Băng Thần nhìn ra ngoài mỉm cười hỏi:

“Không biết cô nương xinh đẹp tìm ta có chuyện gì không?”

Đạm Đài Thiên Thanh mất hết cảm xúc thế nên không nói nhảm dù chỉ một câu:

“Ta tên Đạm Đài Thiên Thanh đến tìm Băng Thần công tử để thảo luận một chút vấn đề, không biết công tử có rảnh hay không?”

Nhìn nàng Băng Thần lấy ra hai tách trà đặt lên thành cửa sổ rồi nói:

“Dùng miếng trà trước khi nói chuyện nhé?”

Nàng ta nhấc một ly phóng về phía Băng Thần:

“Mời chủ nhà.”

Băng Thần thản nhiên uống hết cả ly như đang uống nước lã sau đó cười nói:

“Đạm Đài hội trưởng có nể mặt ta không?”

Ánh mắt rất nhiều người tập trung về phía Băng Thần, bọn họ không tin được đối mặt với Đạm Đài Thiên Thanh nhưng hắn ta vẫn tỉnh như không. Còn Đạm Đài Thiên Thanh hơi do dự một chút sau đó cũng cầm ly trà lên cạn sạch giống như Băng Thần.

Nàng hiểu được phải làm như thế để thể hiện sự tôn trọng đối với Băng Thần, nàng mất đi cảm xúc chứ bộ não vẫn hoạt động vô cùng bình thường. Đợi nàng đặt ly trà xuống sau đó Băng Thần tránh ra, tay hướng vào trong ra hiệu mời để nàng vào trong.

Cô nàng nheo mày rồi đi vào, cửa sổ vẫn mở toang khiến cho dù chỉ bằng mắt thường thì vẫn có thể quan sát vào trong. Hai người cũng chẳng thèm giăng kết giới lên, tức là những gì họ nói chắc chắn sẽ bị người khác nghe thấy.

Đạm Đài Thiên Thanh nghiêm giọng:

“Người trong công hội lỗ mãng xúc phạm đến công tử, mong ngươi có thể rộng lượng bỏ qua.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Xin lỗi làm Đạm Đài hội trưởng thất vọng, con người ta vô cùng nhỏ nhen, tính toán vô cùng chi ly. Không phải là ta không biết điều, không nể mặt ngươi nhưng kẻ kia đụng đến người ta thương yêu nhất thế nên đây là thù bất cộng đái thiên.”

Đạm Đài Thiên Thanh vẻ mặt bất biến:

“Thế công tử muốn xử lý hắn ta như thế nào? Phải nói là hắn ta phải làm gì thì công tử mới chịu tha thứ cho hắn ta?”

Băng Thần thản nhiên:

“Thế để hắn trần chuồng dạo vài vòng trong thành hay bắt chước chó sủa một ngày trên đỉnh tường thành có được hay không.”

Thẩm Tuyệt Giao ở ngoài xa bật cười, nàng không tin vào những gì mình nghe được, không nghĩ người này nhìn ôn hòa mà ác thật. Hàng Hổ nghe được thì mặt liên tục đổi sắc như đèn nê ông, từ xanh đen chuyển về tím rồi lại trắng toát.

Lông mày nàng ta nhíu lại:

“Hắn ta dù sao cũng là người của Hoàng Tộc, công tử xác định muốn làm như thế hay sao?”

Tựa lưng ra ghế Băng Thần vô cùng thẳng thắn nói:

“Muốn hắn được tha thứ thì làm những chuyện này vẫn chỉ là điều nhỏ nhặt thôi, nếu không làm được thì ta cũng đâu có ép hắn làm. Bây giờ thử hỏi Đạm Đài tiểu thư rằng nếu muội muội của ngươi bị người ta truy sát ngươi có thể vì nể mặt ai đó mà bỏ qua không?”

Đạm Đài Thiên Thanh mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng đột nhiên ngừng lại, trong đầu nàng những ký ức đột nhiên như bức tranh được tô màu. Vốn tưởng những cảm xúc sẽ không bao giờ quay lại đột nhiên dường như có chút đổi thay.

Lúc này những lời nhẫn tâm nàng đột nhiên cảm thấy nói ra không dễ dàng gì, ngồi ở góc phòng Đạm Đài Thiên Hà dường như ngộ ra cái gì đó. Nhìn về hai ly trà trống không nàng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Băng Thần một chút.

Thuốc hóa giải Vô Tình Đan người uống vào nếu không phải từng dùng Vô Tình Đan thì cảm xúc sẽ trở lên dâng trào. Nhưng tỷ tỷ của nàng thì có dấu hiệu đã uống giải dược, trong khi đó Băng Thần lại vô cùng bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.

Đạm Đài Thiên Thanh đắn đo một hồi rồi nói:

“Không.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thế thì ta cũng không thể, Đạm Đài hội trưởng có thể xem mà làm còn ta thì hoàn toàn không biết. Ý định của ngươi tới đây ta rõ ràng thế nhưng đổi lại bất cứ ai cũng không thể sống chung dưới một bầu trời với kẻ thù của mình cả.”

Băng Thần giăng kết giới cách âm ra rồi tiếp tục:

“Ta có nghe nói trên Siêu cấp vi diện có một loại đan dược tên là Vô Tình Đan có thể khiến cho người ta mất hết tình cảm, cái gì cũng mặc kệ. Tuy nhiên như Đạm Đài hội trưởng thấy thì tình cảm của hai chúng ta vô cùng tốt, không cho nàng một câu trả lời thì ta làm sao bây giờ.”

Đạm Đài Thiên Thanh nhíu mày:

“Vô Tình Đan, mất hết cảm xúc, tại sao một người bản địa như ta cũng chưa từng nghe nói tới.Một người từ vi diện khác với như công tử lại biết rõ ràng như thế, với lại tại sao công tử lại sợ thứ đó như thế?”

Băng Thần phì cười:

“Không vui, không buồn, không sợ hãi, không lo lắng như thế có còn là con ngươi nữa hay không vậy. Thậm chí nhìn người mình từng yêu thương bị truy sát lông mày cũng không nháy một cái, loại đan dược đó biến con người thành cầm thú sao ta không sợ.

Ta thực ra cũng chỉ nghe kể qua về loại đan dược này từ trưởng lão trong gia tộc, tổ tiên của ta có người từng bị lừa uống đan dược này. Sau đó mất hết cảm xúc, tất cả những chuyện trải qua cứ giống như là một người dưng đứng nhìn vậy.

Cả đời không rung động trước bất cứ cái gì, những cảm giác quá khứ bỗng trở thành ước mơ vô cùng xa vời. Thậm chí muốn buồn phiền cũng không thể nào buồn phiền được, ngươi nói xem như thế có bất hạnh hay không.”

Cô nàng nghe hắn nói thì bỗng cảm thấy hình như mình cũng đang trong trạng thái như thế liền hỏi:

“Thế vị tổ tiên kia của ngươi rốt cuộc thế nào?”

Băng Thần chỉ vào ly trà trên bàn rồi nói:

“Tổ tiên của ta vốn không tin mình bị người lừa dùng đan dược mà không biết, chỉ chăm chăm tu luyện. Đến khi muội muội của ngài ấy chế ra một loại trà có khả năng khôi phục dần dần cảm xúc, ta hay dùng nó để phòng tránh việc bị người lừa dùng Vô Tinh Đan.”

Nàng nhíu mày hỏi:

“Cốc trà chúng ta vừa uống?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Chính là nó, ngoài tác dụng đặc biệt thì nó còn có vị rất ngon.”

Đạm Đài Thiên Thanh cầm ly trà lên rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau nàng mở miệng:

“Trà rất ngon, không biết công tử có thể cho ta một ít được không?”

Băng Thần rót cho nàng một ly trà rồi nói:

“Chúng từ từ nói chuyện chút đã, còn trà này ta sẽ cho nếu Đạm Đài hội trưởng giúp ta rửa đi mối nhục phải chịu thì ta sẽ tự dâng tận tay. Còn nếu không thì tại sao ta phải tặng một thứ quý giá như thế cho ngươi, con người ta rất thực tế nên Đạm Đài hội trưởng đừng trách.”

Đạm Đài Thiên Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta không thể bắt hắn ta làm những chuyện điên rồ như thế được, dù gì hắn ta cũng là thái tử của Hàng Thiên đế quốc. Nếu hắn không phải thái tử thì ngươi muốn ta lấy mạng hắn ta thì cũng là chuyện dễ dàng.”

Băng Thần lấy ra một hộp trà đẩy đến trước mặt nàng thản nhiên nói:

“Lâu hơn vài ngày ta có thể chờ được, có một số người sống chỉ là cản trở, chỉ có hoàn toàn biến mất mới khiến thế giới được bình yên, Ta biết Đạm Đài hội trưởng nhất định sẽ đưa ra quyết định đúng đắn, hộp trà này coi như ta tặng trước.”

Trên bàn đột nhiên xuất hiện mấy cái món ăn do Băng Thần tự tay chế biến, mùi hương lan tỏa đến cả chục dặm. Hương sắc mỹ vị đều đầy đủ, người khác nhìn là thấy vô cùng thèm thuồng rồi nhưng chỉ có Đạm Đài Thiên Thanh tỉnh như không.

Băng Thần lấy mỗi người một chiếc bát một đôi đũa rồi nói:

“Món ăn ngon như thế này nhưng kẻ mất hết cảm xúc lại chẳng thấy ngon lành, bất hạnh chồng chất bất hạnh, Đạm Đài hội trưởng thấy ta sợ rơi vào cảnh đó không sai chứ, dù sao ta đây cũng là một người vô cùng ham ăn ngon mà.”

Nàng khó hiểu hỏi:

“Thứ đan dược kia còn làm mất cả vị giác nữa hay sao?”

Băng Thần gật đầu nói:

“Tác dụng phụ thôi mà, nó có thể biến kẻ tham ăn thành người cả đời không đụng đũa ăn dù chỉ một miếng vì không có hứng. Tổ tiên ta trước khi chữa hết hoàn toàn thì nhấp một ngụm trà vào thì liền có thể ăn uống ngon lành như bình thường.”

Đạm Đài Thiên Thanh gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt nhưng lại chẳng cảm thấy gì. Sau đó nàng thử nhấp một ngụm trà sau đó dùng lại đúng món đó thì không khỏi ngạc nhiên khi mùi vị khác biệt hoàn toàn.

Nàng sau đó liên tục vừa ăn vừa vừa uống trà, do thế không thể phát hiện ra nụ cười kỳ quái trên khóe môi của Băng Thần.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác.Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play