Băng Thần biết rằng mình phải tìm bước đột phá trong cuộc nói chuyện này, như thế hắn mới tìm hiểu được con người thật của nàng. Chứ xuất thân trên giấy tờ Hứa Khải điều tra được không có tác dụng bao nhiêu với mấy người như nàng ta.
Tào tể tưởng thấy Băng Thần ngồi gãi đầu thì bắt đầu cảm thấy lo lắng, chuyện hắn ta hiểu quá rõ con gái của mình. Đó cũng là lý do hắn ta chọn cho nàng đi tới Thánh Nhân Môn chứ không phải đi vào Hoán Ảnh Môn giống như bình thường.
Nữ đế ngược lại từng có thời gian là bằng hữu thân thiết của Tào San nhưng cũng hiểu nàng nàng ta không kém. Hiện tại nàng đang chờ đợi xem Băng Thần có phá giải được Tào San không, nếu không thì nàng sẽ giúp đỡ hắn ta.
Cuộc hôn nhân này do nàng bày ra, thế nên đương nhiên nó phải diễn ra một cách suôn sẻ nếu không uy nghiêm của nàng để ở đâu. Huống chi bằng bất cứ hình thức nào thì làm Băng Thần phật ý cũng không phải chuyện gì tốt cho lắm.
Nếu thực sự khiến Băng Thần thất vọng thì người vui có lẽ chỉ có vị đại bá của nàng là Trần thượng thư được lợi thôi. Chuyện đó xảy ra thì kế hoạch điều hòa hai phe của nàng coi như vỡ nát từ trong trứng nước.
Tào tể tướng chỉ cần lui một bước thì Trần thượng thư sẽ tiến lên chục bước, thậm chí lý do là vì hắn lợi dụng uy danh của nàng. Ép Tào tể tướng tuy khó nhưng không hề khó bằng việc ép Trần thượng thư, bởi nàng còn phải nể mặt mẹ của nàng nữa.
Làm khó Trần gia thì trong mắt dân chúng cái danh bất hiếu của nàng khó lau đi được, thế nên cân bằng giữa Trần - Tào hai cái thế lực rất mất sức. Lần trước nàng cũng chỉ phạt Lục gia để cảnh cáo Tào gia chứ không dám trực tiếp công kích Tào tể tướng trên triều.
Thậm chí đối xử với Trần thượng thư thì khi uy hiếp cũng chỉ dám nói chuyện ẩn ý, bởi nói thẳng và ẩn ý thì ý nghĩa trong đó cũng sẽ bị hiểu khác. Nàng đang đứng trên băng mỏng thế nên phải cẩn thận từng ly từng tý một.
Băng Thần cơ hội xuất hiện để cứu nàng ra khỏi tình cảnh như thế này, thay vì để mọi thứ bấp bênh thì dồn hết mọi thứ ra phía bên ngoài đế quốc. Bây giờ Tào - Trần hai cái gia tộc không phải lo vừa ý nàng mà còn phải lo lắng Băng Thần nữa.
Bản thân Băng Thần thì là một con cáo già, bọn họ muốn làm vừa lòng hắn ta thì khó như lên trời. Đã thế lại không dám làm quá mức vì lo nàng ta sẽ nghi kỵ, nàng với hắn đang buộc chặt hai cái thế lực này vào một chỗ không cho họ làm càn.
Nhỡ có công kích nhau thì cũng chỉ là làm mất mặt nho nhỏ, mục đích để có thể tự cân bằng lại chính địa vị của mình cho ngang bằng với đối phương. Còn chuyện vượt lên thì dù là Tào tể tướng sắp làm nhạc phụ của Băng Thần cũng không dám nghĩ tới.
Lý do thì bởi vì ai cũng nghĩ con gái của nàng quỷ kế đa đoan nhưng nào phải.
Sở Liễu nâng ly:
“Yến tiệc hôm nay trẫm muốn chúc mừng sự ổn định của Hạ Âm đế quốc, dù tình hình đang không được tốt một chút nào cả. Bất chấp việc đó các khanh vẫn làm việc hết sức mình, trẫm rất vui nên quyết định phải chiêu đãi các ngươi, trẫm kính người một ly.”
Nàng sau đó cạn ly, quần thần cũng rầm rộ:
“Hoàng thượng thánh minh, đa ta sự ân sủng của ngài, chúng thần xin cạn ly.”
Sở Liễu lần nữa nâng ly hướng thẳng phía Băng Thần:
“Ly này ta thay mặt Hạ Âm cảm ơn Băng Thần công tử và Thiên Long Bang đang từng ngày dốc sức ổn định thế lực người chơi cho chúng ta. Ta kính công tử một ly, mong công tử cảm nhận được thành ý của ta, tương lai sẽ thủ hộ Hạ Âm vững vàng.”
Băng Thần nâng ly đáp lễ:
“Cũng nhờ nữ đế ủng hộ nên Thiên Long Bang chúng ta mới nhanh chóng có chỗ đứng trong đế quốc. Với tư cách hội trưởng của Thiên Long Bang ta thay mười vạn thành viên kính nữ đế một ly, mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ tới với chúng ta.”
Tào tể tướng mỉm cười nói:
“Tiểu nữ nhà ta xin nhờ Băng Thần công tử chăm nom, Hắc Bạch Tinh không cần phong tục rườm rà như các nơi khác. Hôm nay hai người gặp mặt thì ta xin phép bệ hạ thông qua để hai người đến với nhau, không biết ý công tử thế nào.”
Băng Thần cười nói:
“Thứ cho việc ta không biết phong tục của Hắc Bạch Tinh, mọi chuyện tùy nữ đế sắp xếp, nói gì thì ta cũng là hậu bối biết ít thì nên nghe nhiều.”
Nữ đế rất vui vẻ:
“Thế thì mọi chuyện sắp đặt ngay trong bữa tiệc này luôn, Băng Thần công tử giao sinh lễ, Tào tể tướng thì chắc đã có chuẩn bị sính lễ rồi chứ.”
Tào tể tướng gật đầu đáp:
“Của hồi môn chính là giới chỉ trên tay của tiểu nữ.”
Băng Thần hơi suy nghĩ một chút bởi hắn ta thực sự có chuẩn bị gì đâu, phong tục của Hắc Bạch Tinh thật sự quá lạ lùng. May sao nhiệm vụ lần trước có ghé qua Hoán Ảnh Môn, đồ đạc hắn ta thu từ những Hạch Tâm đệ tử. Riêng thu được từ Cao Thủ thôi đã rất nhiều rồi, lấy ra một phần thôi chắc cũng đủ để làm sính lễ.
Nghĩ là làm, hắn đặt từng món ra ngoài, một cái giới chỉ thì trực tiếp đặt lên bàn của của Tào tể tướng.
“Ực”
Quan viên trong triều không khỏi nuốt nước bọt một cái, trong giới chỉ có gì không quan trọng, chỉ những thứ đặt trên mặt đất kia đã làm họ lác mắt rồi. Mấy món Thần khí phẩm chất ít nhất phải Siêu Thần trở lên, số lượng phải đến 30 món.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Sính lễ của ta không nhiều, dù sao cũng không có thời gian chuẩn bị, trong giới chỉ có thêm 200 tỷ kim tệ mong có thể bù lại phần nào.”
Tào tể tưởng nghe Băng Thần nói bù lại phần nào, thế nhưng trong mắt hắn thì toàn bộ Tào gia đang nằm dưới mặt đất. Hắn biết người chơi rất giàu nhưng không bao giờ nghĩ tới Băng Thần lại giàu có đến mức độ này.
Thực ra trước đó Băng Thần không giàu có đến mức độ đó, nhưng khi lấy hết được tài nguyên của Cao Thủ thì lại khác nữa. Đại thiếu gia của Cao gia mang trong người tài nguyên không thua gì một Hạch Tâm trưởng lão của đại môn phái.
Tào tể tướng nói thế nào thì cũng chỉ là một cái văn thần, tuy đứng đầu đường dây lợi ích nhưng thu hoạch cũng không bao nhiêu. Dù sao còn cả một đường dây phía đằng sau, lợi ích chia chác phải có thì mới có người chịu làm việc cho hắn.
Lý do bởi còn có một cái Trần gia cũng cắm rễ sâu không kém Tào gia của hắn, đã thế đời này họ còn là hoàng thân quốc thích. Tào gia có ăn thì cũng không dám xơi quá thoải mái, nếu không Tào gia rất dễ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tranh đấu trong triều chính là như thế, kể cả việc gây hại cho chính mình nhưng đối phương thiệt hại nhiều hơn thì họ vẫn làm. Giống như lần Trần thượng thư giới thiệu con gái Tào tể tướng cho Băng Thần chẳng hạn.
Tào San mắt sáng lên khẽ giọng:
“Kể cả khi ở Thánh Nhân Môn ta cũng chưa từng có cơ hội sử dụng vũ khí cấp cao như thế. Hôm trước thiếu chủ Thánh Nhân Môn tới cầu thân cũng chỉ mang một thanh, ngươi lại để lại tới 30 món làm sính lễ.”
Tuy hơi tổn hại danh dự của Thánh Nhân Môn nhưng nàng ta nói hoàn toàn đúng sự thật, lần trước đoàn cầu hơn chỉ mang tới một cái vũ khí. Bởi vì giá trị của một thanh vũ khí cấp độ Siêu Thần chính là 100 tỷ kim tệ rồi, đó còn là giá thấp nhất.
Tào gia toàn bộ bây giờ đáng giá khoảng gần 3000 tỷ, thế nên Tào tể tướng mới cảm thấy toàn bộ gia sản của Tào gia đang nằm dưới mặt đất. Lưu ý đó là gia sản của toàn bộ Tào gia chứ không phải gia sản của hắn, số sính lễ này mới là gia sản của hắn.
Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Người của Thánh Nhân Môn bị ngu hay sao vậy? Tại sao lại chỉ lấy ra một thanh vũ khí làm sính lễ?”
Tào San lúc này mới thể hiện cảm xúc khác lạ một chút, nàng thở dài nói:
“Ta muốn có một thanh vũ khí nhưng tích lũy 100 năm rồi vẫn chưa được, đến bây giờ vũ khí ta xài vẫn chỉ là một thanh cung Siêu Phàm Đỉnh Phong. Thế nhưng ta muốn có một món vũ khí cấp Siêu Thần thuộc loại tốt thì phải bỏ ra cả vài trăm tỷ.”
Băng Thần khẽ giọng hỏi:
“Tức là họ thấy ngươi không mua nổi nên dùng nó làm sính lễ chứ gì?”
Tào San gật đầu thì Băng Thần liền lấy ra một bộ cung tên cấp Siêu Thần cho nàng, mắt nháy một cái cũng không có. Dù sao còn rất nhiều, với lại hắn tin tưởng với khả năng của hắn thì kiếm lại cũng nhanh thôi.
Thế nhưng hành động này của hắn đã biến thành thổ hào khoe của rồi, Sở Liễu nhìn thấy động tâm huống chi văn võ bá quan. Nàng làm hoàng đế với quốc khố lên tới hàng trăm nghìn tỷ, nhưng nội khố Hoàng gia thì chỉ gần bằng gia sản Tào gia thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT