Dụi dụi hai con mắt màu xanh biếc, thiếu niên tóc đen rất là vô tội nhìn ba quyển vở bìa đen thật dày trong tay, nói với người đối diện bàn: “Vẫn cảm thấy không tốt lắm đâu ~ Zero, tôi có phải rất quá đáng hay không?” Trong giọng chẳng hề có tự trách.
Zero sớm đã học được độ xấu bụng của thiếu gia nhà mình nên bảo trì đầy mặt bình tĩnh, nói: “Còn 5 phút nữa thì ngày Snape sẽ đến trang viên. Ngài muốn đích thân đi đón không, thiếu gia?”
“Không được, ông mang giáo sư vào phòng của hắn, rồi giao cái này cho hắn.” Nói rồi đưa ba cuốn vở qua.
“Vâng, thiếu gia.”
******
Ngày 5 tháng 3 năm 1964
Hôm nay mình có một cuộc chiến lớn với Petunia. Petunia không thích cái tên Thomas ở cách vách luôn vây quanh mình, nên đã lệnh cho mình cách xa cậu ta một chút. Nói thật, mình cũng không thích cái tên đáng ghét kia, nhưng cái bộ dạng khoa tay múa chân của Petunia khiến mình rất không thoải mái. Kết quả của việc cãi nhau chính là toàn bộ đồ thủy tinh trong phòng đều “Choang” một tiếng nát vụn, khiến cho cả hai đều hoảng sợ, nhờ có Petunia, mình mới không bị thương gì cả. Ba mẹ rất kinh ngạc đoán xem có phải hai chị em bọn mình có khả năng đặc dị* gì đó không. Nhìn bộ dáng đầy mặt khinh thường của Petunia, mình đã không nói cho bọn họ biết rằng vào nháy mắt đó, cơ thể mình đã có cảm giác rất lạ kỳ.
*đặc dị: đặc biệt + dị thường
Khả năng đặc dị sao? Ừm, mình muốn nghiên cứu cho thật kĩ một chút.
Mặt khác, mình quyết định sau này sẽ không chủ động cãi nhau với Petunia nữa, chị ấy là một người chị tốt.
……
Ngày 17 tháng 8 năm 1969
Hôm nay, khi mình và Petunia đến công viên chơi đã gặp một cậu bé cổ quái. Petunia nói cậu ta là con trai nhà Snape ở Spinner’s End. Mình thấy rất kỳ quái vì Petunia chưa từng đi đến nơi đó mà sao lại biết được. Chẳng lẽ chị ấy đã từng đi qua?
Nhưng mà mình lại càng để ý đến lời nói của cậu bé kia hơn. Cậu ta nói cậu ta là Phủ thủy, còn minh là Nữ Phủ Thủy! Đây không phải là một từ tốt, cái tâm tình ban đầu rất tốt của mình lật tức hỏng mất. Cho đến khi về nhà mới tỉnh táo lại, nhớ lại lời của cậu ta, mới có cảm giác có chút đạo lý. Ừm…….Lần sau gặp lại nên hỏi thêm một chút thử xem, về Phù thủy và Phép thuật.
……
Ngày 30 tháng 1 năm 1971
Hôm nay thật sự là một ngày vui! Minh cuối cùng cũng nhận được thư báo trúng tuyển từ Hogwarts ! Mình rất vui, thế cho nên cái sắc mặt âm trầm của Petunia cũng không thể ngăn cản cái tâm tình tốt của mình ! Mình chỉ muốn ngay lật tức chạy tới nói cho Sev biết ~ cậu ấy đã nhận được thư từ ngày mùng 9 sinh nhật cậu, mình đã xem qua, ngoài cái tên ra thì giống mình y như đúc. Thật hy vọng có thể cùng cậu ấy đi Hẻm Xéo — chắc là tên này — mua đồ. Mình có chút khẩn trương !
……
Ngày 1 tháng 9 năm 1971
Xem ra Petunia định chính thức quyết liệt với mình. Rõ ràng bản thân cũng rất muốn đến Hogwarts, vì sao lại còn nói những lời khó nghe như thế? Tuy rằng mình có thể hiểu cái tâm tình ghen tị của chị ấy…….
Nghi thức chia nhà đã khiến cho mình và Sev bị tách biệt vào Gryffindor và Slytherin. Nghe kể lại chuyện Slytherin tàn ác như thế nào, mình có chút không cho là đúng. Sev mới không tàn ác, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể bình luận này nọ dù rằng chưa từng tiếp xúc với cậu ấy như thế? Hơn nữa, Gryffindor tranh cãi ầm ĩ cũng khiến mình có chút khó có thể chịu nổi.
Sớm biết thế thì liền kiên quyết đòi vào Ravenclaw cho rồi, nghe nói bốn vách tường trong phòng nghỉ công cộng ở đó đều toàn là sách ! A a mình hối hận quá, không biết có thể chuyển nhà hay không nhỉ?
……
Ngày 31 tháng 10 năm 1971
Lần đầu tiên trải qua Halloween ở thế giới phép thuật, ban đầu rất chờ mong — trên thực tế mình vẫn thực chờ mong, đáng tiếc rằng tâm tình tốt đều bị cái tên gọi là James Potter kia hủy sạch ! Nếu mình mà là giáo viên, nhất định sẽ trực tiếp cấm túc cậu ta cho đến khi tốt nghiệp luôn ! Nhất là chuyện cư nhiên dám dùng mặt mình để chạy đi bắt nạt Sev nhà mình ! Mình quyết định vĩnh viễn, vĩnh viên căm ghét cậu ta !
Không biết Sev sao rồi, sáng mai dậy sớm chút đi đến phòng y tế thăm cậu ấy thôi…..
……
Ngày 30 tháng 1 năm 1972
Hôm nay mình bị Malfoy chặn lại ở hành lang. Con chim công màu bạch kim kia cảnh cáo mình rời xa khỏi Sev nhà mình, nói rằng lấy tài năng và lực lượng của cậu ấy, là đã có thể sống tốt ở nhà Slytherin rồi, chứ không phải như bây giờ, vì duy trì quan hệ với mình mà đã đắc tội với rất nhiều người. Giờ chỉ tại mình nên tiền đồ của cậu ấy mới bị chậm chễ.
Từ lúc vào học tới nay mình đã biết quan hệ giữa Gryffindor và Slytherin rất kém cỏi, cơ hồ như vừa gặp là muốn đánh một trận, nhưng thế thì liên quan gì đến minh và Sev ?! Cậu ấy là Phù Thủy đầu tiên mình quen, cậu ấy là Phù thủy cùng tuổi đầu tiên mình biết, chỉ cần điều này, cái gọi là lập trường học viện liền không thể chia rẽ hai bọn mình.
Chỉ là mình cũng chẳng thể căm ghét Malfoy. Tuy rằng ngạo mạn tự đại, tự cao tự đại, nhưng mình nhìn ra được rằng cậu ấy thật lòng quan tâm đến Sev. Có nhà Malfoy giúp đỡ, Sev sống trong Slytherin cũng sẽ tốt hơn rất nhiều ha…..
……
Ngày 25 tháng 6 năm 1976
Cuối cùng cũng thi xong toàn bộ O.W.Ls, vốn là nên cùng bạn bè đi tới Hogsmeade để thả lỏng một chút, nhưng thực ra, mình cũng thực sự vui cười đi chơi cùng các cô ấy, nhưng….lần đầu tiên cảm thấy, cười thật ra là một việc rất mệt mỏi.
Nắm chặt một món quà nhỏ đã chuẩn bị xong từ mấy tháng trước trong tay, định chờ thi xong thì gửi đi. Nhưng giờ đây, không còn muốn gửi đi nữa……
Có đôi khi nở một nụ cười tự giễu. Rõ ràng là chỉ cần mình nói một câu, mọi chuyện sẽ khôi phục như ban đầu. Mình và Sev có thể sẽ vẫn là bạn tốt nhất như trước, mặc kệ lập trường của hai học viện, thậm chí là áp lực của toàn bộ thế giới phép thuật, đưa tất cả ánh mắt của mọi người ra sau đầu.
Anh vừa lòng chưa, Lucius Malfoy. Tôi và Sev đã tách ra rồi, sau 5 năm kiên trì đau khổ. Tôi mới phát hiện, đã từng có chút thích Sev.
Có lẽ…….không chỉ một chút, cho nên mới có đủ ngoan cố quyết tâm, thả cậu ấy tự do đi…..
……
Ngày 18 tháng 10 năm 1979
Chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Ừm, có lẽ phải nói rằng, mình đến nay vẫn không rõ, chú rể thế nào lại biến thành cái tên ngu ngốc kia. Nhìn cái tên ngốc nghếch đứng bên cạnh cười ngu, mình rất có xúc động muốn muốn đập cho một phát bắn lên trời.
Được rồi, Lily Evans, sau hôm nay tên mày sẽ là Lily Potter. Sự thật chứng minh rằng sau khi trưởng thành Potter không hề bắt nạt Sev nhà mình nữa, trở nên rất thành ổn và có trách nhiệm, hơn nữa khi bị đánh còn không hề mở miệng quát mắng, là kẻ thừa hưởng hoàn mỹ thuộc tính thê nô của nhà Potter.
Như vậy, hẳn cũng được.
A, đúng rồi, về sau không thể nói “Sev nhà mình” được nữa rồi. Mình đã đưa 12 lọ Felix Felicis* vào phòng cất giữ tư nhân của mình, rồi quay đầu nhìn cái tên nào đó chỉ biết cào tóc ngây ngô đi tới.
*Felix Felicis: Thuốc may mắn
……
Ngày 31 tháng 7 năm 1981
Bé Harry hôm nay đã được 1 tuổi, tiếc nhất là, ngoài cặp mắt màu xanh lục ra thì bộ dạng của đứa nhỏ càng ngày càng giống James, hơn nữa còn có cả bộ tóc dù rằng xử lý thế nào cũng bù xù kia nữa, quả thực là đi ra từ bộ khuôn mẫu của cha.
A, cái cục nợ này….Mình ôm Harry ngồi trong viện, trước mắt là hai đứa nhóc đang cố gắng chơi đùa, James và Sirius. Hình như bây giờ Sev đã vào Hogwarts làm giáo viên, không biết 10 năm sau khi nhìn thấy bản thu nhỏ của James, có thể đã lâu không xù lông hay không a……
Lại nói tiếp, thật sự là đã lâu không gặp Sev. Chờ đến khi an toàn một chút, thì đến Hogsmeade, đứng từ xa liếc mắt một cái đi.
……
Phòng yên tĩnh một mảnh, người đàn ông tóc đen ôm cuốn vở bìa đen trong tay, lệ rơi đầy mặt, cật lực áp chế tiếng khóc vang lên trong không khí.
Ngoài cửa, cậu bé mắt xanh mặt đầy thờ ờ nhìn vị cha đỡ đầu đang bị hóa đá của mình, trên tay có một vết bỏng đang khép lại với tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được.
Cái gọi là lịch sử, lưu lại mới là chân thật. Cho nên mẹ mình mới lợi dụng thứ này làm tâm kế, mới tính thiêu hủy cuốn nhật ký thật. Chỉ cần đạt được mục đích, cậu không ngại có một bà mẹ có thuộc tính thánh mẫu. Về phần bản mô phỏng này có thể bị vạch trần hay không……..nếu cả giáo sư Snape cũng không nhận ra, thì đó vốn cũng chẳng phải vấn đề.
