Nhìn đám người này cực kỳ giống đang uống máu ăn thề với nhau, khí thế của cả đám cũng không tệ thế nhưng kết cục là bát máu kia lại được tưới lên cuộn dây thừng chứ chẳng ai uống ngụm nào cả, một vài giây sau thì cuộn dây thừng như có sinh mệnh vậy.
Nó uốn lượn giống một con rắn sau đó quấn lấy sáu người này, cả tay chân đều bị khóa lại hết, người lấy ra cuộn dây thừng khẽ nói:
"Bây giờ chúng ta nhảy cùng một lúc để di chuyển về phía trước các ngươi hiểu chưa? "
Mấy người gật đầu thì người kia bắt đầu đếm:
"1... 2....3.... nhảy "
Sáu người nhảy lên trên cầu rồi sau đó từng bước một tiến lên, khi bước vào phạm vi của vực thẳm thì bọn họ mới nhảy chậm đi chứ trước đó vẫn còn rất nhanh.
"Cộc.. cộc "
Tiếng bước nhảy cứ đều đều vang lên nhưng dần dần có người nhận ra âm thanh có chút không đúng, bọn họ tuy sáu ngươi di chuyển cùng lúc nhưng âm thanh cũng không thể to như thế, người dẫn đầu khẽ nói:
"Mọi người dừng lại một chút."
Sáu người đồng loạt dừng lại thế nhưng âm thanh sau lưng thì vẫn vang lên đều đều, người kia đứng ở giữa quay về sau thì không tiện thế nhưng khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hai người ngoài cùng thì hắn ta đã hiểu có biến rồi.
Bây giờ hắn chẳng quan tâm tới tiện hay không tiện nữa mà quay thẳng về đằng sau dẫu cho do cùng lúc mà suýt hôn phải người kế bên, khi quay lại thì thấy Băng Thần đang cầm một tiếc rìu to lớn chặt từng nhất rất đều tay.
Nhìn chiếc mặt nạ thì họ cũng ngay lập tức nhận ra thân phận của Băng Thần chính là người mà cả đám người bọn họ đã vây giết hôm trước, hắn vội vàng hét to:
"Huynh đệ có gì từ từ nói đừng chặt nữa."
Băng Thần dừng tay lại hỏi:
"Không chặt nữa thật sao?"
Người này cùng mấy người khác đồng loạt xoay lại sau đó gật đầu rối rít, Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế thì ta nghe lời các ngươi vậy."
Nói xong hắn ta lấy ra bốn tấm Bạo Chú ném xuống cầu gỗ rồi nhanh chân rời khỏi đó, mấy người kia thì dùng hết tốc lực để nhảy về phía trước, có điều do quá vội vã thế nên họ vướng phải nhau rồi nằm lăn ra mặt cầu.
"Định mệnh "
Mấy người này chỉ biết thốt ra hai chữ như thế rồi sau đó biến mất dưới vực thẳm, bọn họ chỉ là những đối tượng đầu tiên mà Băng Thần ra tay diệt trừ thôi, trong khoảng thời gian này số người ngã xuống dưới tay của Băng Thần đã trọn vẹn con số 300.
Điều này đồng nghĩa với việc người chơi trong bí cảnh đều đã bị hắn ta làm thịt hết, sau khoảng thời gian đó thì Băng Thần cùng hai người nữ nhân sinh hoạt bên trong Kim Long Trù Phòng thì cũng có thể coi như khá là thoải mái.
Đến tận ngày đi ra thì Băng Thần mới một lần nữa lộ mặt, tất cả đúng như Băng Thần dự kiến, người của Thủy Gia không quan trọng lần đi vào bí cảnh này cho lắm, Thủy Hùng có xuất hiện để tiễn Băng Thần.
Băng Thần cũng không chút nào ngại ngùng đi đến gần Thủy Hùng khẽ giọng nói:
"Giao dịch lần này kết thúc, ta trên đường rời đi sẽ xử lý luôn hai mục tiêu kia cho các ngươi."
Nói dứt lời thì hắn quay mặt ra đi, Thủy Hùng không biết tại sao lại lên tiếng hỏi:
"Nàng ấy chết làm sao?"
Băng Thần khẽ giọng nói:
"Khá là thảm."
Thủy Hùng khẽ giọng hỏi:
"Thế ngài có xác của nàng hay không? "
Băng Thần nhíu mày lại nói:
"Không lẽ ngươi không biết người chơi chúng ta khi giết người trong thế giới Tân Sinh thì thân xác sẽ hóa thành hư vô?"
Thủy Hùng cười nói:
"Như thế cũng tốt."
Hắn ta không hề biết chỉ một câu nói đơn giản những làm cho Hoàng Vy và Thủy Anh thương tâm thấu, Hoàng Vy không ngờ được người chồng xưa kia hết mực yêu thương mình bây giờ nghe tin mình chết mất xác lại có thể nói ra câu " như thế cũng tốt ".
Thủy Anh thì vẫn không tin cha mình lại tàn nhẫn trong cả hành động lẫn lời nói, Băng Thần hơi suy nghĩ rồi nói:
"Thủy Hùng gia chủ không biết ngươi làm những việc này có cảm thấy xứng đáng hay không?"
Thủy Hùng cười nói:
"Giống như công tử giết người theo quy định của tổ chức sát thủ vậy, rõ ràng những chuyện bản thân làm không chút ý nghĩa lại càng không xứng đáng thế nhưng chúng ta phải làm và làm tới cùng."
Băng Thần cả thân thể dần dần hóa hư ảo khẽ nói:
"Có lẽ ta cùng ngươi có chút khác nhau đấy chỉ là người không hiểu thôi."
Đợi khi Băng Thần biến mất hoàn toàn thì Thủy Hùng khẽ lắc đầu nói:
"Có lẽ do ngươi làm vì tiền còn ta thì chẳng vì cái gì cả."
Dứt lời hắn ta cũng quay đầu đi về hướng Thủy gia, rất nhanh mấy trưởng lão khác xuất hiện rồi hỏi:
"Thế nào rồi đại ca?"
Thủy Hùng vẻ mặt chán nản nói:
"Hắn ta nói trên đường rời đi sẽ xử lý luôn hai mục tiêu mà chúng ta đã đặt hàng từ trước."
Mấy người kia nghe thế thì cũng thở phào một hơi, không biết sao nhưng khi nhìn dáng vẻ tiều tụy của Thủy Hùng thì họ lại có cảm giác khó chịu vô cùng, hắn ta đẩy ra chức gia chủ nhưng tuyệt nhiên không có người nào dám nhận cả.
Bọn họ theo thời gian đã cảm nhận được ở trên địa vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn hi sinh cũng càng nặng nề, cũng có lúc khi tham vọng được thổi bùng lên thì họ lại tự hỏi một câu để trấn an con dã thú trong mình.
Như liều thuốc tê chích thẳng vào người của con sư tử điên cuồng.
"Đáng không?"
Chỉ cần họ tự trả lời là không thì sẽ coi như họ lại một lần nữa qua được cửa ải của chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT