Phong Vũ Ngọc nhìn hắn từ trên xuống dưới lập tức lắc đầu:

“Băng Thần công tử chắc không đi làm tạp vụ được, khi chất của ngươi quá mức đặc biệt, ta nghĩ dù che mặt lại vẫn sẽ gây chú ý. Người như công tử có lẽ lên làm giáo viên thì hơn, công việc nhàn hạ lương lại còn cao nữa.”

Băng Thần hơi ngạc nhiên hỏi:

“Thiên Đạo phát triển như thế, thời gian rảnh đâu để học sinh đến trường?”

Phong Vũ Ngọc cảm thấy hơi lạ:

“Công tử còn trẻ tuổi như thế chẳng lẽ không ở trong Thiên Đạo tu luyện?

Băng Thần chưa hiểu nên trong lòng thầm hỏi Thiên Thư, một lúc sau mới thấy Thiên Thư trả lời hắn. Hóa ra bình thường thì Thiên Đạo chỉ đi vào được từ lúc mười giờ tối. Đúng mười giờ sáng ngày hôm sau thì tất cả mọi người bị đẩy ra bên ngoài.

Thời gian mười hai giờ đó lại tương đương với một ngày bình thường có hai mươi bốn tiếng. Điều này để đảm bảo cho tốc độ tu luyện ngoài thực tại có thể nhanh hết mức có thể, dù sao phải đáp ứng đủ tiêu chí mới có thể phi thăng lên thượng cấp thế giới.

Siêu Thần Đỉnh Phong không phải cái gì đó dễ dàng để có thể vượt qua, thế nên thời gian tu luyện phải dài. Trong Thiên Đạo lại hỗ trợ thêm vật phẩm tăng tu vi ngoài thực tại thì khả năng phi thăng mới hợp lý, còn Hạ cấp vi diện có lẽ chưa đến mức.

Có lẽ phải khi thế hệ vàng của Thiên Long Bang rời đi, hiệu suất phi thăng giảm mạnh thì Thượng nhân mới thay đổi quy luật. Lỡ nói hớ ra nên Băng Thần phải dùng tốc độ nhanh nhất để lấp liếm trước khi bị nàng ta nghi ngờ.

Hắn ta khẽ cười nói:

“Ta gặp ít chuyện thế nên vào Thiên Đạo một thời gian liền không vào được nữa. Phong tỷ gợi ý như thế chắc cũng có thể giới thiệu thêm việc cho ta. Dù sao không dùng nguyên thạch thu hoạch được nhà ở thì ta cũng khổ, người nhà tới không thể để họ phiêu bạt được.”

Phong Thiên Vũ gật gù nói:

“Cũng phải, thế nhưng ta không có gợi ý gì cả, có tờ báo ở góc bàn có tin tức tuyển dụng công tử xem xem. Làm giáo viên thì chỉ có nửa ngày, đến tối công tử giúp ta trông quán từ chiều đến 8 giờ tối đóng cửa là được, ta về lo cho tiểu Trần rồi đi vào Thiên Đạo.”

Băng Thần nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi hơi có điều suy nghĩ, thế nhưng thân không thể vào Thiên Đạo trong ba tháng thì chẳng làm sao được. Bỗng hắn ta lên tiếng hỏi:

“Đúng rồi, tại sao hôm nay tiểu Trần lại lang thang ở ngoài đường, hôm nay đâu phải ngày nghỉ đâu.”

Nàng ta quay lại khẽ giọng nói:

“Ta không thể mang hắn đến quán ăn, tiểu tử này quá mức hiếu động thế nên mới chạy lung tung. Ở nhà một mình luôn cảm thấy chán muốn đi ra ngoài, ta muốn thuê phụ bếp thực ra là để có người vừa phụ ta để ta trông chừng tiểu tử này.

Cũng do Thiên Đạo xuất hiện nên trường học của hắn đóng cửa, chuyện nói ra cũng khá dài dòng. Tạm thời thì chuyển trường quá khó, với lại học cũng chẳng được gì, để ta ở nhà tự dạy mấy cái đó còn nhanh hơn.”

Băng Thần nghĩ một chút rồi nói:

“Ta còn rảnh trong một thời gian khá dài, từ mai để tiểu tử này đi theo ta đi, nhìn hắn ta lanh lợi như thế này ít nhất có thể chỉ đường cho ta. Dù sao nếu có việc làm phụ hợp thì ngày mai, ta cũng sẽ đi tới Thiên Long học viện.”

Phong Vũ Ngọc có chút cảm động, người thanh niên mới gặp thực sự rất tốt, nàng giúp hắn một thì hắn trợ giúp nàng hai. Với thực lực của hắn thì con trai nàng đi cùng hắn ta là an toàn nhất, Băng Thần cũng có nhiều thời gian để giáo dục con nàng.

Hai người cũng không có nhiều lời để nói với nhau, Băng Thần dò tìm một hồi thì thấy trên báo có nghề nghiệp phù hợp với mình.Trù sư nghe tên lớp thôi đã thấy không có ai học rồi, đến đó lại ngồi chơi dài cổ chờ lãnh lương, bọn đệ tử trong đó hắn cũng không cần chắm chút.

Dù sao chỉ cầm không phải đệ tử nhập môn thì hắn chẳng cần quan tâm, những người này hắn chỉ cần dạy cho có tâm một chút là được. Còn bọn họ hiểu hay không thì hắn không biết, theo hắn nghĩ thì họ có cơ hội ngồi trong lớp hắn đã là một điều may mắn rồi.

Cái để hắn bực mình nhất là tuy hành tinh này cũng tiêu xài nguyên thạch nhưng đã được hoàng tộc làm ký hiệu riêng. Hắn muốn làm giả cũng không thể, bởi bên trên người kia không biết lúc nào sẽ quan sát hắn.

Dù thế nào Băng Thần cũng không tin người đó lại không quan tâm đến một kẻ phi thăng như hắn. Tu vi của Băng Thần dù sao cũng là Vũ Thần chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt, thế nên Băng Thần mới cảm thấy khổ như thế này.

Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Trần thường thường được ngủ rất trễ, thế nhưng hôm qua sau khi tu luyện thì hắn vừa mới được đi ngủ có một chút. Thế nhưng đang lơ mơ thì bị Băng Thần dựng ngược dậy, có điều tiểu tử này cũng không câu giờ, còn nhỏ tuổi nhưng rất nghe lời.

Hai người ăn uống qua loa sau đó liền đi tới Thiên Long học viện, có chuyện gì thì hắn muốn xử lý cho xong để về quán ăn trước năm giờ nữa. Do có thể phi hành nên rất nhanh cả hai liền tới nơi, nhìn cả hai đều có vẻ buồn chán.

Lúc Băng Thần đi đến cổng thì liền muốn đi vào trong, thế nhưng bị bảo vệ chặn lại, người này nhíu mày hỏi:

“Không ngươi có thể cho ta kiểm tra thẻ học viên có được không?”

Băng Thần lắc đầu lấy tờ báo ra rồi nói:

“Ta muốn đến đây để ứng tuyển, không biết có thể gặp ai.”

Người bảo vệ ngạc nhiên nói:

“Hóa ra tới xin việc, thế thì mau chóng theo ta đi gặp phó hiệu trưởng, tuyển người là trách nhiệm của ngài ấy.”

Băng Thần dắt tay Giáng Trần đi theo người bảo vệ kia, đến nơi người kia gõ cửa một cái cửa liền mở ra.

Hắn chỉ vào bên trong rồi nói:

“Chỗ này là phòng của phó viện trưởng, công tử phiền đợi ở đây một chút, ngài ấy có vẻ bận tiết dạy rồi. Ta bây giờ sẽ đi thông báo ngay, lâu nhất là một tiếng, mong công tử không phiền lòng.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Không sao, cám ơn vì đã dẫn chúng ta tới đây.”

Hành tinh này thực sự có quá nhiều quy tắc, làm theo khiến cho Băng Thần cảm thấy mệt mỏi. Đợi một tiếng cũng có thể coi như thời gian nghỉ ngơi, lấy ra một ít linh quả sau đó hai sư trò bắt đầu ngồi ăn khí thế, dù sao cũng quá rảnh mà.

Đúng một tiếng sau có một ông lão đi vào trong phòng, hắn mỉm cười nhìn Băng Thần đánh giá, sau đó lông mày hơi nheo lại. Hắn ta là Siêu Phàm cao thủ nhưng không nhìn ra tu vi của Băng Thần, chính vì thế hắn mới nghiêm túc trở lại.

Đầu tiên nghe có một chàng trai trẻ muốn xin làm việc tại học viện suy nữa đã khiến hắn ta cười chết. Dù sao có một luật ngầm là tu vi phải đạt Vũ Tôn thì mới có thể vào trong học viện làm giáo viên, hắn nghe miêu tả thì biết loại cao quý như Băng Thần sẽ không làm tạp vụ.

Ngồi xuống bàn hắn ta mỉm cười lên tiếng:

“Công tử chắc không biết chúng ta chỉ tuyển lão sư có tu vi Vũ Tôn trở lên chứ?”

Băng Thần gật đầu khẽ giọng đáp:

“Ta quả thật không biết nhưng nếu chỉ yêu cầu tu vi Vũ Tôn thì ta đủ rồi.”

Dứt lời trên người khí thế liền tỏa ra, ông lão hơi gật đầu rồi nói:

“Tốt lắm, thực lực đã đủ thì chúng ta phải xem xem công tử muốn dạy môn gì.”

Băng Thần chỉ vào góc trên của tờ báo rồi nói:

“Ta muốn dạy nấu ăn, đồ ăn ta làm sáng nay đã mang tới, phó viện trưởng có thể thử.”

Vị phó viện trưởng này thử đồ ăn sáng Băng Thần làm thì quá bất ngờ, không nghĩ tới lại ngon như thế. Linh khí tinh thuần bên trong nguyên liệu được đảm bảo nguyên vẹn, hắn vừa ăn vừa tiếp tục phỏng vấn.

Đã biết Băng Thần tay nghề ghê gớm liền có chút gần gũi:

“ Công tử hiện tại bao nhiêu tuổi? Tên gì? Hiện tại đang làm việc ở đâu? “

Băng Thần rất vui lòng trả lời, lão giả kia sặc canh vội nắm lấy tay Băng Thần với tốc độ khủng khiếp. Có điều người của hành tinh này rất lịch sự khi không đi thăm dò tu vi của người khác, thế nên hắn cũng cảm thấy bình thường.

Đổi lại là hắn cũng sẽ tìm hiểu kỹ càng, ai lại để một cái nhân tố không ổn định đi vào chỗ làm của mình.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn Tthtuantu đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play