Gợi lên một nụ cười nho nhỏ, Harry ung dung đưa cẩu cẩu giáo phụ trở lại phòng ngủ của ông,: “Những thứ hôm nay nhìn thấy đều không được nói ra ngoài, Sirius ~ không thì con sẽ dùng phép Animagus cố định ông thành thú thí nghiệm thuốc cho giáo sư đó ~”
Cẩu cẩu bị hóa đá nhìn chăm chú vào thiếu niên hồn nhiên thiện lương mỉm cười, đột nhiên phát lạnh một trận không rõ lý do.
*******
Zero một tay giơ nến, một tay gõ nhẹ cửa ba cái, dự kiến được rằng bên trong sẽ chẳng đáp lại. Gã không thể không thở dài đẩy cửa phòng ra, mang ánh nến mịt mờ bước vào bên trong.
“Ra ngoài.” Tiếng nói khàn khàn đến cực điểm thốt ra từ ngữ đơn giản, chẳng hề khí thế, thậm chí nếu không nghe cẩn thận là sẽ chẳng nhận ra.
Lại thở dài một cái trong lòng, Zero đứng thẳng tắp cơ thể, “Thiếu gia có lệnh phải chăm sóc sinh hoạt của ngài Snape thật tốt khi ở trong này. Hiện tại ngài ở cái dạng này, tôi khó lòng có thể vâng lời thiếu gia được.” Lời nói tuy rằng là vậy, nhưng Zero không hề tự tiện bước vào phòng, chỉ lẳng lặng chờ đợi..
Thời gian một giây một phút trôi qua, cuối cùng, Snape hệt như bị xì hơi, lấy quần áo mới để thay rồi đi vào phòng tắm. Trên tủ đầu giường, đặt chỉnh tề quyển nhật ký của Lily Potter mà thiếu gia nhà mình đã làm giả mạo vài ba ngày trước.
Nên cảm thấy may mắn khi độ ấm bên trong trang viên nhà Potter đều đã được điều chỉnh sao? Một tay Zero ôm ngực, hạ người với cánh cửa phòng tắm đang truyền ta tiếng nước tí tách. Nói “Mong ngày hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Thật ra, nhìn hắn xem, không gặp ác mộng là đã cảm tạ Merlin lắm rồi.
Zero chăm sóc đóng cửa phòng lại, đi về phía phòng ngủ của chủ nhà.
「 Ngài Snape đã nghỉ ngơi rồi, xin thiếu gia hãy yên tâm.」Giúp thiếu niên tóc đen lau khô hơi nước còn lưu lại trên người, rồi dùng áo ngủ bằng lụa màu trắng bao lấy cơ thể tái nhợt lạnh lẽo, Zero nói. Nhớ tới cái kẻ hệt như xì hơi kia chẳng hề có sinh khí kia, gã sung sướng cong khóe miệng lên. Hiện tại, đã hoàn toàn không phải lo lắng đến lập trường của Severus Snape nữa rồi, xem cuốn nhật kí này rồi, hắn ta sẽ chỉ biết cố định đứng về phía thiếu gia, và cũng chỉ có thể đứng về phía thiếu gia.
「 Nè, Zero.」Harry nằm vào trong chăn nháy mắt mấy cái, như là có chút phiền não nhăn mày lại, 「Có phải tôi rất quá đáng hay không.」
Quỳ một gối xuống đất, Zero gương mắt, nhìn sâu vào đối mắt sâu thẳm như nước kia: 「Thiếu gia, chỉ cần là ngài muốn làm, tôi đều sẽ cật lực giúp ngài hoàn thành.」 Cho nên, đừng suy nghĩ quá nhiều.
「 Tôi biết a.」 thiếu niên mỉm cười nhắm mắt lại,「 Vì là biết, cho nên…」Lời còn lại đều được giấu cả trong một đợt hô hấp nhẹ nhàng.
Zero dừng lại một chút, vươn tay gần như chạm vào gò má mà gã vô cùng muốn chạm vào của cậu, rồi xoay người, nắm lấy cây nến bên cạnh.
「 Chúc ngài mơ đẹp, thiếu gia.」 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT