Tử Mộng cùng Tử Lan cũng rất nhanh chóng thông qua đối thoại của Băng Thần cùng cô nàng này mà đoán được thân phận của cô gái này, họ Phượng không nhiều mà cái khiến nhiều người biết nhất chính là Phượng gia của Phượng Thiên Không tổng thống hiện tại của Liên Minh Nhân Loại.
Băng Thần thấy nàng ký xong vào tờ giấy thì mới cười nói cùng mấy người nam nhân kia:
"Bây giờ tiền nàng chúng ta lo, mấy người các ngươi lấy ra hợp đồng vay nợ của nàng đi."
Mấy người biết Phượng Lam Băng là rắc rối mà theo đến cùng chắc chắn bản thân sẽ bị thiệt thế nên có vị này giúp thì tốt quá, mọi thủ tục diễn ra cực kỳ nhanh chóng, đám người nay thực tế vô cùng chuyên nghiệp.
Băng Thần nhìn Phượng Lam Băng rồi nói:
"Trước khi về nhà ta cần cô giao phó tình hình hiện tại để ta còn thông báo cho dì của ta."
Phượng Lam Băng lắc đầu nói:
"Không cần đâu Loan Phượng a di là người quen của dì ta thế nên chỉ cần ta gọi điện nhờ dì thông báo cho Loan Phượng a di là được."
Băng Thần gật đầu nói:
"Nếu không muốn tự giải quyết chuyện người tại sao xuất hiện thì tùy, thậm chí nếu ngươi mượn được tiền trả cho ta thì càng tốt."
Phượng Lam Băng thở dài nói:
"Tình hình của nàng bây giờ cũng không tốt hơn ta bao nhiều thì làm sao nàng cho ta mượn tiền được, ngươi cứ yên tâm chỉ cần bao ăn bao ở cùng đãi ngộ đoàng hoàng ta sẽ ngoan ngoãn làm việc, mai một ta thành tài rồi thì kiếm chút tiền trả nợ không phải chuyện quá dễ hay sao."
Băng Thần lắc đầu chịu thua độ ảo thưởng của nàng, nàng vẽ ra một tương lại toàn màu hồng khiến hắn khó có thể tưởng tưởng được một người mấy ngày trước còn u tối khép kín lại thành ra như thế này.
Hắn quay qua hỏi nàng:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà ngươi lại đi cá cược ở đây rồi thua đến mấy chục triệu như thế?"
Phượng Lam Băng xấu hổ nói:
"Thực ra ta cũng có chút tiền tích trữ cộng thêm tiền thưởng hôm trước thế nên ta tính đi thử vận nào ngờ càng chơi càng lún sâu vào."
Băng Thần thở dài nói:
"Ta đang thắc mắc tại sao đầu trường lại sắp xếp nhiều trận có người của bọn họ như thế, hóa ra có con cá lớn mắc câu, thôi được rồi coi như ngươi có một bài học, nhanh chóng liên lạc với dì của ngươi rồi chúng ta còn đi về."
Phượng Lam Băng dùng quang não liên lạc với một nữ nhân khi hình ảnh hiện lên thì Băng Thần há hốc mồm bởi hắn lại gặp người quen đó chính là Hương Thiên Ánh, rõ ràng kiếp trước nàng đâu có nói với mình là nàng có liên quan đến Phượng gia đâu nhỉ.
Băng Thần rất bất ngờ nhưng chỉ thoáng qua thôi, nữ nhân kia mặc một chiếc ảo ngủ rất quyến rũ mỉm cười nói:
"Tiểu Băng ngươi tìm dì có chuyện dì thế?"
Phượng Lam Băng cười híp mắt nói:
"Thực ra ta đến Thiên Kinh theo học tại Lam Hiên học viện hiện đang muốn đến tá túc tại nhà của Loan Phượng a di phiền dì thông báo một tiếng không ta đến đó thì ngại lắm."
Hương Thiên Ánh vẻ mạt nghi ngờ nói:
"Phượng tỷ ư, ngươi rốt cuộc làm sao lại đến ở với Phượng tỷ mà không liên lạc với dì sớm hơn, quan trọng nhất sao ngươi không học ở Bạch Vân quận đi qua Lam Hiên làm gì?"
Phượng Lam Băng cắn chặt một nước mắt rớt xuống nói:
"Cha ta muốn gả ta cho người của Trình gia, tên kia ta xem qua rồi vừa béo mập lại ăn nói như cha thiên hạ, thực lực thì chỉ hơn người thường một chút trong khi đã hơn ta 2 tuổi ngươi hỏi làm sao ta đồng ý.
Ta cùng cha bây giờ đã không còn liên lạc với ta nữa, bây giờ ta giống như dì rồi, bây giờ ta lại gặp chút chuyện thế nên phải mượn nở con nuôi của Loan Phượng a di là Băng Thần thế nên phải làm công trả dần."
Hương Thiên Ánh nghe thế tức giận nói:
"Ngươi sao có thể để nợ nần như thế được, nói cho dì biết ngươi nợ bao nhiêu ta giúp ngươi trả."
Phượng Lam Băng nghe đến đây thì cười trừ nói:
"Không cần đâu dì ơi ta tự lo được, ngài giúp ta thông báo với Loan Phượng dì là được."
Hương Thiên Ánh lắc đầu nói:
"Ta sẽ không thông báo trừ khi con nói cho ta biết số tiền con nợ tiểu tử kia là bao nhiêu."
Biết tính của Hương Thiên Ánh nên Phượng Lam Băng liền khai ra:
"Ta nợ hắn ta tận 42 triệu."
Hương Thiên Ánh gằn lên từng chữ:
"Phượng Lam Băng hôm nay không nói rõ ràng ngươi nhất định chết với dì."
Phượng Lam Băng sau đó chỉ có thể thành thật bàn giao hết chuyện, Hương Thiên Ánh im lặng một lúc rồi nói:
"Ngươi đợi ở nhà Loan a di một thời gian rồi ta cùng Thiên Y tỷ sẽ sắp xếp đi tới Thiên Kinh, nếu còn làm ra chuyện gì thì đừng trách dì không nhận đứa cháu này, Băng Thần có ở đó không cho ta nói chuyện với hắn."
Phượng Lam Băng gật đầu nói:
"Ngài đợi chút."
Nàng đi ra để cho Băng Thần nói chuyện với Hương Thiên Ánh, khi thấy mặt Băng Thần thì Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
"Không gặp vài năm ngươi khác hẳn nhỉ."
Băng Thần gãi đầu nói:
"Hương a di quá khen, ngươi cùng Thiên Y tỷ vẫn khỏe chứ?"
Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
"Ta cùng Thiên Y vẫn khỏe, ngươi giúp ta chăm sóc Lam Băng một thời gian, bắt nàng làm việc đừng để nàng sa đọa vào mấy cái độc hại như cá độ, cô nàng này từ nhỏ đã được bảo bọc lên chẳng biết gì đâu."
Băng Thần mỉm cười nói:
"A di yên tâm ta nhất định sẽ khiến nàng một lần nữa tập trung vào tu luyện và chỉ đi theo con đường chính đạo."
Băng Thần đảm bảo như thế khiến cho Hương Thiên Ánh yên tâm, nàng quay qua Phượng Lam Băng nghiêm khắc nói:
"Ngươi nhất định phải nghe lời Băng Thần nhớ hay chưa, nếu Băng Thần mà tố cáo cái gì thì ngươi đừng trách dì nghe chưa."
Phượng Lam Băng làm tội đồ thế nên không dám phản bác gì cả mà chỉ im lặng chịu đựng thôi, khi kết nối tắt đi thì nàng mới thở phào một hơi nhưng lại giật mình khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Băng Thần.
Nhưng nàng chỉ chớp mắt một cái thì mọi chuyện trở về bình thường, nàng còn tưởng mình bị ảo giác nữa cơ, Băng Thần tư tưởng trong lúc đó lóe lên một cái chứ không hề phải nàng nhìn nhầm, hắn đang nhớ về cặp sư phụ đệ tử Hương Thiên Ánh và Hương Thiên Y ở kiếp này.
Thực ra Hương Thiên Y không phải con của Hương Thiên Ánh nhưng do nàng nuôi thay người cảnh sát đã cứu mình, Hương Thiên Ánh khi nhỏ tuổi dấn thân vào con đường nhà báo, một lần nàng vạch tội một nhóm xa hội đen sau đó khiến cho hai người cảnh sát mất mạng.
Hương Thiên Y may mắn sống sót cũng bị truy sát gắt gao, cuối cùng Hương Thiên Ánh phải đổi tên Hương Thiên Y nuôi cho nàng khôn lớn, đến tận bây giờ Hương Thiên Ánh vẫn rất hối hận về giây phút nông nổi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT