Tử Hoàng cả người đổ mồ hơi như suối, hắn...hắn...gây họa rồi, chết rồi!! Mẹ ơi, con trai mẹ gây ra chuyện lớn thật rồi!!!
Tiểu Thiên không hiểu sao tim mình như ngừng đập vậy, chỉ sợ cậu ngồi ở đây nữa liền trụ không nổi mất, vội vã cầm lại chiếc muỗng vừa bị mình đánh rơi, cậu nói
- Em....em...đột nhiên nhớ mình còn có bài tập cho chiều nay, thật ngại quá! Em đi trước đây
Vội kiếm một cái cớ chẳng đâu vào đâu cho mình, nói xong cậu liền thu thập khay cơm và muỗng, đứng lên lủi đi một cách nhanh nhất
Nhất thời trên bàn chỉ còn lại nhóm bốn người, Mặc Yên liền nổi đóa kẹp cổ Tử Hoàng vật ra đằng sau mắng
- Cái miệng cậu đúng là nhanh hơn cái não, nhìn mình đã gây họa gì đi??
- Oái!! Tớ xin lỗi... Mạnh Nghiêm cậu mắng tớ đi, cậu đánh tớ cũng được nhưng đừng yên lặng như vậy!!!
Mạnh Nghiêm bình tĩnh nói
- Được rồi đừng làm loạn nữa, dù sao em ấy cũng sẽ biết, tôi không trách cậu, mau ăn cơm đi!!
Ba người kia biết anh không vui, nên cũng không gây nháo gì nhau nữa chỉ lẳng lặng ăn cơm của mình
Lục Tiểu Thiên sau khi rời khỏi chỗ đó liền chạy về kí túc xá của mình, khóa chặt cửa lại, cậu ngồi thụp xuống dưới đất, trong lòng khẽ đau nhói
- A... Chẳng phải anh từng nói đã có người thích rồi hay sao, mày còn buồn gì nữa?? Ban đầu ý định của mày là chỉ muốn được nhìn anh từ đằng xa thôi hay sao, bây giờ được nói chuyện, đứng gần anh thôi cũng đủ rồi, đừng đòi hỏi thêm nữa, chỉ tốn công vô ích thôi. Như vậy là quá tốt với mày rồi Lục Tiểu Thiên à!! Người xấu xí như mày không đáng đứng cạnh hàng với anh ấy. Nhưng tại sao trong lòng lại đau nhói như vậy chứ???
Vùi đầu mình xuống đầu gối, Tiểu Thiên không có khóc nhưng nội tâm cũng bị cào xé đến thảm thương rồi
Cậu đau lắm, cậu thật sự đau đến chịu không nỗi, chẳng thà ngay từ đầu đừng nói chuyện, đừng thân quen gì luôn đi, như vậy khi biết tin nỗi đau sẽ vơi bớt được phần nào, nhưng bây giờ chuyện cũng đã nói, đi dạo cùng nhau, những món ăn, những lần quan tâm giữa người anh dành cho em trai khiến cậu càng thích anh hơn, thử hỏi làm sao cậu chịu thấu đây
Nhớ đến đêm đi dạo hôm đó, anh nói người anh ấy yêu thật sự rất dễ thương, cùng với nụ cười ôn nhu khi nhắc đến tên người ấy cậu thật sự rất ganh tỵ vô cùng
Người anh yêu bây giờ đã về, họ còn đã định sẵn với nhau hôn ước, chị ấy thật sư xinh đẹp cùng dễ thương, cậu thì một chỗ cũng không bằng người ta, cậu còn chắp niệm gì nữa, càng luống sau vào tình cảm này, cậu sẽ càng đau mất thôi, chẳng thà bây giờ tập từ bỏ, tập lẩn tránh đi, tránh xa anh ra một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều chứ nhỉ??
Lục Tiểu Thiên tự cổ vũ chính mình, tự làm mình mạnh mẽ hơn, nhưng trái tim thật sự gào thét như sắp vỡ đến nơi rồi
--------------********-----------
Ở phía bên này Khang Mạnh Nghiêm cũng không ổn hơn là mấy, suốt cả một buổi chiều anh luôn tỏa ra sát khí khiến ai cũng không dám lại gần, Hoắc Đông cùng Mặc Yên lắm lúc còn nỗi điên lên, đạp cho kẻ gây tội một phát
Tử Hoàng bị đạp đến phát đau cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn chịu trận, Mạnh Nghiêm xoa xoa thái dương của minh đoạn nói với những người kia
- Có lẽ đã đến lúc nói rõ cho em ấy biết rồi
--------*****------
Chap này hơi ngắn nè, bởi vì chap này sẽ làm bàn đạp cho chuyện tình cảm của hai đứa ở chap sau:v
Bà con chờ tui nhá, bây giờ mị đi xem phim tiếp đây:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT