Trong khi Thương Nhược Nhược đang cảm thán thì Băng Thần đã tụ họp lại với đám người huynh đệ Nhạc gia. Bức tường đã hoàn toàn khuất bóng vẻ mặt mỉm cười của Băng Thần bỗng nhăn nheo cực điểm nhạy cảm nhất Thường Thắng lập tức phản ứng.
Sắc mặt sốt sắng tới gần Băng Thần:" Đại nhân người không sao chứ? "
Băng Thần không trả lời nhưng lại phun ra một ngụm máu chân trở lên loạng choạng hiển nhiên đón đỡ Thương Thu Sơn khiến hắn bị thương không nhẹ.May sao người hắn còn có bảo vật hộ thể nên ít ra có thể duy trì trạng thái bình thường rời khỏi tầm mắt đối phương.
Băng Thần miệng nhếch lên nói nhỏ:" Lập tức trở về Nhạc phủ trên đường cẩn thận ta cần điều tức nếu có cao thủ tới có thể ta khó bảo vệ các ngươi."
Băng Thần tuyệt nhiên là quá cẩn thận nhưng hắn nói lại không hề sai lên bốn tên kia cũng trở lên cảnh giác hơn bởi nếu có người đánh lén lúc này thì tuyệt đối là cao thủ.Bởi không phải cao thủ thì có Băng Thần đi gần ai dám tấn công, đối với hắn dù chỉ có một phần một vạn khả năng xảy ra cũng phải đề phòng.
Nhưng nguy hiểm trong tưởng tượng cũng không xảy ra đoạn đường về Nhạc phủ vô cùng yên bình như mỗi ngày. Bốn người kia thấy cổng của Nhạc phủ thì thoáng thở dài ngẫm lại chuyện vừa xảy ra,cảm giác dạo quanh một vỏng quỷ môn quan thật không tốt thụ chút nào.
Băng Thần khoát tay ra hiệu rồi nói:" Chuyện này tốt nhất đừng nói ra ngoài..."
Thế nhưng hắn bỗng nghĩ chuyện này có chút lớn làm sao mà giấu được tai mắt của các thế lực trong thành.Nghĩ nghĩ một chút hắn lại thở dài sau đó phất tay coi như chào tạm biệt bản thân lướt về phía gian phòng của mình.
Bốn người kia cũng cười khổ đi vào lầu xanh không phải chuyện gì vinh quang lại thêm chiến đấu lại xảy ra làm sao mà có thể giấu được.Nếu bình thường bọn họ đám người này có đi vào lầu xanh bị người của hệ thống tình báo trong gia tộc biết được cũng không ai rảnh rỗi mà báo cáo lại. Thế nhưng chuyên này thì khác bây giờ bọn hộ chỉ mong truyện này không truyền đi quá nhanh, sức ảnh hưởng cũng giảm đến mức thấp nhất.
Thế nhưng có vẻ hôm nay may mắn không ở bên bọn họ chuyện xấu hổ này như gió truyền đến tai của đám gia tộc trong hoàng thành. Nhưng đó không phải điều kinh dị nhất mà đám khách làng chơi từ Di Hồng viện bình yên đi ra kể lại chuyện đó cho người khác mới là lúc ác mộng bắt đầu.
Thông qua quần chúng câu truyện trở lên ngày một ly kì hấp dẫn hơn rất nhiều và phiên bản cuối cùng được mọi người công nhận là Hộ quốc đại nhân vào lầu xanh tìm nữ nhân. Thế nhưng lại bị thần bí cao thủ đánh lui cuối cùng phải ngậm ngùi rúi lui trong cay đắng. Chiếu thư phong chức cho Băng Thần còn có người chưa biết nhưng câu chuyện này lại lan xa thậm trí tới cả các nước láng giềng chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi.
Chuyện đến mức độ này cũng vẫn không đến tai của Băng Thần bởi vì tất cả mọi người đều như có nhận thức chung là không chọc đến vị này. Chỉ khi đi tìm Lăng Phong đám người này thì hắn mới cảm giác được trên đường ánh mắt quần chúng đang dồn về phía mình.
Thuận tay trảo lấy một người trong chợ ra người này là một cô nương tuổi khoảng mười bốn mười năm ngũ quan thanh tú nhưng mặt có chút dại ra, hiển nhiên có chút không hiểu tại sao mà Băng Thần trảo lấy mình. Nhưng nhìn thật gần Băng Thần thì khuôn mặt nàng trồi lên chút mê say hiển nhiên bị vẻ ngoài của hắn ta mê hoặc.
Băng Thần nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi:" Tại sao mọi người lại nhìn ta như thế có gì khác lạ sao?"
Cô gái theo phản xạ lẩm bẩm:" Thật là đẹp."
Băng Thần biết hỏi vô dụng lên đành thôi tác dụng của Thiên mệnh vương miện đối với người thường có chút lớn. Hắn lại từng chứng kiến đám fan của một nhóm ca sĩ khi nhìn thấy thần tượng họ thì với tâm trạng thế còn hỏi thăm cái gì nữa.
Thở dài một hơi thầm nghĩ đành phải hỏi Lăng Phong vậy chắc chắn là có chuyện dù vẻ ngoài của hắn thu hút thật nhưng chắc chắn không chỉ có thế.Bỗng nhiên hắn nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước nhưng lại chỉ nghĩ đó là một cuộc chiến đấu thất bại thôi có cần dòm ngó thế không.
Bước tới khoảng săn nơi mấy thiếu niên đang tụ tập đầy đủ, Lăng Phong cũng không phải canh gác vào hôm nay lên tất nhiên muốn tu luyện cùng đám huynh đệ của mình.Lăng Phong từ xa thấy Băng Thần lập tức nhắc nhở đám người kia ngưng lại để tiếp đón vị này trên khuôn mặt mỗi người tràn đầy nghiêm túc vẻ mặt. Điều này khiến Băng Thần có chút hiếu kỳ hôm nay cả thế giới đều là xảy ra chuyện gì có chút lạ lùng.
Hai ngày trước tại khoảng sân này
Tính danh: Tích Hải
Thực lực: Luyện thể bát trọng thiên
Huyết mạch: Băng phách thủy sư
Đẳng cấp:0
Lực lượng:11
Tốc độ:9
Trí lực:15
Hồn lực:0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Thủy
Tuổi thọ:100
Danh hào: Không có
Tính danh: Phong Tiễn
Thực lực: Luyện thể thất trọng thiên
Huyết mạch: Hắc Thiết Thánh Ưng
Đẳng cấp:0
Lực lượng:14
Tốc độ:12
Trí lực:22
Hồn lực:0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Kim
Tuổi thọ:100
Danh hào: Không có
Tính danh: Nặc Tinh
Thực lực: Luyện thể bát trọng thiên
Huyết mạch: Huyết ngọc xà
Đẳng cấp:0
Lực lượng:15
Tốc độ:11
Trí lực:15
Hồn lực:0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Thổ
Tuổi thọ:100
Danh hào: Không có
Khiến hắn có chút tán dương là ba người chưa đạt đến cửu trọng chỉ trong ba ngày lại tiến cấp đáng để khen ngợi. Tới thật gần đám người hắn có chút gật gù nhìn bọn họ ánh mắt có chút vui mừng.
Băng Thần mỉm cười nói:" Có vẻ các ngươi tận dụng số tiền kia rất tốt."
Lăng Phong bỗng nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Băng Thần tay bị hắn răng nanh nhẹ vạch ra một vết thương vẽ ra một huyết khế khiến bốn người kia thật bất ngờ. Thậm chí cả Băng thẩn cũng vô cùng bất ngờ với quyết định của Lăng Phong, nhìn người thiếu niên muốn nhận mình làm chủ khuôn mặt kiên quyết ánh mắt thật sâu kiên định.
Bốn người thiếu niên kia muốn nói gì nhưng Lăng Phong phất tay ngăn lại muốn nói gì đó.
Chắp tay với Băng Thần:" Ta nói ra chút lời có lẽ sẽ mạo phạm người xin người lượng thứ ta muốn họ hiểu việc ta làm."
Băng Thần là người thông minh thậm chí đã đoán được Lăng Phong muốn nói gì lên gật đầu ra hiệu đồng ý.
Lăng Phong chỉ Băng Thần nói:" Các ngươi nghĩ ngài ấy làm thế nào? "
Bốn người vẫn không hiểu hắn ta muốn nói gì chỉ nhăn đôi mi nhìn hắn mà không mở miệng.
Lăng Phong nói:" Các ngươi đừng quên ngài ấy cũng từng chỉ là thú cưng của tiểu thư Nhạc gia một gia tộc mà lấy thân phận của chúng ta trước kia thì họ chỉ như con kiến.Thế nhưng lúc ngài ấy khó khăn họ cho ngài ấy trợ giúp to lớn vô cùng giúp ngài ấy mạnh lên nhanh chóng như thế này. "
Lăng Phong:" Ngài ấy là thần cấp huyết mạch mới có sự tăng trưởng khủng khiếp như thế nhưng không có tài nguyên thì tự nhiên mà tăng ư.Chúng ta làm nhiều như thế nhưng vẫn chỉ là luyện thể cảnh các ngươi muốn tới lúc kẻ thù già chết hết mới trả thù.Ta thì không muốn như thế bị người tiêu diệt là các cha anh chúng ta họ mạnh hơn các ngươi lẫn ta rất nhiều."
Lăng Phong âm thanh lớn hơn một chút hẳn là cảm xúc của hắn đã rất khó kìm nén
Lăng Phong gằn tiếng mắt đầy tơ máu:" Các ngươi nghĩ với tình trạng thế này chúng ta liệu có cơ hội siêu việt bọn họ không chứ đừng nói đến việc trả thù. Nhưng ngài ấy là thần cấp có khả năng lớn nhất trưởng thành vượt xa kẻ thù của chúng ta.Ta chỉ nói thế thôi đừng cản ta nữa."
Lăng Phong lúc này cũng không nhìn bọn họ mà ngẩng đầu nhìn Băng Thần: " Mong ngài thanh toàn."
Tích Hải bỗng nhiên cắn ngón tay học theo Lăng Phong vẽ huyết khế trong đầu hình ảnh gia gia và các vị cao thủ khác chịu một chưởng xuyên tâm truyền tống để hắn chạy trốn.
Tích Hải gằn từng chữ nước mắt bất tranh khí rơi:" Đám người kia đáng chết ta muốn từng kẻ chết trước mặt ta nếu không ta nhất định sống không bằng chết."
Phong Tiễn cũng quỳ xuống im lặng vẽ huyết khế cuối cùng Nặc Tinh cũng như thế
Lăng Thiên nước mắt tuôn rơi cảnh tượng cha mẹ chết trước mặt hắn vẫn không quên đặc biệt mụ mụ vì không muốn bị làm nhục tự bạo. Tay hắn run cầm cập thù hận tuôn trào thân phận hay bất cứ kiêu ngạo đều trong nháy mắt tan biến.
Năm cái huyết khế chỉnh tề trước mặt Băng Thần thở ra một hơi răng nanh khẽ nhếch ngón tay rơi ra năm giọt máu nằm giữa huyết khế mà rung động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT