Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Băng Thần chặn miệng hoàn toàn, khi nàng muốn phản kháng thì lại không biết khi lực của mình đã đi đâu hết rồi, mỗi chỗ hắn chạm đến đều làm nàng rất thoải mái.
Nàng còn dư lại chút lý trí thầm nghĩ:
"Chẳng nhẽ hắn ta thật sự là người ấy của mình trong tương lai hay sao nhưng dù cho có là thế hắn cũng không được như thế này trong lần đầu gặp mặt."
Nàng không biết lấy đâu ra khí lực đẩy mạnh Băng Thần ra mặt tức giận nhìn hắn môi hơi cong lên chứng tỏ nàng có lời mà không dám nói ra. Băng Thần cũng biết mình lỗ mãng chẳng qua chuyện tình cảm nếu không làm ngay lúc còn nóng thì rất có thể sẽ gây ra phản ứng phụ ngoài ý muốn.
Do quá vội vã để một lần nữa chinh phục nàng chính vì thế hắn quên mất nàng là người phụ nữ của một thế giới với chế độ một vợ một chồng, muốn nàng tiếp thu một nam nhân đã có bạn gái không dễ, dù cho tương lai có thế nào đi chăng nữa thì những gì mình làm nãy giờ cũng không đúng quy cách.
Không đợi nàng mở miệng trách móc hắn ta bèn nói trước để lấy lợi thế ít ra lời nói kịp thời có thể giảm nhẹ lỗi lầm dù ít hay nhiều.
"Ta vô cùng xin lỗi về sự lỗ mãng vừa rồi nhưng ta cũng không tại sao mình lại như thế quả thật quá thất lễ. Có lẽ là tại ta đã không giữ được cảm xúc của mình khi gặp lại nàng, mong nàng không trách ta."
Nói xong nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng thì hắn đắc ý trong lòng cười nở hoa nhưng phải có nén lại không cười ra miệng. Xưa kia khi hắn ở trong tổ chức sát thủ hắn đã từng học rất nhiều lần khiến hắn nhớ lại thì vui mừng lại tiêu tan.
Mà khi ấy hắn từng rất buồn ói khi phải nhớ những câu sến sẩm như thế này có chút lời nói còn quá đáng hơn cả thế. Đã thế vì triệt để tổ chức còn cho vài phụ nữ có số đo ba vòng trên một trăm để bọn họ thực tập khiến bọn họ sống không bằng chết lời nói vừa mở mồm đã buồn ói rồi.
Kết quả là chỉ ở cuộc huấn luyện này đã có rất nhiều người không đạt, liếm máu sát thủ phần lớn lạnh lùng kiêu ngạo khiến họ mãi không thông qua được bài text như thế.Mà thông qua Băng Thần thì dù có đứng trước một con heo hắn cũng có thể nói ra những lời này.
Huống chi đối phương còn là một đại mỹ nhân ngự tỷ chính hiệu, quan trọng nhất hắn thích nàng từ rất lâu rồi thế nên lời nói cứ như nước sông tuôn ra biển ào ào không vướng bận.
Từ hành động cảm xúc có thể thấy quá khứ nàng bị tổn thương rất nặng nề thế nên dù cho hắn có làm nàng rất thoải mái nhưng nàng vẫn có thể dùng lý trí để kháng cự lại, Băng Thần cũng không lạ gì cả nhưng hắn cũng có chút tiếc nuối, lần đầu gặp lại nàng sau bao nhiều lâu mà không có được một nụ hôn hoàn hảo.
Băng Thần cùng nàng ngồi một lúc thì nàng muốn đi vào trong hầm trú ẩn, ngồi cạnh Băng Thần nàng quả thật chẳng biết nói gì cả, khi thấy nàng muốn đứng dậy hắn mở miệng nhỏ giọng cười nói:
"Ngươi không phải nói rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh quái vật giáng lâm địa cầu hay sao, không cần vì ta mà bỏ đi làm gì."
"Đến chuyện này ngươi cũng biết thì ta tin ngươi rồi, nhưng dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa hai chúng ta tốt ra sao thì ngươi cũng đừng lỗ mãng như thế được hay không?"
Băng Thần cười nói:
"Ta hứa với ngươi."
Trịnh Thúy Di lúc này mới thở phào một hơi, nàng nghĩ một chút rồi hỏi:
"Ngươi bảo quay về đây cứu ta có nghĩa gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khiến ngươi phải quay lại quá khứ để cứu ta thế? "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Một khi ta đã quay trở lại thì chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra nữa thế nên ngươi cũng chẳng cần biết làm gì."
Trịnh Thúy Di mỉm cười nói:
"Rõ ràng ngươi không muốn nói lại bảo ta không cần biết, nhưng nếu ngươi đã không muốn nói thì ta sẽ không ép ngươi làm gì, có điều ta thắc mắc rằng ngươi có quay trở về tương lai không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tất nhiên là có rồi, ta chỉ quay lại để cứu ngươi thôi, rồi kiếp sau ta sẽ lại đi tìm ngươi."
Trịnh Thúy Di mím môi nói:
"Ngươi càng nói ta càng không hiểu, kiếp sau là sao? Không phải ngươi từ tương lai tới sao? "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta giải thích lại rõ ràng nhé, nàng phải nghe cho thật kỹ, với lại nhất định không được nói cho ai nửa lời rõ hay chưa?"
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
"Ngươi yên tâm "
Băng Thần bĩu môi nói:
"Ta yên tâm mới là lạ đó nhưng ta tạm tin tưởng nàng, với lại ta sẽ giám sát nàng."
Băng Thần sau đó mỉm cười nhẹ giọng giải thích:
"Ta ở kiếp này thực ra đã chết từ lâu rồi, còn nàng cùng Nhược Nhược thì mỗi người một số phận, nàng hi sinh tại Trái Đất còn Nhược Nhược thành thần nhưng cuối cùng cũng chết.
Nhưng kiếp sau ta lại tìm được nàng ấy nhưng nàng thì không bởi vì nàng không vào luân hồi, ta quay lại đây để đưa nàng vào lại luôn hồi, khi về tới khoảng thời gian ta đang sống thì ta sẽ đi tìm nàng.
Nói đơn giản thì sau khi cứu được nàng ta cũng sẽ như kiếp trước rời khỏi Trái Đất để nàng cũng Nhược Nhược tự do phát triển, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở kiếp sau, ta nói thế nàng có hiểu không."
Trịnh Thúy Di gật đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Ta tóm tắt lại như thế này, ngươi muốn quay lại cứu ta để ta không phải chết thảm đến mức không được siêu sinh, còn ngươi vẫn sẽ quay lại thời gian ở kiếp sau để tìm kiếm kiếp sau của ta có phải không?"
Băng Thần mỉm cười gật gù nói:
"Quả nhiên nàng vẫn thông minh như thế."
Trịnh Thúy Di nhún vai nói:
"Ta thông mình là chuyện tất nhiên rồi, nhưng cuối cùng cũng không phải vẫn chết thảm sao."
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa."
Trịnh Thúy Di nhìn hắn chăm chú nói:
"Ngươi không muốn nói chi tiết cái chết của ta nhưng có phải ta chết trong tay vị nhị thúc đáng kính của mình đúng hay không?"
Ánh mắt Băng Thần hởi lóe lên vẻ căm phẫn, thấy thế Trịnh Thúy Di đã rõ ràng câu trả lời, hơi buồn rầu một chút nàng nhỏ giọng nói:
"Hóa ra cuối cùng ta vẫn không tự mình thay đổi được số phận của mình."
Băng Thần muốn nói gì thì ngón tay nàng đã đặt lên môi hắn ta, nàng mỉm cười nói:
"Ta không làm được thì xin ngươi hãy giúp ta được chứ."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chắc chắn ta sẽ không làm nàng thất vọng, thậm chí ta còn có thể giúp nàng trả thù nữa nàng có tin không."
Nhìn vẻ mặt vui cười của Băng Thần thì Trịnh Thúy Di mỉm cười nói: