{ T/g:Cám ơn Pu-chan :3 GEĐ Sơ vẫn sẽ biết tiếp :v còn NLNL thì end r :v :v Kết thúc mở =))) ]

_ _ _ _ _

Cậu sợ hãi lùi lại.

Hắn thu nụ cười lại, nhìn con mèo đang run cầm cập trước mắt.

" Mày sợ?"

"....... Nga.... Ngao!" ( Méo có nha!)

Hắn cười gượng.

" Bỗng dưng ép một ai đó dập khuôn thành cậu ấy...... hahahahaha..."

Tâm tư cậu trầm hẳn xuống..... Cậu đâu có nghĩ hắn lại lưu luyến cậu đến thế...... không có ngờ.... cái lưu luyến này lại biến hắn trở nên như vậy..... Ha? Vậy đây chính là lỗi do mình đi?... Hahaha vậy mà mình cũng có tư cách để ghê sợ hắn... hahahaha......

" Anh mày nghĩ đi nghĩ lại.... Mày mà là hóa người thì giống chủ mày 100% sữa tươi nguyên chất!"

Cậu thầm cười nhẹ....... Ngao Ngao vài tiếng: " Tôi con mẹ nó chính là chủ con mèo này!"

Hắn chợt nhớ ra điều gì đó...... vội đi vào thay quần áo.

Cậu thấy lạ cũng lon ton 4 chân mèo chạy theo!

Cậu lấp ló bên cửa....... Ánh mắt tràn đầy khao khát... nước miếng chảy ầm ầm!

Thực con mụ nội nó quá đã!!! Full HD không che thế này!!!

Cậu đưa cái bàn chân mèo bé che miệng....... để ngăn máu mũi không chảy!

Hắn đang thay quần cứ thấy ớn lạnh sống lưng...... A?......

Quay đầu lại.....hắn phụt cười nhìn cái con mèo đang ngốc lăng, miệng lại chảy dãi... cứ lấy cái bàn chân quệt quệt....

" Phụt! Cái con mèo háo sắc! Phải thiến!"

Cậu đang mơ màng trong sắc mộng...... bị lời nói của hắn đập cho tỉnh, xù lông.

" Ngao!!! Ngáo.....ngaoooooo!!!!" ( Là do anh ép tôi xem! Người anh có đẹp đã cái quái gì đâu!)

" Cám ơn... Anh biết anh mày rất là đập chai mà" - Hắn gượng gượng gãi tai.

" Ngáo Ngáo ngaaooo ngaaa!!!!" ( Mụ nội nó đừng có mà xuyên tạc Quốc ngữ kính yêu của tôi phỏng có được không!!!????)

" Nhưng mà...."

" Ngao?"

" Mày không được ghét anh đâu..... Mày mà ghét anh thì.... ha... anh cũng chẳng còn ai..."

".........."

Đồ ngốc! Ai ghét anh! Hở! Cái con mèo này ghét anh thì kệ mụ ngoại nó chứ! Còn tôi cơ mà!

______________________________________________________

Hắn ngồi trên bàn làm việc tầm 10 phút mà vẫn bần thần chưa động tay.

Trong khi cái con mèo Ba Tư này đang đói meo.

Cậu quyết không thể tự ngược! Đi đến cào cào chân hắn.....

" Ngao ngao..."( Tôi đói..)

Hắn thở dài, bế cậu lên đặt trên đùi, dụi dụi cái mũi bên gáy cậu.

" Nhóc cũng biết lo cho anh à... anh đói lắm.... Nhưng mà... Cô Lý hôm nay xin nghỉ rồi.."

Cậu đang chết mệt vì đói cũng chẳng hơi sức mà gào... nhẹ nhẹ kêu.

" Ngaoo!!.... ngao...o"( Tôi... nói... là tôi.. đói... méo có nói là anh có đói không...)

Thế bất nào! Cái tiếng biểu tình non nớt của cậu xuyên vào tai hắn..... làm hắn tim bỗng chệch một nhịp!

Hắn càng nhìn cậu thân thương, mắt long lanh..... Xúc cảm dạt dào.

" Hự... cám ơn nhóc... Hự... nhóc tốt với anh quá đi a!"

" Ngao... ngao" ( Thôi được rồi anh muốn sao chính là vậy đi....)

Hắn đặt cậu lên vai, chốc chốc lại cọ má vào má cậu.

" Thiên Ngự, mua giúp tôi thức ăn đi, tiện thể sang đây ăn chung luôn"

Từ bên kia, Thiên Ngự sửng sốt một hồi: " Nga? Cậu hôm nay tự vào bếp á?? Bộ hôm nay Obama đến chơi nhà à?"

Cậu cũng sửng sốt một hồi! Thiên Ngự!!! Cái thằng cẩu bằng hữu nhà mình!!! Cái gì mà lúc nào hẹn gặp nó cũng kêu bận đi đưa bà nội tập gim! Mụ ngoại nó cư nhiên trở thành thằng cu li của hắn! Ôi! Tình bạn nó thật....!!!!!!!!!

Hắn dở giọng đầy sủng nịch mà nói.

" Tổ tông...." - Hắn trìu mến nhìn cái bản mặt mèo bựa này- " À, Người yêu của tôi... hahahaha"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tầm 5 phút sau, tiếng chuông cửa kêu inh ỏi.

Vũ Thiên Ngự lếch thếch đi vào, tiện tay đưa cho hắn túi đồ rồi nhào đến chỗ cái con mèo bụ bẫm.

Bình thường thì thằng nhóc này xác định là bị hủy dung đi... Cơ mà hôm nay lão từ rất là mệt nha.... không có rảnh tiếp chiêu với cưng....

Ghì chặt cậu trong lòng, ra sức ma xát cằm lên má cậu, Ngự Thiên cực thỏa mãn!

" Tử Dạ, người yêu mày đâu?"

" Mày đang ôm vợ tao đấy"

Ngự Thiên nhìn Sơ Minh bằng ánh mắt hết sức kì dị.

"...... Ý mày là cái con......chó này à?"

Cậu đang mệt cũng phải vùng lên với cái thể loại này!!!!

" Ngáo!!!!!!!"

" AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!"

Hắn trong nhà bếp cũng chỉ biết cười trừ ..... Nuôi cái con mèo này béo chó là lỗi của hắn...... Để giờ bị người đời nó nhục mạ.... Tội ghê nha....

______________________________________

Hiện tại... cậu đang rất là nghiêm túc nhìn cái con cá sống đang quẫy đạp trong bát ăn của mình.

" Ăn đi, vợ cũng đói mà đúng không?"

Cậu nuốt đắng một ngụm.

Hai mắt của hắn nhìn cậu.... hết sức là vi diệu!

" Lần đầu tiên anh tự vào bếp đấy, nể mặt đi"

Cậu vẫn còn ngập ngừng!

Hắn lại bày ra ánh mắt ủy khuất.

Cậu cuối cũng con mợ nó dùng hết dũng cảm của cuộc đời mình mà đớp lấy con cá nhỏ....

Cái cảm giác tanh tanh xong còn trơn nuột.... eo ơi... nó vẫn quẫy....

Cậu tím mặt ho sặc sụa.......

Thiên Ngự nghe thấy tiếng mèo thê lương liền chạy đến.

Thấy cảnh mèo thì sống chết khạc con cá ra rất đáng thương... thằng chủ thì hai mắt cứ như đèn pha nhìn thành quả của mình!

" Ôi đệt! Mày đang bạo hành động vật đấy biết không!?" - Thiên Ngự túm lấy chân Sơ Minh cứ vậy là dốc lên dốc xuống.

Cậu chóng hết cả mặt... cứ bị dơ lên thụt xuống thế này... ặc kinh khủng vãi....

Cuối cùng việc cứu hộ cũng thành công, cậu ỉu xìu nằm trong vòng tay Thiên Ngự.

Thiên Ngự thấy vậy mà xót cả lòng.

" Sơ Minh.... cậu ta mà biết mày củ hành con mèo này chắc tức chết"

Hắn suy tư : " Có khi tao phải lấy nó ra để làm con tin ép em ấy ra đây... ahahaha"

Nói đến đây, đầu cậu lóe lên! Sao cậu không thử kể chuyện cậu bị nhốt trong con mèo này cho Thiên Ngự!!??? Thà để cậu ta bao dưỡng chứ ở với hắn chắc chết tức tưởi lúc nào không biết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play