Hơn một tiếng sau Băng Thần xong việc thoải mái đứng dậy gom đồ đạc của mình, cô nàng này không hiểu vì sao mà một buổi tối ngực lại to hơn hẳn, đã thế dù bao nhiêu lần rồi còn giả bộ phản kháng.
Băng Thần bước ra khỏi phòng vui vẻ nói:
"Hôm nay hình như có vẻ ngươi hơi mệt, nghỉ một chút đi, mua thêm dược bổ sung sinh lực ta mang ngươi đi phó bản, đảm bảo kinh nghiệm lên vù vù."
Hắn huýt sáo đi về phòng của mình, tâm trạng vui vẻ hắn muốn về phòng tắm qua rồi chuẩn bị đăng nhập Tân Sinh, vào phòng thì thấy mấy cô nàng đang ngồi trong phòng khách của hắn.
Có lẽ rất bình thường nếu Khang Tiểu Vũ cũng không ngồi ở đây, Băng Thần há hốc mồm ra tay chỉ tới chỉ lui,Trịnh Vũ Cầm gắt giọng:
"Ngươi làm sao thế? Chúng ta đã phân phối xong rồi ngươi cứ theo hòm thư phát tới từng người là được."
Băng Thần bình tĩnh lại rồi cười nói:
"Chuyện nhỏ thôi, các ngươi chuẩn bị nhanh đi còn khoảng vài phút nữa Tân Sinh đã mở ra rồi."
Khang Tiểu Vũ trầm mặt xuống, mấy cô nàng khác thấy thế thì cũng xụ mặt xuống, Băng Thần không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Không khí im lặng bao trùm đến tận khi Tân Sinh mở ra, Băng Thần đang đợi một người nào đó lên tiếng, Khang Tiểu Vũ không có đi vào bên trong Tân Sinh.
"Huynh dược thiện có thể kéo dài sức sông tăng lên sức mạnh thế nó khả năng phá hủy độc tố không?"
Khang Tiểu Vũ u buồn nói ra, Băng Thần nhíu mày sau đó cẩn thận nói:
"Có ai bị nhiễm độc ư."
Khang Tiểu Vũ gật đầu nói:
"Mẹ ta lấy danh nghĩa của Nữ Nhi Hồng đến một thành phố trong khu vực bảo vệ của hội chiến đấu, tuy giết được yêu thú xâm phạm nhưng mẹ ta lại bị dính độc của nó, loại độc này không nguy hiểm tính mạng nhưng lại biến một dị năng giả trở thành một người bình thường, thậm chí còn yếu hơn."
Băng Thần biết nàng đang buồn liền thế nên liền ngồi xuống ân cần thăm hỏi:
"Thế nàng bị lúc nào, nặng đến mức nào."
Khang Tiểu Vũ hơi gượng cười nói:
"Nàng cũng chỉ bị mất sức mạnh tạm thời mà thôi nhưng nếu không có biện pháp điều trị thì sẽ phải nằm trên giường nửa năm, hành động cũng rất lâu mới có thể khôi phục, nếu muốn lấy lại sức mạnh thì phải mất gần một năm.
Nàng lại nắm quyền hạn rất cao trong Loan gia cùng Nữ Nhi Hồng nếu không có nàng thì rất có thể tư nguyên của công hội sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ nàng đang nằm ở trong phòng của ta, ngươi qua xem xem có giúp được gì không."
Băng Thần nghe xong thì tóc gáy dựng thẳng lên, hắn hết sức bình tĩnh hỏi:
"Còn ngươi có vào Tân Sinh ngay không?"
Khang Tiểu Vũ gật đầu nói:
"Ta làm hội trưởng lên phải làm gương, ngươi xem nàng một chút nếu chữa được thì tốt còn không được thì thôi, sau đó cũng nên nhanh chóng đi vào Tân Sinh phát trang bị, các tỷ muội đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Băng Thần vỗ ngực hùng hồn nói:
"Ngươi cứ yên tâm ta sẽ hết sức, còn bây giờ ngươi vào trước đi, nếu có thể chữa trị thì ta sẽ vào trễ một chút."
Khang Tiểu Vũ cười nói:
"Thế thì cám ơn ngươi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta với ngươi mà còn khách sáo cái gì, đi đi."
Khang Tiểu Vũ biến mất ngay tại trong phòng, Băng Thần vừa thấy nàng đi thì nụ cười chợt tắt, trong lòng rối bời tự sỉ vả mình.
"Sao ngu quá vậy, đang yên đang lành tự nhiên thích tắt đèn, đã thế còn không mở ra thần thức, bây giờ to truyện rồi phải làm sao đây. Hay thử giải thích xem nàng có tin hay không, nàng bấy nhiêu tuổi rồi chắc cũng hiểu cho mình."
Băng Thần thầm cầu nguyện sau đó lết xác sang phòng của Khang Tiểu Vũ, lấy hết dũng khí của mình mở đèn lên thì hắn thấy Loan Phượng đang run run kéo lấy món đồ bên cạnh mình.
Khi đèn mở còn Băng Thần đang nhìn mình chằm chằm thì ánh mắt căm phẫn nhìn về phía hắn, Băng Thần biết mình thất lễ theo phản xạ tắt đèn đi. Nhưng vài giây sau thông qua đại não suy nghĩ hắn ý thức được nàng không thề tự mặc được.
Đợi nàng mặc xong đồ có khi đến ngày mai, để Khang Tiểu Vũ biết việc thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa, hắn sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Đèn sáng lên Băng Thần đi tới nhìn Loan Phượng nhỏ giọng:
"Trước tiên để ta giúp ngươi mặc đồ đã rồi chúng ta nói chuyện."
Mặc kệ nàng đồng ý hay không hắn đành phải giúp nàng, sau khi xong xuôi thì hắn ta mới nhỏ giọng nói:
"Loan Phượng bá mấu ta thực ra nhầm ngươi với Tiểu Vũ, chuyện này ta hứa sẽ không nói ra ngoài, ngài đại nhân đại lượng đừng nói với nàng nhé."
Loan Phượng hai mắt trừng trừng nhưng nàng nói không lên câu, miệng nhỏ nhắn thì thầm, Băng Thần thấy thế ghé tai lại nghe.
"Khốn nạn, ngươi chết chắc."
Băng Thần nghe xong thì không thể tin vào tai của mình, không lẽ nàng ta thật sự định nói với Tiểu Vũ, như vậy thì mình có thể nói tiến thoái lưỡng nan. Nhìn vẻ mặt đại biến của hắn nàng đắc ý, thực tế nàng còn lâu với nói nhưng sổ sách vẫn phải thu.
Nhưng một giây sau nàng liền giật mình bởi nàng thấy gì, Băng Thần đang mỉm cười, chẳng lẽ hắn ta không sợ hay sao, mình nói ra thì không chỉ Tiểu Vũ bỏ hắn mà những tỷ muội khác của nàng cũng đừng hòng tha cho hắn.
Tính danh: Loan Phượng
Thực lực: Dị năng SSR + ( Lôi điện hệ)
Huyết mạch: Lôi Thần
Thể chất: Vạn Linh Hội Tụ
Đẳng cấp: 32
Lực lượng: 50 triệu
Tốc độ: 42 triệu
Trí lực: 32
Thiên phú: 75
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Lôi
Tuổi thọ:150
Độ thiện cảm:70
Danh hào: Nhân Tướng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Đồ 90% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi đối phương huyết mạch cao cấp.)
Thực ra Băng Thần nhìn độ thiện cảm của nàng lên mới cười như thế, vốn nàng có ấn tượng tốt với mình độ thiện cảm tới tận bảy mươi, nhưng sự cố xảy ra nhưng Âm Dương Song Tu Thần Quyết còn đó.
Tử Mộng trước kia coi mình như tử địch còn không có gì huống chi nàng, đã thế khui chuyện này ra ảnh hưởng đối với nàng lớn không kém gì mình, hắn có niềm tin nàng không dám nói.
Hóa ra chính mình cũng có lúc chuyện bé xé ra to, sau đó hắn ta nhếch mép nhìn nàng cười, nụ cười của hắn làm Loan Phượng giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT