Băng Thần lần này cũng coi như kiên trì, nửa tiếng đồng hồ đều không làm gì, hắn dù sao cũng có nguyên đêm để hành động. Đến giữa đêm Băng Thần mới chuẩn bị ra tay vô thanh vô tức đột nhập vào phòng, thế nhưng cảnh tượng làm hắn giật mình, sáu nam hai nữ đang làm tình tập thể.

Hai nữ nhân kia bất cứ chỗ nào có thể nhét vào liền bị bọ nhét sạch, miệng một cây còn phía dưới thì chơi bánh mì kẹp, cảnh tượng dâm mỹ làm Băng Thần do dự xem có lên thưởng thức xong rời lại ra tay không. Thực hành nhiều rồi đôi khi cũng muốn xem một chút người khác làm, với lại không đời nào hắn để mình bị cắm sừng nên bánh mì kẹp chuyện này chỉ có thể xem ngươi khác làm thôi.

Đợi sáu nam nhân đều thoải mái một hồi thì Băng Thần đột nhiên xuất kiếm vô thanh vô tức kết liếu hết đám người này, khí tức họ biến mất liền bị hắn thu vào một cái giới chỉ giấu đi, nơi đây không phù hợp để khám xác. Đợi phi hành ra một vùng hoang vắng hắn mới ném xác của bọn họ ra thu hết giới chỉ cùng quang não một lần, thứ làm hắn hiếu kỳ nhất chính là bảo vật được trung niên kia cất giữ.

Lục tìm thì thấy có một cái hộp, cơi bỏ trận pháp mở ra thì thấy bên trong có một viên ngọc tỷ, Băng Thần to giọng:

"Băng gia to gan bằng trời rồi, Truyền Quốc Ngọc Tỷ cũng bị họ mang đi tặng người, hoàng tộc không có Truyền Quốc Ngọc Tỷ thì có thể sẽ bị thế lực khác thánh thức giành quyền thống trị tinh cầu. Hoàng tộc biết chuyện đánh nhau là cái chắc, có điều mình đợi vài ngày nữa rồi mới đi công bố ra, lúc đó phối hợp với kế hoạch ban đầu thì Băng gia ắt vào tử địa. "

Lần nữa thu mấy cái xác vào trong một cái giới chỉ sau đó hắn ném cái giới chỉ này xuống một con sông gần đó rồi rời đi trở lại gần truyền tống trận sẵn sàng để đi bất cứ lúc nào, đến sáng hắn liền đúng giờ rời đi còn năm ngươi của Băng gia thì không ai biết được.

Cũng vào ngay sáng hôm đó Hồng Diễm và Băng Hoàng bắt đầu hành động, Hồng Diễm dùng quyền hạn gần như tuyệt đối của mình chuyển đổi gia sản của Nam Băng gia thành đồ vật giá siêu rẻ bán đi, nàng đã canh kỹ càng thời gian rồi nên không lo Băng Vương đột nhiên can thiệp. Các cao tầng khác khi biết chuyện thì tất cả cũng đã quá trễ rồi, dù có làm gì thì cũng vô ích.

Nàng còn tập hợp bằng chứng làm ăn phi pháp của Băng gia giao cho Băng Hoàng, có được bảo vật trên tay Băng Hoàng liền mang cho người cần nó nhất là Hoàng Lân đại tướng quân gia gia của Hoàng Kỳ, khi những thứ này công bố ra ngoài thì hoàng tộc dù không muốn cũng phải ra tay.

Tất cả diễn ra đến ngày thứ bảy thì Băng Vương vốn đang bế quan có người hốt hoảng đến tìm hắn, nhìn thấy đại trưởng lão gấp gáp như thế liền nhíu mày hỏi:

"Có chuyện gì mà đại trưởng lão hốt hoảng như thế?"

Băng Hổ to giọng:

"Gia chủ đại sự không ổn rồi, đại phu nhân mang toàn bộ tài sản của gia tộc kể cả trụ sở gia tộc đem bán hết cho Bắc Băng gia rồi."

"Ầm"

Băng Vương trợn mắt:

" Ngươi nói nàng ta mang toàn bộ gia sản của gia tộc đi bán, cái tiện nhân kia giờ ở đâu."

Băng Hổ giận dữ:

"Theo gián điệp thì sáng nay nàng đã đi vào ở trong Bắc Băng gia rồi, gia sản của chúng ta cũng bị Bắc Băng gia mua hết rồi, phải làm sao đây gia chủ?"

Băng Vương ngồi phịch xuống ghế xoa thái dương khẽ phất tay:

"Để ta đi tìm bệ hạ, các ngươi cứ bình tĩnh."

Chưa dứt lời thì nhị trưởng lão đẩy cửa đi vào:

"Có chuyện không hay rồi, cái tiện nhân kia công bố hết toàn bộ những lần làm ăn bí mật của chúng ta ra cho công chúng thấy, rồi các loại án mạng, ép mua lừa bán đều có. Hoàng Lân tướng quân nghe đâu sớm nay lên triều đã đi tìm bệ hả để trình tấu chương rồi, chuyện này giải quyết không tốt thì danh vọng ngàn năm của Băng gai sẽ thành công cốc hết."

Băng Vương đầu ong ong không nói lên lời, cảm giác như cả thế giới dần sụp đổ ngay trước mặt hắn, nhưng hắn không biết được đòn chí tử do Băng Thần cất giấu hiện tại chuẩn bị được tung ra.

Ở hành tinh cuối cùng trước khi tới Nguyệt Thần Tinh hắn ta soạn một đoạn tin nhắn thật dài:

"Mọi người ta tên Băng Phong phụ trách mang đồ vật của gia chủ chuẩn bị đi tặng cho Trần gia của Nguyệt Thần tinh, thế nhưng ta lại phát hiện ra nếu làm xong việc ta chắc chắn bị diệt khẩu. Băng Vương ngươi đã vô tình thì đừng trách chúng ta vô nghĩa, đều là ngươi ép chúng ta mới phải làm như thế này.

Hôm nay mong tất cả các thế lực lớn chú ý, chúng ta xin được phép rao bán Truyền Quốc Ngọc Tỷ của Thiên Vương Hoàng Triều, giá khởi điểm mười tỷ hạ phẩm nguyên thạch. Chỉ chấp nhận thanh toán qua Ngân hàng liên hành tinh, một trăm tỷ bán ngay không cần trả giá, mại vô mại vô, cơ hội làm hoàng đế có một không hai, ẩn tàng danh tính người mua không lo bị Thiên Vương Hoàng Tộc kiếm truyện."

Đại giả tộc Nam Băng trấn ngự Thiên Vương Tinh ngàn năm chính thức sụp đổ như pha lê vỡ tan.

"Ha ha ha ha ha "

Băng Thần cười thật sảng khoái, đồng dàng biết tin Băng Hoàng cũng cười lên như điên, Băng Vương thì như người mất hồn bởi hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thật sự là không thể hiểu được bởi Băng Hoàng và Hồng Diễm còn có thể hiểu được, một cái bị hắn uy hiếp tính mạng còn một bên có thù không đội trời chung, thế nhưng chuyện ngọc tỷ do ai gây ra được.

Hắn ta khủng hoảng như thế bởi vì chuyện này quả thật chỉ có một mình hắc ta biết thôi, trong Băng gia cũng không có bất cứ ai biết gì cả, tám người kia thì cũng chỉ có hai người biết được. Ngay lúc này trong đầu Băng Vương vẽ lên một câu chuyện để lý giải mọi thứ.

Đầu tiên hai người kia vô tình để lộ chuyện ngọc tỷ cho sáu người khác biết, trung niên nhân kia cực kỳ thích uống rượu mạnh nên có thể say quá thốt ra, cuối cùng sáu người kia quá sợ hãi hoàng gia rồi tự vẽ ra câu chuyện bị diệt khẩu. Dù sao Băng Vương thực sự cũng muốn làm như thế thật, hắn ta tâm ngoan thủ lạt phong cách cả cái Thiên Vương Tinh này ai mà không biết.

Băng Vương bóp nát tay cầm của chiếc ghế gằn giọng:

"Biết thế ta đã phái người đi theo rồi, bây giờ biến người mênh mông tìm bọn họ tới bao giờ mới tìm ra."

Đại trưởng lão Băng Hổ cũng vừa nhận được tin, nhìn tin tức hắn ta ngay lập tức cảm thấy choáng váng, đầu óc căng ra như muốn nứt ra vậy, chân tay nổi lên gân xanh nhìn cực đáng sợ. Hắn ta hai mắt đỏ thẫm:

"Gia chủ ngài thật sự đánh cắp Truyền Quốc Ngọc Tỷ mang tặng cho Trần gia thật hay sao?"

Băng Vương im lặng thật lâu rồi mới nói:

"Thế ngươi nói xem còn thứ gì khác có thể đánh động được Trần gia, ngươi nghĩ mang tặng vàng bạc châu báu hay công pháp vũ kỹ, ta cũng không ngờ bọn họ lại phản bội dù sao đó cũng là tử tội cầm tiền vào sống được để mà tiêu hay sao."

Băng Hổ âm dương quái khí:

"Thế họ biết đó là ngọc tỷ thì cũng thừa hiểu ngài cũng sẽ chẳng cho họ sống, đáng nhẽ một khi làm ngài phải không để cho ai biết chứ, bây giờ phải làm sao?"

Băng Vương thở dài nói:

"Phải cho có người biết để hắn ta không hiếu kỳ, dùng hắn ta ngăn cản người khác hiếu kỳ, thế nhưng ta không nghĩ tới làm sao lại lộ ra. Nói chung chuyện đã xảy ra rồi trách móc không có tác dụng gì cả, mọi người cùng nhau bàn bạc cách xử lý đi thôi, rất nhanh thôi người của Hoàng gia sẽ tìm tới, chúng ta phải quyết đoán."

Nhị trưởng lão há hốc mồm nói:

"Hoàng gia Thiên Vương Tinh dùng một trăm tỷ nguyên thạch mua lại Truyền Quốc Ngọc Tỷ rồi, điểm nhận là trụ sở chính ngân hàng liên hành tinh. Thôi xong lần này nhất định họ không tha cho Băng gia chúng ta, nhanh chóng hành động nếu không chắc chắn sẽ diệt tộc, gia chủ ngươi mau quyết đoán."

Lại có một người từ ngoài vào báo:

"Gia chủ người của quan phủ tới, thị trưởng cũng đô độc cũng đang trên đường tới, tộc nhân đang loạn hết thành một bây rồi."

Băng Vương hơi do dự rồi to giọng:

"Giết hết đám đó cho ta, thông báo toàn bộ tộc nhân tiến hành bỏ trốn theo đường hầm, ai ở lại chết đừng trách người khác."

Người kia hít một hơi khí lạnh rồi đáp:

"Thuộc hạ đã rõ."

Băng Vương hừ một tiếng rồi nói:

"Các vị trưởng lão mau chóng hành động, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng vạch mặt với hoàng gia, lần tới ta đi vào Trần gia khi quay trở lại nhất định sẽ khiến cho Bắc Băng tộc và Hoàng tộc trả giá thật nặng. Còn cái tiện nhân kia không trả giá thì bắt Hồng gia làm mồi, đi tới bắt tiểu tạp chủng kia về, còn cha mẹ của Hồng Diễm nữa."

Đang rời đi nửa đường, tên hạ nhân kia rủn rẩy quay lại nói:

"Thưa gia chủ thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo, người nhà bao gồm cha mẹ và đại thiếu gia đều mất tích từ mấy ngày trước, theo ta biết thì đã sớm rời đi Thiên Vương Tinh từ rất lâu rồi."

Băng Vương cười to:

"Hay lắm, hay lắm hóa ra đã tính toán hết từ trước, tiện nhân đứng để ta tìm được ngươi nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết. Với lại không tìm về đây các ngươi sớm muộn gì cũng bị độc chết, chúng ta rời đi thôi, một khi quay lại ta nhất định biến nơi này thành hoàng cùng."

Cao tầng rời đi đồ sộ náo nhiệt Nam Băng tộc lãnh địa chốc lát liền chẳng còn ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play