Băng Thần cũng không phải chờ lâu cho lắm thì đám người kia vòng vây, phạm vi mười dặm thì Băng Thần đã phát hiện hơn một nghìn người, có điều Băng Thần không nghĩ đám người này đã dồn hết toàn bộ lực lượng.
Nghe Lam Ngọc nói thì phải cần thêm một quả pháo hiệu nữa thì những thành viên mạnh mẽ nhất đồng thời trốn sâu nhất trong nội bộ Thiên Vương học viện mới ra tay, Băng Thần quyết định vọt nhanh về một hướng lao tới.
Cánh trái ít người nhất thế nên nếu tấn công ở đó thì sẽ dễ dàng thoát khỏi vòng vây mà không sợ bị bọn người ở sau lưng bọc đầu.
"Vụt "
Một người đang đi cùng chậm rãi quan sát thì cảm thấy cổ của mình có chút ngứa, có một kẻ khác hét lên:
"Băng Thần kìa..... "
Hắn hét lên thì người này mới muốn quay đầu lại xem nhưng làm cách nào cũng không quay lại được, vài giây sau chiếc đầu rớt xuống mặt đất,vì tu vi quá cao thế nên những người này trừ khi bị xuyên tim hay xuyên đầu thì còn lâu mới chết ngay được.
Băng Thần giết người như gặt lúa, chỉ hơi mất một chút thời gian nhưng hắn ta tính sơ sơ đã có hơn ba trăm người thành oan hồn dưới những chiếc đuôi của hắn ta, Hồng Nhất mang theo người tới thì thấy rất nhiều người tu vi đều Tái Tạo nhưng vẫn bị giết như rạ thì bắt đầu lo lắng.
Lấy ra một ngọn pháo màu trắng nắm chặt trong tay gương mặt tràn đầy run rẩy, một người bên cạnh nhẹ giọng nói:
"Chúng ta sử dụng nói thì bao nhiêu công sức cài người cả trăm năm sẽ đổ sông đổ bể hết đấy thưa thiếu chủ, rất có thể chúng ta sẽ bị giáo chủ trách phạt nặng nề."
Hồng Nhất gắt giọng nói:
"Trong đây có vài người tu vi đã Tái Tạo ngũ trọng thiên nhưng vẫn bi giết như cho thế ngươi nghĩ chúng ta có thể vây hắn lại thành công sao, với lại chúng ta còn tương lai dài phía trước ta còn không muốn chết."
Nói xong hắn bắn ngọn pháo lên trời, ngọn pháo này rất cao nhưng lại nổ ra một màu trắng đục, phía bên trong rừng tại trong khu vực chiến đấu có rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn, thế nhưng phần lớn không quá chú ý.
Chỉ có một số ít người quan tâm tới rồi bắt đầu di chuyển theo hướng đó, phía trên tít cao đang ẩn mình hơn trăm người được dẫn đầu bởi Hồng Phất Nữ bắt đầu rục rịch, nàng thông báo một cách nghiêm túc:
"Mọi người chuẩn bị thu lưới "
Khi nàng vừa lên tiếng thì bỗng cảm giác từ đằng sau có một luồng sát khí khổng lồ ập tới, một đám giáo viên bỗng nhiên quang ra quả cầu màu đen cuốn hết một lượng lớn người vào bên trong, tiếp đó họ ném ra một loại bùa chú gì đó.
Ngồi quan sát mấy vị cấp cao của các đại thế lực giật mình, Trọng Phàm đứng dậy giật mình nói:
"Đám người này có Hắc Nguyệt Không Gian, nơi đó đã bị phong ấn rồi, bây giờ nếu người của chúng ta không phá đi được phong ấn không gian thì chúng ta không thế tiếp viện, tại sao trong hàng ngũ giáo viên lại có nhiều nội gián thế này."
Sở Nam lắc đầu nói:
"Không ai ngờ tới được, đáng nhẽ một người trong số chúng ta phải vào đó để nắm toàn cục, bây giờ thì Băng Thần cùng các giáo viên khác nguy rồi."
Đỉnh Liêm quan sát rồi nói:
"Giáo viên còn lại không thể thua được, Băng Thần mới là người nguy hiểm, nếu hắn vòng được vào trong nơi các học viên khác đang thi đấu thì đám nội gián này từ thế áp đảo sẽ bị lật bàn ngay, chỉ có điều các học sinh khối lớp cao đã đi quá một vạn dặm rồi, chết tiệt thật."
Nguyệt Nga nhìn tình hình chiến đấu của các giáo viên rồi lại liếc qua Băng Thần rồi nói:
"Tên tiểu tử này ta tiếp xúc với hắn ta một thời gian rồi thế nên ta chắc chắn đám ngươi kia sẽ chết trong tay hắn ta mà thôi, dù có đông hơn cũng chỉ là một đám ô hợp, đáng lo lắng chỉ là hơn một trăm Tái Tạo Cửu Trọng đang tới của Hắc Nguyệt giáo kia kìa."
Ngạo Vương nhíu mày nói:
"Nội gián quá nhiều, không tính giáo viên thì cũng có hơn 10 vạn học sinh là nội gián, ta thật lo lắng cho bộ máy của hoàng gia, ai ngờ được Hắc Nguyệt giáo thủ đoạn lại khốn khiếp như thế này, chỉ còn hi vọng rằng các giáo viên của chúng ta sẽ đánh thắng rồi giải cứu tiểu tử kia."
Sở Nam ném ra mười tấm bùa ra xung quanh niệm chú trận pháp nhanh kết, hình ảnh của hắn hiện lên trước mặt Băng Thần, đang chạy Băng Thần dừng lại, Sở Nam to giọng nói:
"Trong hàng ngũ giáo viên có nội gián tiềm ẩn, khi biết đi bắt hết nội gián trong học sinh thì họ nổi loạn tình hình chiến đâu của các giáo viên còn lại rất căng thẳng."
Băng Thần cả người bỗng lạnh toát gấp gáp hỏi:
"Nguyệt Lung Linh thánh nữ, Lý Tầm Yên cùng Hồng Phất Nữ lão sư không sao chứ?"
Sở Nam gật đầu nói:
"Bọn họ không sao thế nhưng không gian này đã bị phong ấn lại rồi, họ lại lo chiến đấu thế nên không thể nào giúp được ngươi, đám giáo viên nổi loạn phát động trận pháp nhưng Tâm trận lại không biết nằm ở đâu.Theo ta dự đoán thì nằm trong người một học sinh nào đó, ngươi ráng cầm cự để các nàng kết thúc chiến đấu rồi đến cứu ngươi."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Trận pháp này giảm hơn ba thành sức chiến đấu của những người mang công pháp ngoài ma tu, mấy người giáo viên kia muốn đồng quy vu tận với các nàng, ta phải giết được người giữ tâm trận."
Vừa dứt lời Băng Thần quay ngược trở lại, Sở Nam trận pháp biến mất, hắn lo lắng nói:
"Tiểu tử này muốn gì, mười vạn người chứ đâu phải mười người đâu."
Băng Thần lấy ra Sát Thần Kiếm mặc hết trang bị trong Tân Sinh lên người mình, hắn ta nhỏ giọng nói:
"Có vẻ chúng ta phải hết sức một lần rồi mọi người."
Sát Thần Kiếm cùng Hồn Cung vui vẻ nói:
"Bọn ta chờ ngày này rất lâu rồi thưa chủ nhân."
"Hư.. hư...hư "
Băng Thần cười nói:
"Không ngờ kế hoạch của ta đề ra lại có lúc sinh ra những biến số to lớn thế này, mấy người kia tuyển chọn người kém quá, ta đã nhắc bao nhiêu lần phải chọn những giáo viên đáng tin nhất."
Thiên Thư lên tiếng thở dài nói:
"Lòng người khó đoán, nếu ai cũng như ngài cái gì cũng nhìn ra thì thế giới này đã không còn gì thú vị nữa rồi."
Băng Thần cười nói:
"Ngươi nói cũng đúng, bọn họ đã không giúp ta thu lưới thì ta đành làm một mình vậy."
Băng Thần sau đó hóa thành một cái bóng trắng biến mất tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT