Hoàng Anh Tuấn hai mắt nheo lại không biết nghĩ cái gì sau đó khẽ nói:

"Ta nghe nói muốn dễ dàng có con thì thiên phú ít ra phải cân bằng nhau, hôm nay ta có việc ghé qua Hoàng Gia học viện có mang về một viên Trắc Nguyên Thạch. Theo như ta nhớ thì thiên phú của Lan Anh hình như là Hoàng Kim cửu cấp, Băng Thần công tử chỉ cần tới Lam cấp thì chuyện có con chắc không khó."

Băng Thần trong lòng tràn đầy khinh thường, hắn chẳng cần hỏi cũng biết chắc chắn thiên phú của của Hoàng Anh Tuấn cũng chính là màu xanh lá cây. Nhưng riêng Thiên Niên Băng Hoa huyết mạch đã dư sức Hoàng Kim cấp rồi, nếu để lộ ra Sáng Thế Thần Hồ Huyết mạch thì còn khủng khiếp hơn nữa.

Dù sao Sáng Thế Thần Hồ cũng đã được nuốt chửng một loại huyết mạch khác tiến hóa trở nên mãnh mẽ hơn, cơ hồ đã đã vượt ra khỏi phạm vi Thông Thiên rồi. Có điều hôm nay mục đích của hắn ta chỉ là dằn mặt Hoàng Anh Tuấn, còn nếu để lộ ra huyết mạch quá cao sẽ chỉ có hại chứ không có lợi.

Lý do đầu tiên đó chính là huyết mạch quá cao sẽ khiến người ta liều mạng để xử lý hắn nếu lỡ đắc tội, còn lý do thứ hai đó chính là huyết mạch cao hơn đồng nghĩa với việc con cái cũng mang huyết mạch của người đó.

Hắn không chắc chắn chuyện này có được Chiến Vũ gia tộc đồng ý hay không, chuyện mạo hiểm không cần thiết thì không cần phải làm. Hít một hơi thật sâu hắn bóp mạnh vào bờ mông đầy đặn của Chiến Vũ Lan Anh khiến nàng đang định nói gì đó thì phải dừng lại.

Hắn liếc nàng ánh mắt như muốn nói:

"Chúng ta không có đường lui."

Nhìn Hoàng Anh Tuấn hắn ta hào sảng cười nói:

"Cái này cũng đúng, ta từ bé tới giờ cũng chưa trắc thí thiên phú của mình, thôi thì hôm nay xin nhờ luôn điện hạ giúp đỡ vậy. "

Băng Thần nói thế thì Hoàng Anh Tuấn lập tức lấy ra Trắc Nguyên Thạch, cầm lấy tảng đá truyền nguyên khí một giây sau đó Băng Thần ném nó lên cái bàn gần đó để cho nó tự phát sáng. Thiên phú là tổng hợp rất nhiều thứ chứ không phải huyết mạch, hắn chỉ cần cầm lâu một chút thì chắc chắn màu hiện lên sẽ không phải là Hoàng Kim mà sẽ là Hồng, Hắc.

Nếu cầm quá ba giây chắc chắn sẽ vượt qua cả Tử sắc, cái này thì kiếp trước hắn ta đã thử rồi qua rồi, một ít phương pháp để biết chính xác thiên phú mức nào hắn cũng thử không ít. Trắc Nguyên thạch chỉ là một trong số rất ít những thứ hắn ta từng thử, độ chính xác theo hắn đánh gia chỉ được khoảng 99%.

Viên đá nhanh chóng chuyển màu từ trong suốt sang màu trắng ánh lên chín lần rồi lại chuyển sang màu xám tiếp tục ánh lên chín lần. Hoàng Anh Tuấn lúc này đã khó có thể tin nổi rồi, chẳng lẽ Băng Thần với hắn ta thiên phú lại ngang nhau.

Đúng lúc này mau xanh lam sáng lên, mọi người đều hồi hộp bởi đã lâu lắm rồi không thấy ai có màu xanh xuất hiện, cả đế Vương Tinh hơn năm trăm năm nay mới trắc thí ra mười sáu người có thiên phú màu xanh lam. Trong đó bốn cái gia tộc ẩn thế ngoài Chiến Vũ Lan Anh là Hoàng Kim sắc thì ba người còn lại lần lượt Lam sắc tứ cấp và một cái Tử Long được lục cấp.

Con của Hoàng Đế thì mươi ba người đều Lam cấp, điều này cho thấy vị thế của người có Lam cấp thiên phú ở mức nào. Cả đại sảnh đều nín thở chờ đợi, sau đó nấc đầu tiên sáng lên rất nhanh nấc thứ 2 cũng sáng lên một cách rực rỡ, tiếp đó đến nấc thứ ba cũng sáng lên.

Hai người thiếu gia của hai cái đại gia tộc là Lam Thần và Thiên Phàm trái tim đều trở nên không bình tĩnh, họ vẫn nhớ cái ngày họ lộ diện trong mắt bao nhiêu người với danh hiệu thiên tài. Tiếp đó lại từng người một ép họ xuống dưới, những người khác họ còn chấp nhận được nhưng một tên vô danh tiểu tốt lại hơn bọn họ thì thật khó chấp nhận.

Nhưng cuối cùng viên đá cũng ánh lên lần thứ tư, cả hai chỉ muốn đạp nát viên đá ngay lúc này thế nhưng trong sự bất lực của cả hai viên đá sáng lên lần thứ năm. Bây giờ người cảm thấy đau tim lại là Tử Long và Hoàng Anh Tuấn, một cái Lam sắc lục cấp và một cái bát cấp.

Có điều tần xuất sáng lên vẫn chưa giảm nên Tử Long đã tuyệt vọng, hắn cảm giác nữ nhân mình theo đuổi hơn trăm năm hiện tại đã không thể là của mình nữa. Nhưng hắn vẫn giữ chút hi vọng nhỏ nhoi rằng Băng Thần sẽ không vượt qua được Hoàng Anh Tuần người mà mình đã thua từ lâu.

Nấc thứ 7 sáng lên đúng như dự kiến, từ phía xa xa quan sát tiểu Yến lại vẻ mặt hết sức bình tĩnh khẽ giọng nói:

"Ta với tiểu thư là may mắn hay xui xẻo khi gặp ngươi, Băng Thần công tử."

Người của Chiến Vũ gia tộc nín thở miệng không ngừng hô to cổ vũ cho thứ chẳng nghe được lời họ nói.

"Sáng lên đi, một lần nữa thôi."

"Làm ơn sáng lên."

......

Toeng

Quả thật nó đã sáng lên một lần nữa, Hoàng Anh Tuấn cảm giác cả người bứt rứt, hắn ước gì ngày hôm nay mình chưa từng mang ra Trắc Nguyên thạch thì tốt biết bao. Bây giờ dù hắn có muốn đụng vào Băng Thần thì đừng nói người của Chiến Vũ gia tộc mà ngay cả cha hắn cũng sẽ không cho phép hắn đụng tới một tuyệt thế thiên tài như thế.

"Ting "

Viên đá nhấp nháy đốm sáng thứ chín, Hoàng Anh Tuấn đưa tay ra muốn thu hồi viên đá thì Chiến Vũ gia tộc đại trưởng lão vội vàng đưa tay ngăn cản rồi nghiêm túc nói:

"Cái này rõ ràng có thể còn chưa xong mong điện hạ chậm rãi, dù sao Trắc Nguyên thạch dụng một lần sau đó cũng chỉ có thể vứt đi thôi."

Hoàng Anh Tuấn miễn cưỡng cười một tiếng sau đó chắp tay:

"Chiến Vũ Hồng Thiên tiền bối xin lỗi vì sự lỗ mạng của vãn bối, chỉ là Đế Vương Tinh ra thiên tài như thế này ta nghĩ vội vàng mang viên Trắc Nguyên thạch cho phụ hoàng. Nếu phụ hoàng thấy nhất định sẽ rất vui, dù sao tính cách của cha ta mọi người cũng biết mà."

Chiến Vũ Hồng Thiên nheo mắt lại cười khẩy:

"Ta nghĩ bệ hạ hẳn sẽ còn vui hơn rất nhiều. "

Chiến Vũ Hồng Thiên nói thế bởi viên đá đã chuyển sang màu vàng óng, Chiến Vũ gia tộc tràn ngập trong tiếng hoan hô, người của gia tộc khác gì chết lặng. Hoàng Anh Tuấn thì vẫn không tin được chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn gương mắt tươi cười của Băng Thần thì khó chịu cực kỳ.

Trong ánh mắt của Băng Thần lại ẩn chứa vẻ bình thản đến lạ thường, bây giờ hắn ta có cảm giác như Băng Thần tên kia đã tính toán hết. Thậm chí vẻ mặt nghiêm trọng lúc mới nhắc tới chuyện thử thiên phú cũng là diễn cho hắn xem, còn vẻ mặt tươi cười hiện tại là diễn cho mọi người xem.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì viên đá lại ánh lên một lần, tiếp đó lại thêm một lần nữa ánh lên, rồi cứ lần lượt ánh lên đến chín lần mới ngừng lại. Quang mang sau đó ảm đạm chỉ là ở giữa viên đá màu Hoàng kim cùng chiến nấc đã lưu giữ lại chứng minh cho tất cả những thứ xảy ra nãy giờ.

Hoàng Anh Tuấn nặng nề cầm lấy viên đá chắp tay:

"Ta xin phép hồi cung để thông báo mọi chuyện cho phụ hoàng, thứ lỗi vì không thể chung vui với các vị được."

Ba người Tử Long cũng chắp tay, nói vài lời khách sáo rồi đi về, tiếp đó Băng Thần ôm lấy Chiến Vũ Lan Anh đi thẳng tới phòng của nàng. Nhìn hắn ta giống như đã không chịu nổi rồi, đến gần phòng thì hắn ta hôn lấy đôi môi của nàng cạy ra đầu lưỡi.

Đôi bàn tay không an phận lẻn vào trong quần áo của nàng sờ mó lung tung, đẩy cửa phòng ra hắn đặt nàng lên bàn đầu gục vào ngực nàng sau thoải mái tàn phá. Sau đó như nhớ tới cái gì tay khẽ phất cánh cửa lập tức đóng lại, ngay lúc đó hắn liền buông nàng ta ra khẽ giọng:

"Nhanh phủ kết giới che chắn."

Chiến Vũ Lan Anh từ trạng thái mê mẩn tỉnh táo lại vội phủ kết giới che đậy, Băng Thần ngó vào bên trong thì thấy Hắc Dạ nấp trong kết giới ngồi trên giường từ khi nào. Hắn tay khẽ điểm một luồng tin tức hướng thẳng tới trong đầu của Chiến Vũ Lan Anh sau đó khẽ giọng nói:

" Xong rồi, bây giờ để lộ ta với Hắc Dạ, nhớ làm sao cho người ta không phân biệt được là ngươi hay nàng."

Chiến Vũ Lan Anh vội vàng làm theo, tiếp đó nàng lắng tai nghe hai người tâm tình, Băng Thần nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Ngày ta và nàng gặp nhau nàng có nhớ không?"

Hắc Dạ chìm đắm trong sự ân cần của Băng Thần mà quên mất sự hiện diện của Chiến Vũ Lan Anh, nàng e thẹn đáp:

"Nếu không có chàng thì ta đã chết từ ngàn năm trước rồi còn đâu sống tới bây giờ, lúc này chàng lại bị cứu ta mà chấp nhận......"

Băng Thần chặn miệng nàng lại khẽ nói:

"Chuyện ta phải làm, đêm xuân đáng giá ngàn vàng chúng ta không nên lãnh phí thời gian."

Tiếp đó hắn xe toạc những thứ vướng bận an ủi nàng một chút rồi vào trận, thế là nguyên đêm hôm đó Băng Thần và Hắc Dạ cái gì cũng làm qua. Có lẽ do không chạm vào nữ nhân một thời gian quá lâu lên lần này hắn làm liền năm canh giờ cho tới tận khi trời sáng mới nghỉ ngơi.

Tiểu Yến lẻn đi vào mang đã ngủ say Hắc Dạ đi ra, Băng Thần vẫy tay rồi nói:

"Nhanh vào đây, ta nghĩ chắc cũng sắp đến lúc người trong gia tộc đến thăm dò rồi."

Chiến Vũ Lan Anh cả người bốc hỏa, cả đêm xem phim thì ai mà chịu nổi, huống chi Băng Thần dũng mãnh như thế làm cho nàng cả người cũng nóng rực. Băng Thần cười đầy yêu mị kéo nàng lên giường lột bỏ áo ngoài sau đó ôm nàng vào trong ngực ngậm lấy đôi môi của nàng tay chân hành sự theo thói quen.

Trong lòng hắn ta bỗng nhiên hơi lo lắng bởi hắn ta cảm giác được người đến thăm do lần này tu vi ngang hàng với Chiến Vũ Lan Anh nên rất nhanh có thể nhìn xuyên thấu trận pháp. Hắn ta khẽ giọng hỏi:

"Có người tu vi không thua gì người thăm do, đã đến nước này thì không thể lộ được, thế nên xin đắc tội."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play