người mà gã bắt được có thật là Cầm nương hay không?” Liễu Phong Liễm nhìn Quý Lăng Tiêu bổ sung.

“Đến lúc đó nếu như gặp phải cao thủ, đánh không lại nghìn vạn lần đừng liều mạng, tùy tiện ném ra bột thuốc, nhanh chóng chạy trốn quan trọng hơn.” Tiểu Bảo tiếp theo bổ sung.

Mọi người ngốc lăng, đầu đầy hắc tuyến (là trên đầu có cái dấu川), giật mình nhìn Tiểu Bảo.

“Sao vậy, ta nói có gì sai sao?” Tiểu Bảo vô tội chớp chớp con mắt, “Phụ thân vẫn thường dạy ta như thế a, hắn thường nói núi cao còn có núi cao hơn, đánh không thắng thì rất chơi xấu, nếu không đi bỏ chạy.”

Tuy rằng theo tính logic là không sai, thế nhưng lại dạy hài tử như thế, mọi người chỉ cảm thấy cháng váng đầu.

“Không có, Tiểu Bảo nói rất đúng.” Hơn nữa ngày, Liễu Phong Liễm mới nói một câu. Sai chính là người đã dạy Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghe xong y nói, không tin tưởng hướng hai người còn lại nhìn.

Hà Ý Nhân bị Quý Lăng Tiêu đẩy một cái, bản năng lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm Liễu Phong Liễm máy móc gật đầu.

Mà Quý Lăng Tiêu lấy mỉm cười thay trả lời, sau phân phó hành động buổi tối xong liền kéo Hà Ý Nhân đi ra cửa. Có muốn giáo dục lại nhận thức tư tưởng của Tiểu Bảo hay không không phải việc hắn cần quản, loại vấn đề hao tổn tâm trí này lưu lại cho tướng công của Tiểu Bảo đi, tam đệ hắn là quá phù hợp rồi. Nói không chừng tam đệ hắn đang muốn mượn danh giáo dục để mà ngay tại chỗ thực hành gì đó cũng không biết chừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play