Dành tặng chap này cho LukiOtonashi nhé ^^ Cảm ơn vì lượt vote thứ 500 của cậu
~~~
- Mày đi du học?
Duy bất ngờ lên tiếng hỏi. Sắp tựu trường rồi, An đi như vậy có phải quá vội hay không?
- Ừ. Chiều tao đi liền, không là không kịp. Tao xin nghỉ ở quán rồi, nay tới chào mày luôn.
- Làm gì gấp vậy? Sao không đợi năm sau rồi đi? Sắp tựu trường rồi.
- Thời gian là vàng là bạc mà mày. Qua đó học chung với anh tao, mốt về tao làm giám đốc. Hà hà, lúc đó tao siêu oách luôn nhé.
An cười lớn. Duy nhìn bạn tiếc nuối. Quyết định này của An, có dính dáng gì đến Như trong đó không? Dù sao cũng là bạn ba năm rồi, giờ An đi, cậu không đành lòng chút nào.
- Ừ, thế đi đi. Tới nơi vẫn giữ liên lạc nha mày. Tao không ra sân bay tiễn mày đâu, mất công lôi mày về cũng vậy. Mày cứ đi, tới lúc về mà không làm được trò trống gì thì tao táng cho vỡ mồm nhá.
- À rồi, mày thách tao chứ gì? Chống mắt lên mà xem nhé, mốt tao về tao bao trọn gói khu trọ này luôn. - An cười lớn - Nói chứ xa mày tao không nỡ ahuhu. Duy ơi giữ em lại đi, đừng rời xa em Duy ơi! Đừng mà Duy ơi ~
An đang giỡn thì nghe tiếng động lạ. Cậu với Duy quay lại, thấy Minh đứng ngơ ngẩn, miệng há hốc bất ngờ.
- Hai đứa... Hai đứa bay...
- Ấy ấy không có anh. Tụi em đùa. - Duy cười cười kéo Minh vào - Đùa ấy mà.
- Không sao. Anh không kì thị LGBT. Anh ủng hộ hai đứa mà. - Minh cười méo xệch
- Khổ ghê. Đã bảo em đùa mà. - An cười lớn - Em sắp đi xa rồi, giỡn tí cho vui ~
- Đi đâu?
- Du học anh ơi. Qua đó có gì em ship về cho miếng đạn. Mỹ nhiều khủng bố lắm anh.
- Thế à? Khi nào mày đi? Khi nào về? Qua đó có gì ngon gửi về cho anh em nhé.
Cả căn phòng hôm đó tràn ngập tiếng cười.
~~~
2h chiều...
Anh Lâm giới thiệu một chàng trai mới, nghe bảo do An giới thiệu. Quán cà phê từ nay thiếu mất bóng An, nghĩ thôi đã buồn. 2h, An sắp lên máy bay rồi nhỉ? Ngẫm nghĩ một hồi, cậu lại lôi điện thoại ra:
- An, mày đi chưa?
- Đi rồi thì nghe điện thoại được à? - An cười chế nhạo
- Hay mày đừng đi nữa. Ở đây tao nuôi.
- Mày nuôi tao suốt đời được chắc? Với lại, tao có chân có tay, tao muốn tự lao động kiếm tiền. Tao đi rồi về, có chạy luôn đâu mày sợ ghê vậy. Ở nhà thì lo mà dưỡng thương đi. Vết thương của mày còn chưa khỏi hẳn mà.
- Nhất định phải đi sao?
- Vâng! Mà hôm nay lôi đâu ra ba cái trò sướt mướt ủy mị thế kia? Bớt đi nha. Tới nơi tao gọi webcame cho mà ngắm.
- .. Qua bên đó giữ gìn sức khỏe nha mày. Cấm có ăn chơi trụy lạc gì đó, không tao sang tận nơi tao thiến. Ráng mà học cho giỏi rồi về. Đừng có đợi tới khi quên mặt nhau mới lò dò đặt vé máy bay. Ở đó nhiều người lạ, làm gì cũng phải cẩn thận, coi chừng khủng bố hay cướp bóc. Đừng có gây sự rồi đánh nhau. Mày có một mình, không địch lại tụi nó đâu. Mày...
Ở đầu dây bên kia, An phì cười thành tiếng:
- Thôi, được rồi. Mẹ tao còn không lắm chuyện bằng mày. Có anh tao bên đó mà. Ở lại ráng cua Như đi, khi nào hai bay cưới tao về. Tới giờ rồi, tao tắt máy đây. Bye nhóc.
Nói rồi An cúp máy cái rụp, ngả đầu ra sau ghế, thở dài. Nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định gửi tin nhắn cho Như:
"- Anh đi du học. Hãy sống thật tốt. Tạm biệt!"
~~~
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây đã đến thời gian nhập học. Như dậy từ sáng sớm, hít thở bầu không khí trong lành quen thuộc. Thứ không khí này hôm nay bỗng nhiên mang đến cho nó sự hứng khởi kì lạ. Chà, thật nôn nao quá!
Ngắm mình lần nữa trong gương, Như tự khen mình thật dễ thương. Nó soạn đồ đầy đủ rồi xách cặp bước xuống cầu thang. Bữa sáng đã sáng cùng với sự hiện diện của Duy. Anh thấy nó, nở nụ cười đầy nắng:
- Nhanh lên nhóc. Anh chở đi học.
Thấy ba mẹ không giấu nổi sự vui vẻ, nó cũng bất giác mỉm cười. Đây chính là gia đình nó mong muốn, một gia đình trong mơ! Nó nhảy chân sáo đến bàn ăn rồi nhanh chóng chén dĩa trứng trên bàn.
Ăn xong, Duy đèo nó đến trường. Cổng trường hôm nay đông đúc quá! Dù đã học một năm rồi nhưng giờ nhìn lại vẫn có cảm giác như ngày đầu vào lớp 1 ấy.
- Đi học vui vẻ. Cẩn thận, không có anh thì ráng mà tìm cho đúng lớp. Có chuyện gì đi hỏi giáo viên, đừng có sợ gì nha. Đứa nào bắt nạt thì nháy máy, anh đến liền. Có tiền ăn vặt chưa anh cho này?
- Hì. - Như phì cười - Em có ăn gì đâu. Anh cằn nhằn như mẹ ấy.
- Mách mẹ giờ. - Duy mở ví, lấy tờ 50k đưa cho Như - Giữ đề phòng. Học chăm chỉ nha, đến trưa anh lại đến đón.
- Vâng. Chào anh.
Duy nhìn Như cười, rồi hôn phớt lên tóc mái Như. Mặt Như dần đỏ lựng. Nó vội vàng chạy vào trường trước khuôn mặt lưu manh của anh. Da mặt Duy có vẻ đã dày hơn trước nhiều. Dám hôn nó giữa thanh thiên bạch nhật mà lại chẳng mảy may xấu hổ. Nói cách khác thì, người ta hay bảo là "Tăng level" ấy.
Ở góc cổng, Hương đã thấy tất cả. Cô nàng trầm ngâm nhìn Như một hồi, rồi chau mày bước vào lớp. Chuyện này, có thể giải thích như thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT