“Còn không mau đem trái cây ăn!” Tiểu Bảo liếc mắt oán trách y, chỉ chỉ trái cây.

“Nga.” Liễu Phong Liễm ngoan ngoãn đem Xích châu quả để vào trong miệng nhai nhai hai cái liền nuốt vào bụng.

“Phốc… Ha hả …” Tiểu Bảo nhìn động tác của y mà cười thành tiếng. Vừa mới hỏi đông hỏi tây nghi ngờ, giờ lại hành động nhanh chóng như vậy.

Nghe được tiếng cười, Liễu phong Liễm mặt đỏ ửng ngại ngùng, cười cười.

“Hi… Chờ buổi tối sẽ cho ngươi uống một viên nguyên khí đan, nội tức của ngươi hẳn sẽ được điều trị thông thuận. Sáng hôm sau, ngươi có thể thử vận công xem sao, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Hảo, đều nghe lời người.”

“Vậy giờ ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi đi!” Tiểu Bảo khẩu khí đại phu ra lệnh.

“Ta không mệt, vừa mới ngủ trưa dậy mà.” Liễu phong Liễm lắc đầu.

“Ta mệt, ngươi ngủ trưa cùng ta.” Tiểu Bảo làm nũng cùng đanh đá nói, nhào vào lòng Liễu Phong Liễm, “Ta muốn ngươi ôm ta ngủ.”

Liễu Phong Liễm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sủng ái ôm sát Tiểu Bảo, cẩn thận tỉ mỉ thay hắn bó chặt cái áo choàng, “Ngủ đi, ta ôm ngươi.”

“Ân, Liễm cũng đem con mắt nhắm lại.” Cẩn thận tránh khai vết thương ở ngực của Liễu Phong Liễm, Tiểu Bảo vẻ mặt ngọt ngào mỹ mỹ oa trong lòng y nói liên miên.

Nhờ có Tiểu Bảo, Liễu Phong Liêm mới có thể an tâm tiến nhập mộng đẹp. Y đã bao lâu rồi không có như vậy an tâm mà ngủ, nói thật chính y cũng không nhớ được. Trên người Tiểu Bảo có một loại cái gì đó khiến y cảm giác thấy thư thái, an toàn và ngọt ngào. Mà người đã lừa gạt hãm hại y, thời khắc mà gã đẩy y rơi xuống vách núi hai người đã tựa như hai người xa lạ, thế nhưng lúc này nhớ tới gã tâm y lại có chút đau đớn. Bất quá y tin tưởng Tiểu Bảo sẽ thay y xua đi nỗi đau ấy trong tâm.

“Tiểu Bảo, đây chính là do ngươi chọn, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội cho ngươi buông tay thế nhưng ngươi vẫn như cũ không chịu, ta đây quyết không để ngươi… có cơ hội buông tay. Biết không, Tiểu Bảo ngốc.” Nhìn tư thế ngủ ngây thơ của Tiểu Bảo, Liễu Phong Liễm khẽ vuốt khuôn mặt ngây ngô của hắn, thì thào lẩm bẩm.

“Ai, dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay, buông tay chính là đứa ngốc.” Liễu Phong Liễm kéo áo choàng lên cao phủ lên hai người bọn họ, an tâm nhắm mắt tiến nhập mộng đẹp.

Người vốn dĩ ngủ say từ lâu len lén mở mắt ra, cười hạnh phúc, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi Liễu Phong Liễm: “Liễm ngốc, ta chính là muốn ngươi không buông tay a. Hoàn hảo ngươi không quá trì độn, nếu không ta sẽ khổ a, may là hắc!” Ngáp một cái, Tiểu Bảo vui mừng nhắm mắt lại,phụ thân nói đều đúng, lần sau gặp lại phụ thân nhất định phải hảo hảo cảm tạ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play