Tuy Băng Thần nói chuyện có chút kiêu ngạo nhưng đó là sự thật không ai có thể chối cãi được. Quả thật thiên tài luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào giỏi như thế được, thế nhưng cốt cách của Băng Thần thì thật sự chỉ có hai mươi mốt.
Tu vi có thể làm giả nhưng cốt cách thì không, Băng Thần đã hoàn toàn chứng tỏ được bản thân của mình. Nếu bây giờ Phong Vũ Ngọc không tuyển hắn ta thì quá là kỳ lạ, mấy vị thực khách này chắc chắn sẽ thắc mắc.
Nàng đưa tay ra hiệu mời rồi nói:
“Phiền công tử đi vào trong cùng ta thương lượng đãi ngộ.”
Nàng lấy một cái bát tô múc vào đó ít canh rồi thêm cả một phần thân cá, lấy hộp đựng lại kỹ càng sau đó xách theo. Băng Thần cũng không để ý lắm, hắn đi vào bên trong thì thấy một khu vườn nhỏ khá trang nhã, phía chính giữa còn có một cái đình nhỏ.
Một bộ bàn ghế bằng đá khá đơn sơ, thế nhưng phối hợp với quang cảnh xung quanh thì có thể coi là hoàn mỹ. Khu vực này vốn đã khá hẻo lánh nên ngoại trừ mắt trước thì còn lại rất thoáng mát, gió trời thổi vào liên tục khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
Trời lại gần tối khiến cho gió mỗi phút giây đều trở lên mát hơn, khoảng nửa tiếng nữa sẽ trở lạnh. Đấy chính là thời điểm Băng Thần thích nhất trong ngày, Phong Vũ Ngọc làm một ly nước hoa quả cho hắn.
Nàng vào vấn đề chính luôn:
“Với tài nghệ của công tử thì ta không biết trả lương cho ngươi như thế nào nữa, cái này là ta nói thật lòng.”
Băng Thần có chút lo lắng hỏi:
“Không phải bà chủ tính không nhận ta đấy chứ, người không có thân phận chứng minh như ta thì một ngày sau không kiếm được việc làm sẽ bị trục xuất. Nếu bà chủ đã không nghĩ ra phương pháp trả lương cho ta thì ta có đề nghị, ta nghĩ sẽ phù hợp.”
Nàng gật đầu khẽ giọng:
“Công tử nói cho ta nghe xem có được không?”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Cái ta cần là việc làm, bà chủ có thể đặt ra quy củ khi vào quán thì ta cũng muốn làm tương tự, cái này chủ yếu để hạn chế phải phục vụ quá nhiều. Người trẻ tuổi như ta thì cần phải vào Thiên Đạo chinh chiến, nếu làm quá nhiều sẽ không có thời gian.
Tiếp đó thì ta cần nơi ở, theo ta tìm hiểu thì nếu không có chứng minh sẽ không được thuê phòng của khách sạn. Thế nên cái này phiền bà chủ hỗ trợ, chỉ cần có chỗ nằm là được rồi, không biết bà chủ có bằng hữu nào chấp nhận cưu mang ta một thời gian, nhất định sau này ta sẽ hậu tạ.”
Bà chủ vẻ mặt khó xử nói:
“Thực ra ta cũng là người tha phương tới nơi này, hiện tại vẫn chưa có chỗ ở nên không thể hỗ trợ công tử được. Nơi ở hiện tại của ta thuộc về một vị muội muội, nàng ấy đi học thế nên một tháng mới về vài buổi, nếu muốn ở đó thì phải xin phép nàng.”
Nghe thôi Băng Thần đã cảm thấy phiền toái cực kỳ rồi, nếu muốn hắn ta được ở đó thì chủ nhà phải đi khai báo với chính quyền. Mấy ai sẽ vì một người mình chưa nhìn thấy mặt mất công, mất sức như thế, đổi lại là Băng Thần hắn cũng sẽ không làm.
Phong Vũ Ngọc thấy vẻ mặt thất vọng của Băng Thần thì cũng có chút thương xót. Nàng đoán được Băng Thần không phải thông qua con đường chính thống tới Hắc Bạch Tinh. Nếu đi đường chính thống thì cảnh quan sẽ cho hắn nơi lưu trú rồi, cần gì nhờ nàng.
Băng Thần mới có 21 tuổi lại còn giỏi trù đạo như thế nên nàng tuyệt đối không nghĩ tới khả năng hắn ta là người phi thăng. Phải biết trước kia nàng ta trước kia khi tu luyện tới Vũ Hoàng thì đã gần 30 tuổi rồi, 21 tuổi Vũ Thần dường như là điều không tưởng.
Nàng ngồi nghĩ cách trong khi Băng Thần chỉ biết phó mặc cho số phận, nếu không thì đành phải trốn vào bên trong Vô Hạn Giới Chỉ.Có điều như thế sẽ làm người kia phẫn nộ, nếu không đến bước đường cùng thì Băng Thần không dại dột làm như thế.
Tiễn Lệnh hiệu quả hắn cũng xem rồi, cắm ở đâu thì người của Thiên Long Bang khi phi thăng sẽ ở đó. Không biết khi nào bọn họ tới, phạm vi tác dụng chỉ ở trong Cấm giới nên cắm ở trong Vô Hạn Giới Chỉ thì không thể dùng được.
Nếu đã có cơ hội tập trung mọi người lại thì hắn phải cố gắng hết sức để giữ gìn, bây giờ tất cả hy vọng đều ký thác lên bà chủ.
Một lúc sau bà chủ khẽ giọng nói:
“Ta vừa nghĩ ra một cách để thuyết phục nàng ta, công tử trước tiên làm một món ăn trước đi, cái này có thể giúp ta thuyết phục nàng ta.”
Băng Thần không rõ ràng nhưng vẫn đi làm, thế nhưng hắn ta không biết phải làm món gì bèn phải hỏi:
“Không biết ta phải làm món gì?”
Phong Vũ Ngọc hơi suy nghĩ rồi nói:
“Món cuối cùng trong thực đơn, nguyên liệu ta cho công tử nhưng sau này ngươi phải trả lại cho ta. Hoàn cảnh của ta hiện tại cũng không được tốt lắm, thế nên khộng thể hào phóng như vậy, có điều nếu công tử thất bại thị coi như tặng không cho ngươi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Không đến mức đó đâu, ta không thiếu nguyên thạch, nếu tỷ giúp ta thì thực sự vô cùng biết ơn. Dù thành công hay thất bại thì ta cũng sẽ hoàn lại nguyên liệu cho tỷ, thậm chí cho tỷ một ít loại nguyên liệu ta sử dụng.”
Phong Vũ Ngọc nghe thì cảm thấy rõ ràng Băng Thần là một người tử tế, nàng nếu không được người cứu giúp thì làm sao sống đến ngày hôm nay. Tính nàng vốn thương người thế nên trong đầu nghĩ tới nhất định phải giúp được Băng Thần.
Người giúp nàng bây giờ là một học sinh rất giàu có, không chỉ cho nàng chỗ ở còn dạy nàng nấu ăn để mưu sinh. Bởi tính cách ngoài dịu dàng, bên trong cao ngạo của nàng không chấp nhận bị người khác bố thí, nhận lấy chỗ ở cũng là vì con trai của nàng.
Tống Ảnh Liên là con cả của Tống gia, thiên tài nấu nướng, mới chỉ mười chín tuổi nàng đã nhận được chứng nhận dược thiện đại sư của Liên Hiệp Trù Sư. Nàng ta cũng chỉ mất ba tháng để dạy cho một người không biết gì về nấu ăn như Phong Vũ Ngọc học được mấy món.
Một năm sau thì quán ăn này thực đơn đã từ ba món thành mười năm món, cửa hàng này cũng có sinh khí từ đó. Đến giờ năm năm trôi qua rồi, trù nghệ của nàng tiến bộ nhanh, khách đến ăn một ngày tuy ít nhưng do đồ ăn giá cao nên nàng lãi cũng khá.
Con trai nàng nhờ đó đã có thể đi học, thậm chí nàng còn có thể thử tu luyện lại lại từ đầu, đồng thời nàng muốn tìm dược liệu tốt để giúp con trai chuẩn bị tu luyện. Thiên Đạo trò chơi đang nổi tiếng, nàng muốn dư ra thời gian để tham gia nên mới thuê người.
Băng Thần nhận lấy vị trí đầu bếp thì nàng liền có thể thảnh thơi ít thời gian từ chiều đến tối, vừa giúp người vừa giúp mình cớ sao không làm. Phương thức nàng tính dùng để thuyết phục Tống Ảnh Liên chính là để nàng ta thấy đươc trù nghệ cao siêu của Băng Thần.
Vốn nhanh nhẹn nên Băng Thần cũng không để nàng phải đợi lâu, chỉ mất vỏn vẹn mười năm phút để Băng Thần chế biến xong món này. Nói là một món nhưng công đoạn tương đương chế biến năm món, đây là loại đồ ăn trộn, thế nhưng trước khi thưởng thước thì phải để riêng ra.
Phong Vũ Ngọc nếm thử liền tỏ ra vô cùng hài lòng, để hết đồ ăn vào trên trong một cái cặp lồng lớn năm tầng. Gọi người vận chuyển tới để họ mang đi, xong xuôi nàng đi vào trong, mấy người khách thì đưa mắt dõi theo.
Bây giờ họ không quan tâm nhan sắc của nàng, họ chỉ quan tâm Băng Thần thôi.
Trung niên nhân lên tiếng hỏi:
“Bà chủ, không biết vị huynh đệ kia có được nhận không?”
Nàng khẽ giọng đáp:
“Mấy vị chắc phải chờ đến ngày mai rồi, nếu chúng ta thương lượng xong thì cũng phải đợi đến ngày mai để có thể cho người mới vào phục vụ. “
Bọn họ vẻ mặt tiếc nuối sau đó nhanh chóng tản đi, trời tối rồi họ cũng chẳng ở đây làm gì cả.
Nàng đi vào trong thì Băng Thần liền khẽ giọng hỏi:
“Chuyện kia thế nào rồi?”
Phong Vũ Ngọc nhỏ giọng:
“Ta cũng chưa biết nữa, hai chúng ta phải chờ đợi thôi.”
Thế là cả hai không nói lời nào, từ đó đến gần mười giờ tối thì Phong Vũ Ngọc phải phục vụ thêm hai vị khách. Món ăn họ kêu không nhiều nên nàng nấu cũng nhanh, cả hai phần lớn đều im lặng chờ đợi, đôi khi tiếng thở dài của nàng vang lên.
Vẻ mặt nàng có vẻ hồi hộp, thế nhưng đáng nhẽ phải là hắn ta hồi hộp mới đúng chứ.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn
[email protected] đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)