tumblr_lln9f53aef1qiwmu4o1_1280

Chương 50:

Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào, in lên trên mặt đất xếp thành một mảnh lạnh lẽo. Lò sưởi vang lên tiếng tanh tách, ánh lửa không ngừng nhảy nhót trong căn phòng tối tăm yên ắng như thể đang tuyên cáo sự sống.

“Chủ nhân.” Gã đàn ông thấp bé bước vào phòng, hèn mọn quỳ trên thảm, cái đầu gần như đã chạm xuống mặt đất.

“Chuyện đó, chuẩn bị tốt chưa?” Tiếng nói bén nhọn khàn khàn truyền ra từ chiếc ghế sô pha đặt trước lò sưởi.

“Đúng vậy, chủ nhân, đều đã muốn chuẩn bị tốt, chỉ cần kế hoạch tiến hành thành công, ngài sẽ nhanh chóng có được cơ thể.” Gã đàn ông run run rẩy rẩy nói.

Trong phòng chợt yên tĩnh lại. Người đang quỳ trên mặt đất kia không rõ là có phải mình đã nói sai cái gì rồi hay không, chỉ biết quỳ trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi lạnh chảy theo cơ thể gã rơi vào thảm.

“Như vậy, cái kia, tìm thấy rồi sao?” Rốt cục, tiếng nói từ sô pha lại vang lên.

Gã đàn ông kịch liệt rung rung một lát: “Chưa, chủ nhân, chưa thấy…” Tiếng nói của gã chuột ngày càng nhỏ lại.

Ngoài dự đoán mọi người, người trên sô pha kia không làm gì cả, chỉ thản nhiên nói một câu “Như vậy a….”, âm cuối kéo dài nhanh chóng bị tiếng lửa cháy bao trùm.

Loại này phản ứng, khiến cho người ta kinh hồ táng đảm. Cho đến khi được lệnh cho phép ra khỏi phòng, gã đàn ông vẫn như cũ không thể tin được bản thân cư nhiên không phải nhận rất cứ hình phạt nào.

Người đó chỉ cuộn mình trên sô pha nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhảy nhót trước mắt. Mấy ngày trước, hắn hình như đã cảm thấy gì đó, gần như trong chớp mắt đã biến mất, hắn cơ hồ còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác quen thuộc đến thế, như thế nào cũng sẽ không nhận nhầm.

Đó từng là đứa trẻ mình gần như muốn bảo vệ theo bản năng, hình như có liên hệ đặc thù gì đó với mình.

Mím môi, hắn nhìn nơi rơi đầy bạc vụn, hai mắt dần mất đi tiêu cự.

——-

Đi qua hành lang tầng tám, Harry dựa vào tường thở hổn hển thuận khí. Gần đây hình như sử dụng lực lượng ngoại lai nhiều quá, thân thể có chút không chịu được ~ nghĩ không phụ trách nhiệm như vậy, ngón tay vẫn dán vào tường khẽ run lên.

Cách nơi này, không xa a…… Nhắm mắt lại, Harry dựa vào ma lực dẫn đường, im lặng bước đi, cuối cùng đứng trước một mặt tường lớn trống hoắc.

Ma lực dao động già nua phức tạp, xem ra đó là một số năm, thậm chí có thể nói, mặt sau bức tường này che dấu một khoảng không gian, tồn tại ngay từ đầu. Harry im lặng thở dài. Nói như vậy, dưới trạng thái tiêu hao đại đa số tinh thần và ma lực của cậu, thì đánh ra không nổi — đương nhiên nếu có thể tìm ra phương pháp chính xác, thì có thể đi vào dễ dàng, nhưng nếu người kia có thể yên tâm đem vật mình quý bỏ vào, thì hiển nhiên cái phương pháp kia cũng không có bao nhiêu người biết.

Thật muốn đưa tay đặt lên nó. Nếu giả chủ sở hữu thật sự không nhiều. Mím môi, Harry nở một nụ cười 15°, xoay người đi về phía tháp nhà Ravenclaw.

Nghe nói đôi song sinh nhà Gryffindor rất quen thuộc Hogwarts, có nên bảo Hermione hỏi thử không ta?

——-

「Thiếu gia, tinh thần cậu hình như không tốt lắm. 」Hắn đem bữa ăn khuya đặt lên bàn. Cái khay tinh xảo va vào chiếc bàn bằng gỗ lim phát ra tiếng vang thanh thúy, 「Như thế bất lợi cho trận đấu thứ ba.」

「Có phương pháp gì có thể nhanh chóng khôi phục không?」Lấy một miếng bánh ngọt nhỏ bỏ vào miệng, vị đắng của chocolate chậm rãi tan ra, mang theo một hương vị thuần hậu.

「Xác thực có, thiếu gia, nhưng phương pháp đơn giản lại nhanh chóng nhất đó có tác dụng phụ rất lớn. 」do dự một chút, hắn vẫn trả lời chi tiết.

「Nói cho tôi biết.」 Harry không có bất cứ chần chờ nào, ngay cả đầu cũng không nâng, tựa như chỉ đang lạnh nhạt thưởng thức bánh ngọt mà thôi.

「Thiếu gia, có thể nói cho tôi biết lý do ngài hy vọng được không?」

「Có nhiều thứ quan trọng muốn lấy」

Có chút kinh ngạc nhìn nam hài trả lời trắng ra như vậy, hắn sửng sốt một lát, mâu trung tảo ra một luồng khí dịu dàng, nhưng lại rất tức rối loạn khó hiểu.

Vì tránh vị Hiệu trưởng có mặt khắp nơi tra xét, mấy ngày nay cậu bé đều ở trong căn phòng phép thuật Đông Phương kì lại mới đưa vào sử dụng. Nguồn gốc khác nhau tuy rằng có thể tự do hoạt động không hề lo lắng, nhưng lại yêu cầu lực lượng ma pháp rất mạnh, cũng không phải khả năng mà một đứa trẻ 14 tuổi có thể thừa nhận được. Có thể duy trì nhiều ngày như vậy, thiếu gia đã vượt ngoài sức tưởng tượng của mình rồi.

Chỉ là phương pháp đó, vẫn có chút nguy hiểm.

「Nói cho tôi biết.」

Tiếng nói trong suốt lại vang lên, mang theo một tia lạnh lẽo. Ngữ khí của cậu bé cũng không có biến hóa gì, nhưng trong một giây đó, hắn đã cảm thấy một cơn gió lạnh xẹt qua.

Thiếu gia, dù sao cũng là mình nhìn cậu trưởng thành. Nhìn chăm chú vào hình ảnh cậu bé chăm chú đọc sách, hắn không chút nào che dấu sự vui sướng và tự hào của mình.

「Như vậy, mong thiếu gia hãy sử dụng cẩn thận.」Giơ tay, một cuốn sách từ trên giá sách bay xuống bàn, tay phải hắn đặt ở ngực, trang trọng cúi đầu 「Nếu phát triển đến tình huống cuối cùng, mong cậu nhất định phải cố gắng giành chiến thắng.」

Lời nói của thiếu gia, hẳn có thể dễ dàng đánh vỡ cái kết cục nghe nói không ai có thể đoán trước kia đi.

Chỉ cần, cậu ta nguyện ý.

——-

Trên thực tế, Harry rất không muốn.

Tuy rằng ngay từ lần đầu nói chuyện với người nào đó, nói là có người chờ cậu trong cuộc thi này, nhưng trong thực tế Harry cũng không muốn phải đi theo kế hoạch do kẻ nào bày vẽ ra cả, vì thế nên buổi sáng khi trận đấu thứ ba bắt đầu, lũ học sinh đã phát hiện, không thấy giáo sư Moody đâu.

Dumbledore cười tủm tỉm ngồi trên vị trí của Hiệu trưởng, bất động thanh sắc bảo vài vị thầy cô Hogwarts đi tìm thử. Lũ học sinh ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, đại đa số đều cho rằng giáo sư Moody có nhiệm vụ đặc biệt gì đó, dù sao hôm nay cũng là một ngày rất lớn; một phần nhỏ lại phát hiện ra vấn đề, cũng hiểu là chẳng có gì quan trọng. Giáo sư Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám cuối học kỳ năm nào cũng sẽ xảy ra vấn đề, thời nay “có vấn đề” năm nay xem ra đã được trì hoãn kha khá rồi.

.

Bỏ một dĩa rau nhỏ vào miệng, Harry chầm chậm nhai, một bênh vểnh tai nghe đủ loại trò chuyện chung quanh việc mất tích của thầy giáo.

Xin lỗi a, khó có được một vị giáo sư tốt như thế, mặc kệ ý nghĩ không có chút áy náy này, Harry khó có được tâm tình tốt như hôm nay — lại xiên thêm một chút rau dưa nữa.

.

「Nè, đừng cần giả chết !」Trong một căn phòng bí mật trên tầng tám, cậu nhóc nhỏ bé nhìn cái bàn trước mặt, vươn tay dừng lực gõ vào, phát ra tiếng “Cộc cộc cộc” thanh thúy.

Vật nọ tuy rằng đã cũ đến phai màu, hình dạng cũng có chút kỳ quái, nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra đây là một chiếc vương miệng. Có lẽ nó từng có kim quang lòe lòe, mà nay đã cũ đến độ mất sạch dấu vết. Bị gõ mấy cái không thể nói là nhẹ nhàng này, nó hơi hơi rung động, nhưng chỉ trong một giây rồi lại trở về yên lặng.

Harry nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lấy đũa thần từ trong túi áo ra, “xì” một tiếng, đũa thần toát ra một ngọn lửa màu đen đặc. Cậu bé câu lên một nụ cười vô tội, giống như đang làm một đứa trẻ ngoan, phóng lửa đen về phía vương miện….

“Dừng tay !” Tiếng nói bén nhọn vang lên cắt ngang hành động của cậu. Một lát sau, phía trên vương miện dâng lên một tầng sương khói màu trắng tự nhiên, thong thả tụ lại thành hình một thanh niên. Harry nháy mắt mấy cái, đập tắt lửa đen trên đầu đũa thần.

“Không thể không nói, cậu đã khiến ta kinh ngạc.” Tiếng nói trầm ổn, ưu nhã vang lên, nhưng từ người này lại phát ra khí tức khiến người ta say mê, “Rất ít người trẻ tuổi có thể khống chế lửa địa ngục đến trình độ này. Như vậy, cậu hẳn là nên giới thiệu về mình một chút, đúng không, nhóc con Ravenclaw ?”

[Vương miện Ravenclaw không phải là thứ khiến người ta trở nên thông minh sao?] Harry không đáp lại câu hỏi của nó, chỉ viết xuống tử bản một câu vô tội đến cực điểm như vậy.

Ngụ ý chính là: Sống nhiều năm như thế mà sao anh vẫn còn ngốc thế?

Trạng thái linh hồn không thể nhìn ra nhan sắc, nhưng mà thanh niên hiển nhiên cũng hiểu bản thân bị người ta mắng, dường như có tái nhợt đi một chút.

Thử một chút xem sao. Cậu nhóc không nhìn đối phương, biểu tình đen tối tiếp tục viết: [Anh bây giờ thuộc về tôi, không nghe lời sẽ bị thiêu hủy.]

Nhìn lời nói xuất hiện trên tự bản, thanh niên nửa trong suốt, hay cũng chính là phiên bản của Tom Riddle thời trẻ không khỏi khống chế không được run rẩy khóe miệng.

“Xem ra cậu đã biết ta, cậu bé.” Không hổ là Chúa tể Hắc ám, sau khi 囧, hắn lật tức treo lên miệng nụ cười đúng tiêu chuẩn, “Như vậy. không tiếc ma lực của bản thân để ta biến ra thân hình như vậy, là vì sao?”

[Chào hỏi.]

“Hử?” Tom nhướng mày, đồng thời gia tăng nụ cười một lần nữa, toàn thân lộ ra khí chất đểu giả đến cùng cực, nhìn cậu bé nhất thời tâm hồn hoảng hốt.

Thật giống tên khốn kia. Harry bí mật bĩu môi một cái, suy tính thử xem mình có nên dùng sức mạnh phát tiết lên cái tên trước mặt này một chút hay không?

Nè nè, thiếu gia, giận chó đánh mèo là không đúng.

“Sao cậu lại tìm đến chỗ ta?” Làm như không thấy đám khí trắng đen lẫn lộn hư hư thực thực sau lưng cậu bé, Tom hỏi tiếp.

[Linh hồn.] Tạm dừng một lát, Harry liếc nhìn biểu tình biến đổi ngay lật tức của người nọ: [Dao động linh hồn giống nhau, anh là cái thứ tư.]

“Cái thứ tư?” Tom hơi kinh ngạc một lát, sau lại lật tức tự hào cười rộ lên, “Xem ra sau đó, ta đã mạnh hơn rất nhiều rồi!” Đột nhiên hắn như thể nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt lợi hại lại gắt gao khóa lên người kẻ trước mặt, “Ba cái khác đâu?”

[Không nghe lời, thiêu hủy .]

Thiêu…… Thiêu hủy ? ! Nói thế nào thì đó cũng là linh hồn của ta?! Cư nhiên bị thằng nhóc này nhẹ nhàng bâng quơ xử lý?! Lại còn ba cái liên tục?! Tom trẻ tuổi bắt đầu suy sụp.

[Đùa thôi.] Harry nhàn nhã viết xuống lời này, đưa cho cái tên lại bắt đầu kích động kia.

Tom bắt đầu xuất hiện rối loạn.

Bởi vì giống như rất thú vị.

Tom tỏ vẻ hắn rất cần phải đi tải lại đã.

——-

“A ! Harry! Con đi đâu vậy ?” Vừa đi vào lễ đường, Harry đã bị người nào đó gọi giật lại, đại cẩu cuồng nhiệt vui vẻ phấn chấn kéo cậu nhóc vào trong lòng, dùng lực xoa loạn mái tóc vẫn đang vào nếp đẹp đẽ của cậu ta lên. Bên cạnh, Remus ôn hòa giải thích, “Trận đấu cuối cùng cho phép người nhà của thí sinh đến xem. Bọn ta là người nhà của nhóc, Harry.”

Bị bắt phải tựa vào ngực người nào đó. Harry yên lặng khụ ra một búng máu.

Đây gọi là vui quá hóa buồn sao? Vừa mới trò chuyện một cách thật bi kịch với tên Chúa tể hắc ám nào đó xong, cậu nhóc thật chân thành cảm ơn việc áo choàng Phù thủy là màu đen, hơn nữa hy vọng bản thân có thể kiên trì được đến khi trận đấu kết thúc.

Chỉ cần cách vị cha đỡ đầu nhà mình xa một chút, hẳn là…sẽ….không có vấn đề gì đi….

.

Lúc này, trong một căn phòng nhỏ tối, tên nào đó đang cực lực áp chế tâm tình ngày càng hưng phấn của mình, cuối cùng qua một bên kiểm tra các thiết bị và thần chú sắp sửa dùng đến; Phòng phòng chống nghệ thuật hắc ám Hogwarts, giáo sư Moody mà người ta bảo đã mất tích đang đứng trước gương, thuần phục thắt khăn cổ, áp chế nội tâm dày đặc cảm giác vô lực xuống; Mà trong hầm, Karkaroff thật vất vả mới đuổi được cảm giác lo lắng, sợ hãi khi dấu hiệu hắc ám ngày càng rõ ràng, mà Snape lại nghi hoặc nhìn cánh tay trái vẫn không có một chút phản ứng nào của mình. Trên ngực trái, một luồng sáng màu xanh lam mong manh nhẹ nhàng ẩn vào dưới lớp vải dệt màu đen chất liệu hạng nhất.

Trời cao mây nhạt, mưa gió sắp đến.

__________________

Zô: Một chương nữa là hết quyển 4. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play