Thủy Lân thấy nàng tự tin như thế thì có hơi lo lắng quay lại đằng sau hỏi:
"Ngươi có chắc chắn không?"
Tiêu Hòa Hạng cười nói:
"Ngài cứ yên tâm đi Thủy Lân thiếu gia, ta đã ra tay thì chắc chắn không mấy người đã được đâu, ngươi cứ đồng ý với nàng là được."
Thủy Lân cười nói:
"Thế thì chúng ta bàn tới điều kiện đi biểu tỷ."
Thủy Anh cười nói:
"Tùy ngươi thôi, ta chỉ có một yêu cầu là ngươi nếu thua thì sủa ba tiếng cho ta nghe."
Thủy Lân cười nói:
"Được thôi, chúng ta cược nếu ngươi thua thì tự tìm cha ngươi kêu ngài ấy gả ngươi cho ta, bây giờ cho bọn họ tỷ thí thôi."
Thủy Anh lắc đầu nói:
"Khoan đã, trước tiên phải thề với Thiên Đạo cái đã, ta Thủy Anh thế với Thiên Đạo rằng sẽ thực hiện điều ước với Thủy Lân nếu thua."
Thủy Anh thế xong nhìn thẳng Thủy Lân nói:
"Đến phiên ngươi, nếu là đàn ông thì dứt khoát vào."
Nghe dính tới Thiên Đạo thì Thủy Lân có chút lo lắng nhưng nghe xong câu cuối thì hắn ta tức điên khẽ căn răng thề:
"Ta Thủy Lân thế với Thiên Đạo rằng sẽ thực hiện điều ước với Thủy Anh nếu thua, thế được chưa."
Thủy Anh cười nói:
"Ta còn tưởng ngươi không dám cơ chứ, bây giờ cho bọn họ tới đấu trường đi, theo ta đoán thì tu vi của họ đã rất cao rồi nếu đấu ở đâu thì cả hai chúng ta sẽ bị trách phạt mất."
Thủy Lân tất nhiên cũng hiểu chuyện đó, hắn gật đầu nói:
"Được thôi chúng ta nhanh lên nào."
Bốn người nhanh chóng di chuyển, mấy người xung quanh nghe thấy hai người to tiếng thế nên cũng muốn đi xem cá cược, bọn họ cũng rất hiếu kỳ xem ai sẽ là người chiến thắng, Thủy Lân và Thủy Anh ganh đua không phải ngày một ngày hai.
Chưa kể quan hệ giữa hai người bọn họ cũng cực kỳ vi diệu, nói hai người là "thanh mai trúc mã cũng không sai một chút nào thế nhưng càng lớn quan hệ giữa hai người bọn họ càng lúc càng tệ, Thủy Lân thì quá ham mê quyền lực đến mức mù quáng hoàn toàn.
Có điều tuy mất lòng Thủy Anh và rất nhiều người nhưng lại được lòng cha của Thủy Anh cùng các trưởng lão khi mà hắn ta là người thừa kế duy nhất khi mà gia đình của nàng chỉ có mình Thủy Anh, được đào tạo trở thành một người nối dõi nhưng quan hệ giữa hai người vẫn tệ như thế.
Thực ra nếu Thủy Anh không lấy lại ký ức và biết chuyện của mẹ nàng thì dù không thích nhưng nàng vẫn cam chịu, có điều ông trời đã không muốn điều đó xảy ra khi mà Đế Thiên Lan phân phát ký ức cho tất cả những nữ nhân của Băng Thần.
Quãng đường tới nơi đấu cũng không quá xa, nhưng lúc tới đây thì đã không chỉ có những người hiếu kỳ mà cả những trưởng lão của Bạch Phượng tộc cũng tới, Băng Thần nhìn xung quanh thì biết mình phải làm sao cho chuyên nghiệp nhất có thể.
Bước lên võ đài Tiêu Hòa Hạng nheo mắt lại nhìn về phía Băng Thần khẽ giọng nói:
"Ngươi nếu chịu thua thì ít ra còn có thể tiếp tục làm nhiệm vụ thế nhưng nếu chết thì không đâu."
Băng Thần dùng giọng nói ồm ồm đáp trả:
"Tiêu hội trưởng giường như nghĩ mình thật sự vô địch ư, có lẽ nếu ở U Minh thì ngươi chỉ thua 2 nhưng ra ngoài vũ trụ thì thua rất nhiều người đấy."
Tiêu Hòa Hạng vẻ mặt đen lại hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đoán xem."
Dứt lời thì Băng Thần lấy ra một thanh kiếm cấp Thần Vương trong kho báu của Thiên Lệ Nhã ra để đối phó với Tiêu Hòa Hạng, hồi chuông vang lên báo hiệu cho trận chiến đã bắt đầu, Tiêu Hòa Hạng cảm giác nguy hiểm cực kỳ thế nhưng hắn ta không biết phải làm sao chỉ biết mình phải chiếm tiên cơ trước.
Mũi thương hướng thẳng tới Băng Thần bằng tốc độ cực kỳ khủng bố, nhưng khi hắn sắp chạm vào Băng Thần thì không biết đối phương đã biến mất từ khi nào, Quang Minh tinh thần ánh sáng tắt rụi Băng Thần vung kiếm chém thẳng vào đối phương.
Một con số khổng lồ hiện lên trên đầu của Tiêu Hòa Hạng khiến máu của hắn ta chớp mắt đã thấy đáy, nhanh chóng bật bất tử của kị sĩ lên thế nhưng đối thủ vô hình hoàn toàn, nhắm mắt lại khẽ cảm nhận xung quanh thì quả nhiên hắn đã cảm nhận được trước mặt có sự chuyện độ.
Thanh thương đâm thẳng vào trước mặt thế nhưng tất cả chỉ là một khoảng không, hắn ta mở mắt ra thì thấy lông tơ của mình dựng hết cả lên, hắn ta dường như đã đoán được đối thủ của mình ở đâu nhưng hắn ta phản ứng không kịp.
Thời gian bất tử còn thế nên dù không kịp cũng còn một chút cơ hội, quét thương về đằng sau thật mạnh để nhất kích tất sát đối phương, sát thủ máu đều rất mỏng hắn ta dùng đại chiêu nhất định có thể miểu sát được.
"Xoẹt"
Có điều khi hắn ta quay về đằng sau thì chỉ còn thấy được ảo ảnh mờ nhạt, tiếng kiếm cắt gió trước mặt đã quyết định số phận của hắn ta, Tiêu Hòa Hạng trước mắt trở thành một màu tối đen như mực, hắn ta biết lúc này mình đã thua đối phương rồi.
Phía dưới đài xem thì cực kỳ bất ngờ với sức mạnh của hai người đang quyết đấu nhưng càng bất ngờ hơn với khi mà trận đấu kết thúc nhanh đến mức làm người ta khó có thể tin được, một âm thanh vang lên:
"Thủy Anh mang vị công tử này đến gặp ta."
Tiếng này chính là tiếng của gia chủ Thủy gia Thủy Hùng, Thủy Anh nghe thấy cha mình gọi thì hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng mỉm cười nói:
"Vâng con biết rồi."
"Đứng lại cho ta."
Đợi Thủy Hùng khuất bóng thì Thủy Anh vui mừng nắm lấy tay của Băng Thần nhanh chóng kéo đi, nhưng tiếng hét của Thủy Lân ở ngay đằng sau đã khiến hai người dừng chân.
Thủy Anh mỉm cười nói:
"Lại gì nữa biểu đệ."
Nụ cười xinh đẹp của nàng bỗng nhiên trở lên vô cùng đáng ghét, Thủy Lân ánh mắt đỏ lên nói:
"Các người gài ta."
Thủy Anh mỉm cười nói:
"Đó là do năng lực tìm người của ngươi quá kém, đừng nghĩ mình quá cao thượng thì ngươi có thể làm được nhiều hơn đấy."
Thủy Lân gằn giọng:
"Tên kia buông tay nàng ta ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT