Chương 5:Xuất hồ ý liêu (*)

(*) Thành ngữ TQ: Một cách bất ngờ

Harry bị Ron lôi ra khỏi đám người, bước xuống một con thuyền nhỏ. Sau đó Ron giật mình phát hiện ra, dù trời bây giờ tối đen như mực, Harry vẫn cư nhiên không hề giảm tốc độ đọc sách. Xuống xe lửa, ngay lập tức nghe thấy một tiếng nói kì lạ vang lên:

“Các học sinh năm nhất!! Các học sinh năm nhất mau đến đây!!”

“Ách!!… Harry…cậu….thấy rõ sao?” Cậu ta ấp a ấp úng hỏi, đúng như cậu dự kiến người kia vẫn không hề đáp lại cậu. Cậu ta nhìn nhìn cuốn sách vẫn không ngừng được lật trang trong tay cậu bé, quyết định tạm thời sẽ coi Harry như một pho tượng.

Hogwarts lần đầu tiên hiện ra trước mắt phù thủy nhỏ khiến cho Ron vừa sợ hãi vừa thích thú. Ron đắm chìm vào vẻ đẹp đầy mê hoặc của hồ nước, cậu ta lơ đãng liếc sang bên cạnh, Harry hoàn toàn không một chút mảy may chú ý đến khung cảnh xung quanh. Lại thêm một trang sách nữa được lật sang…

Ron vô lực bóp trán: Chẳng lẽ Harry sẽ vào nhà Ravenclaw!! Cậu ấy thật khủng bố a~ Thấy giống giống với “Người kia” sao ấy???

Hagrid giao bọn họ cho McGonagall quản lý, sau đó bọn họ theo sau bà đến một phòng nhỏ đợi phân viện.

“Harry!! Ron!! Ra là các cậu ở đây!!” Hermione và Neville bước tới chào hỏi. Cô bé lập tức để ý đến quyển sách dày cộp trong tay Harry.

“Nga!! Harry, cậu lại đọc sách sao?” Hermione thở nhẹ: “Chắc chắn cậu không thể qua nổi nghi thức phân viện đâu! Không biết họ sẽ bắt chúng ta làm gì nhưng hình như đó chính là kì thi nhập học đó!! Tôi chỉ hy vọng lúc đó tôi sẽ làm tốt.”

Ron bày ra vẻ mặt suy sụp nói: “Fred và George có nói với tớ, việc chọn nhà là một việc không hề đơn giản chút nào đâu.”

Chung quanh nghe vậy, tất cả liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Nhưng, Harry này, cậu yêu thích đọc sách như vậy chắc sẽ được phân vào nhà Ravenclaw. Tôi xem qua cuốn [Giáo sử trường Hogwarts] thấy nói rằng nhà Ravenclaw là nhà đề cao trí tuệ mà. Tôi vẫn nghĩ Gryffindor là tốt nhất, còn nhà Ravenclaw thì hẳn là tốt thứ hai đó!!” Hermione nói tiếp

“Không!!” Ron nghe vậy liền nhanh chóng phản bác: “Harry đã đả bại “Người kia”, cha mẹ cậu ấy đều là người nhà Gryffindor!! Cậu ấy nhất định sẽ trở thành cậu bé hoàng kim cho nhà Gryffindor!!“

“Cậu bé hoàng kim của nhà Gryffindor? Đấy là cái danh mới dành cho cậu sao Harry?” Một giọng nói lạnh lùng, kéo dài truyền đến. Draco mang theo hai cậu bạn nữa từ từ tiến đến, cằm cậu ta vẫn như cũ, hơi hơi vênh lên.

“Malfoy!!!” Tiểu sư tử có bộ lông đỏ rực nào đó lập tức nhe nanh trợn mắt nhìn cậu ta.

Draco hoàn toàn không thèm chú ý đến người tóc đỏ kia, ánh mắt cậu ta chuyên chú nhìn chằm chằm vào Harry, một bên không hề che giấu nổi vài tia ngạc nhiên trong đáy mắt. Cậu chưa từng thấy qua một ai sau một thời gian dài như vậy mà vẫn có thể duy trì một tư thế đọc sách a~ Thân hình cậu ta vẫn thẳng tắp, một tay từ từ lật trang sách, dường như cậu ta không hề cảm thấy mệt mỏi gì. Hơn nữa, đầu óc cậu ta hình như đang phiêu du đến nơi nào rồi ấy! Tất cả mọi chuyện chung quanh cậu đều không biết…

Nhìn nhìn cuốn sách trên tay cậu ta, bìa sách màu đen tuyền làm nổi bật lên dòng chữ màu vàng kim [1000 chủng loại có thể chế thành độc dược một cách đơn giản nhất]. Nếu cậu nhớ không nhầm thì cuối sách đó là cuốn sách dạy chế độc dược.

“Nhìn cậu ta đi, Harry đó, chắc chắn sẽ là người nhà Slytherin!!” Cậu đắc ý cười nói: “Sách cậu ta đọc là sách về độc dược. Viện trưởng nhà Slytherin chính là giáo viên môn độc dược. Thầy Snape chắc chắn là sẽ đưa Harry về viện của ông ấy!!”

Ron mặt nghẹn đến đỏ bừng, đang muốn phản bác thì chung quanh lại vang lên một tiếng thét đầy sợ hãi. Bọn họ quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một đoàn những bóng ma màu trắng trong suốt đi lại trong phòng khiến cho những bóng ma nhỏ sợ đến run rẩy. Mấy bóng ma kia chắc là bóng ma quý tộc – đương nhiên cái này mới chỉ là phỏng đoán. Quay đầu, chúng phát hiện ra Harry không thèm để ý đến chúng, chúng bèn kéo lại gần chỗ cậu, bay qua bay lại trêu ngươi. Tiếc rằng Harry vẫn không thèm để ý như cũ, mắt cứ dán vào mấy trang sách.

“Mau!!! Xếp hàng lại rồi đi theo tôi!!” McGonagall đúng lúc quay trở về, lệnh cho mấy học sinh mới xếp thành một hàng, sau đó dẫn họ vào trong đại sảnh.

Ron đẩy đẩy Harry gợi lại chú ý của cậu. Harry mê mang nhìn cậu một cái rồi quyết định gấp sách lại, đi theo đoàn người bước vào một căn phòng khác.

___Lễ đường___

Đèn đuốc sáng trưng cả căn phòng, trần nhà giống như bầu trời sao chân chính tỏa sáng bằng muôn vàn ngôi sao. Bên dưới, hàng vạn cây nến cực lớn được thắp lên sáng bừng.

“Trần nhà kia hẳn được làm từ pháp thuật, khiến nó giống thôi chứ không phải bầu trời đêm. Tôi đã đọc được điều đó trong [Giáo sử trường Hogwarts]” Hermione đi phía sau họ, nhỏ giọng nói

Buông xuống mí mắt, Harry im lặng bước đi, giống như một con vật nhỏ bé, vô hại.

Chờ cho đến khi bọn họ ổn định chỗ ngồi, Nón Phân Viện được đem vào, đặt lên trên một chiếc ghế bên trên khán đài.

“Tớ muốn giết Fred và George!!” Ron căm giận nói nhỏ “Bọn họ dọa tớ sợ muốn chết!!”

Giáo sư McGonagall cầm một danh sách thật dài. Bà hắng giọng đọc:

“Hannah Abbott!”

Một cô bé nghe vậy, run nhè nhẹ mấy cái rồi bước lên bục, đội nón vào. Một lát sau,“Hufflepuff!!”Mũ hô lớn. Lễ đường nhanh chóng vang lên một tràng vỗ tay vang dội, cô bé liền tháo mũ xuống, vui vẻ tiến về chỗ ngồi của học viện mình.

Một lát sau, Neville bị phân đến Gryffindor – tuy rằng mũ phải tốn khá nhiều thời gian để suy xét. Hermione tựa hồ như cùng Nón Phân Viện tranh luật kịch liệt một hồi cuối cùng cũng được phân vào nhà Gryffindor, Ron thấy vậy liền bày ra vẻ mặt thập phần uể oải. Sau đó là Draco, đúng như ý nguyện của cậu ta, cậu ta được phân vào nhà Slytherin, cùng hai trợ thủ của cậu ta…

Không lâu sau…

“Harry Potter!”

Lễ đường lập tức rối loạn.

“Potter!! Bà ta nói là Potter?”

“Cái gì? Là Harry Potter sao?”

Harry cúi đầu hạ mi mắt, bước lên bục, hạ thấp người cúi chào với giáo sư McGonagall, rồi lại khe khẽ cúi đầu vớiNón Phân Viện, sau đó ngồi xuống, đội mũ lên.

Vành nón trượt xuống, che khuất tầm mắt cậu, trước mắt cậu chỉ còn lại một màn đêm sâu thẳm…

Rất quen với hoàn cảnh, Harry lập tức nhắm mắt an tĩnh lại. Thời gian từ từ trôi qua, nhưng cậu cũng không hề có cảm nhận gì đặc biệt.

Nón Phân Viện trầm mặc một hồi. Ron đứng ở dười, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Gryffindor, Gryffindor……”. Hermione và Neville trên bàn của nhà Gryffindor ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cậu bé trên bục, bàn tay đặt ở đầu gối không tự chủ siết chặt lại.

Ngồi ở vị trí nhà Slytherin, Draco cũng vậy, ánh mắt cậu ta lóe lên vài tia chờ mong – tuy rằng ngay cả bản thân cậu cũng không tin nổi điều đó sẽ xảy ra…

Qua chừng một giờ, Nón Phân Viện vẫn im lặng như cũ. Một bên kia, giáo sư McGonagall có vẻ không tự nhiên “Khụ” một tiếng, ánh mắt bà nhìn sang hàng ghế dành cho Hiệu Trưởng. Dumbledore hiển nhiên cũng hiểu ý, nhẹ nhàng nở nụ cười, bày ra bộ dạng hưởng thụ, McGonagall nhìn vậy chỉ còn biết mím môi đứng đó, có lẽ vị Hiệu Trưởng của bà đã an bài cả rồi, vì vậy nên bà chỉ có thể đứng chờ mà thôi.

Một lát sau.

Nón Phân Viện do dự mở miệng: “….. Ravenclaw?” Trong giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc.

Một giáo sư nghe vậy hét lên một tiếng, từ trên ghế ngồi ngã xuống, giáo sư bên cạnh thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy.

Toàn bộ âm thanh trong lễ đường nhanh chóng im bặt. Toàn bộ mọi người đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào Nón Phân Viện.

Dumbledore cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, nhưng khóe miệng ông ta đã bắt đầu run rẩy: “Ông xác định?” Ông ta chậm rãi hỏi lại.

Nón Phân Viện lại mở miệng, ngữ khí tràn đầy sự bất đắc dĩ: “A!! Không!! Nhưng…” Nó ấp úng.

Harry mở mắt ra, ánh mắt màu xanh biếc ngập tràn sự tĩnh lặng. Cậu tháo mũ đứng lên, hai tay đặt mũ lại trên ghế, nhợt nhạt cúi đầu rồi xoay người cúi đầu với giáo sư McGonagal. Sau đó im lặng bước đến bàn dành cho nhà Ravenclaw, ngồi xuống. Vừa ngồi, cậu lập tức lấy ra một quyển sách, một lần nữa lại cặm cụi đọc sách.

Sau đó nghi thức phân loại diễn ra dị thường nhanh chóng. Ron không chút bất ngờ vào nhà Gryffindor, cậu ngồi xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Harry đến lạ.

Khi vị học viên cuối cùng làm xong nghi thức phân viện, Dumbledore đứng lên nói: “Ăn cơm!!”

Trên bàn lập tức hiện ra vô số món ngon, mọi người nhanh chóng bắt đầu ăn. Nhà Slytherin vẫn duy trì tư thế quý tộc, nhà Ravenclaw ăn một cách chừng mực có lễ độ, còn nhà Gryffindor thì giống như một cơn lốc vừa đi qua,thức ăn trên bàn nhanh chóng biến thành một đống hỗn độn…

“Xin….xin chào, cậu Potter !!” Một cậu nhóc ngồi xuống cạnh Harry, giọng nói run rẩy và kích động nói, “Thật vui khi được gặp cậu, tôi là Terry Boot” Cậu ta đưa tay ra…

Một lúc sau, cậu ta nhận ra mình không được đáp lại liền xấu hổ thu tay lại, cả khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng lên.

Một nhóm người ngồi cạnh đó chĩa ánh mắt không mấy tốt đẹp về phía Harry, nhưng dần dần ánh mắt ấy chuyển thành kinh ngạc.

Harry chỉ ngồi 1/3 ghế dựa, thân hình cậu thẳng tắp, ngoài trừ bàn tay cậu linh hoạt lật sách thì cậu dường như không hề nhúc nhích. Bàn ăn trước mặt cậu vẫn chưa hề được động đến..

“Harry, tuy rằng nhà Ravenclaw có đề cao trí tuệ thật đấy, nhưng mà em cũng phải ăn một chút gì đi chứ?” Một người tương đối cao lớn vỗ vai cậu một cái.

Harry ngẩng đầu lên, nhìn nhìn mấy người đang theo dõi cậu, lại nhìn các món ăn phong phú trên bàn, mang theo ý xin lỗi cười cười.

Nụ cười ôn hòa thản nhiên của cậu khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn. Tiếp theo mọi người thấy cậu ta gấp sách lại, vươn tay ra lấy một vài đĩa thức ăn đơn giản, cầm dao dĩa lên, ăn một cách nhanh chóng, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm đọc sách.

Nhất thời, đầu cả nhà Ravenclaw đều hiện lên vài vệt hắc tuyến.

Ngồi trên vị trí chủ thượng, Dumbledore dùng ánh mắt màu xanh lam theo dõi cậu bé gầy yếu ngồi ở bàn cuối cùng của nhà Ravenclaw. Ông không biết tột cùng là có chuyện gì đã khiến đứa trẻ kia trở thành như thế này, vốn ông định biến cậu trở thành một người vĩ đại nhà Gryffindor nhưng không rõ vì cớ gì mà cậu bé cư nhiên lại chuyển về nhà Ravenclaw. Điều này khiến cho ông vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Ông bắt đầu có dự cảm không mấy tốt đẹp, Harry này quá khác với Harry trong tưởng tượng vốn có của ông. Nhiều năm như vậy, ông ta đã âm thầm phái người đến đường Privet Drive chăm sóc nó, bọn họ cũng báo về xác nhận không có việc gì quá to tát kia mà ? Vậy cuối cùng thì, ông đã sai ở đâu ? Tại sao Harry lại thành ra như vậy ?

Rất nhanh, món tráng miệng cuối cùng cũng đã được ăn hết, Dumbledore một lần nữa đứng lên, tuyên bố một vài việc nữa, ông đặc biệt nhấn mạnh việc cấm các học sinh tới khu nhà cấm lầu ba, dẫn tới việc một đám người tò mò, nóng lòng muốn thử vào xem.

“Harry !! Đừng đọc nữa !! Ta đi thôi !!” Lại có một nam sinh nữa khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu giục mấy tiếng.

Harry gập sách lại, im lặng đi sau đoàn người. Chợt, cậu nhận ra có cái gì đó không bình thường, quay đầu lại, một người có ánh mắt màu xanh lam mỉm cười hòa ái nhìn cậu, ông ta có một bộ râu bạc trắng dài buông xõa trước ngực. Nhận ra ánh mắt của Harry, ông ta mỉm cười. Harry nhìn sang bên cạnh, lại một con mắt nữa cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, một ánh mắt màu đen sâu thẳm, hai tròng mắt hắn ta thâm thúy vô cùng, giống như tất thảy vạn sự trên đời này hắn ta đều hiểu rõ. Cái ánh mắt ấy, sao mà quen thuộc quá. Harry nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra bèn quay người lại theo các học sinh của “nhà ” mình rời khỏi lễ đường, lơ đãng xem nhẹ hai ánh mắt thâm thúy kia.

Severus Snape nhận ra cậu nhóc kia không mấy để ý gì đến mình liền hung hăng trừng cậu một cái. Nhưng cậu ta lại hạ mi mắt, khóe miệng hơi hơi gợi lên, nụ cười ấy giống như thể một thứ gì đó vô cùng chân quý, một nụ cười có thể xem là xuất phát từ chân tâm.

Vô cùng chân quý? Nực cười Hắn ta hung hăng kinh bỉ cái tư tưởng kỳ cục của mình một phen, rồi bước ra khỏi lễ đường. Áo choàng của hắn vì bước đi có phần hối hả mà bay phất phơ trong gió….

Không rõ ràng bản thân đã bước qua bao nhiêu bậc cầu thang, Harry nhận ra bọn họ đang đứng trước một cánh cửa to lớn. Ưng trạch uy vũ trên cửa nhìn thấy bọn họ, bèn cất tiếng hỏi: “Thứ gì mà lúc sinh ra đi bằng bốn chân, trưởng thành đi bằng hai chân, lúc về già lại đi bằng ba chân?”

“Con Người” Huynh trưởng lập tức đáp.

Cánh cửa nghe vậy liền lập tức mở ra, các học viên nhanh chóng bước vào: “Các học sinh năm nhất mau chóng tìm vị trí ngồi xuống, còn những người khác thì có thể về phòng nghỉ ngơi được rồi !”

Harry đợi cả nhà ngồi xuống rồi, mới lẳng lặng tìm một băng ghế đặt trong góc mà ngồi xuống.

“Chào mọi người !” Một cô gái bước vào giữa, bày ra vẻ mặt thục nữ đối với mọi người, lễ nghi nói: “Tôi là Penelop Creevey, là Trưởng Nữ nhà Ravenclaw. Hoan nghênh tất cả các vị đã vào nhà Ravenclaw – Học viện của Trí Tuệ Tối Cao!!”

Sau một tràng vỗ tay, cô ta vẫn tiếp tục nói : “Vừa rồi mọi người đã thấy rồi đấy ! Muốn vào được phòng nghỉ của nhà Ravenclaw thì phải có khẩu lệnh. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ưng trạch là mọi người có thể vào, còn không thì mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn ở ngoài, chờ người khác trả lời đúng thì vào. Làm như vậy, mọi người sẽ có thêm tri thức. Mặt khác, Thư Viện của nhà có rất nhiều sách, mọi người có thể tùy tiện mượn, mỗi người trong một lần được phép mượn 7 cuốn, xem xong thì hãy trả lại vị trí cũ, đó đều là những cuốn sách rất quý. Về phương diện kí túc xá, phòng của nhà Ravenclaw sắp sếp cho hai người ở một phòng, các bạn cũng có thể ở cùng những anh chị lớp trên, bọn họ sẽ giúp đỡ các bạn rất nhiều, bất cứ thắc mắc gì, hãy hỏi chúng tôi !!”

Filius Flitwick

Lúc này, cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, giáo sư vừa rồi ngất xỉu là một Phù Thủy thấp bé bước vào.

“Đây là viện trưởng của chúng ta, thầy Flitwick” Huynh trưởng liền giới thiệu : “Đồng thời ông là thầy giáo dạy bộ môn [Bùa Chú] cho chúng ta !!”

Giáo sư Flitwick bước vào trong phòng, bỏ chiếc cặp nặng trịch xuống, sau đó đứng lên một cái bục, nói : “Đầu tiên, xin hoan nghênh tất cả các bạn đã vào trường Hogwarts !” Nói rồi, ông ấy vung đũa phép lên, trong tích tắc khắp nơi đều hiện lên những chiếc lông vũ xinh đẹp bay lượn trong không trung rồi rơi một cách mỹ lệ xuống sàn nhà. Các học viên mới lúc đầu khá là hoảng sợ, sau đó, bọn họ lập tức bày ra biểu tình sùng bái nhìn Flitwick.

Kiên nhẫn chờ mọi người ổn định lại, giáo sư nói tiếp: “Nhà Ravenclaw lấy tri thức làm trọng, dùng chân tâm để cảm nhận, tiếp thu tri thức, dùng tình yêu thương nồng nhiệt để yêu thương tri thức. Hãy nhớ kỹ điều đó!” Ông ta nói xong, nhảy xuống bục, cúi người trước một tràng vỗ tay nhiệt liệt rồi nhanh chóng rời đi.

“Rồi ! Mọi người hãy đi nghỉ thôi, sáng ngày mai sẽ có người kêu các em dậy. Ngủ ngon !!!”

Mọi người nghe vậy liền đi về phòng ngủ của mình, Harry phát hiện phòng ngủ của cậu nằm ở trong cùng, cậu ở cùng một người tên là Phillips, một nam sinh học năm tư.

Im lặng đẩy cửa vào phòng, bạn cùng phòng của cậu hiện đang đọc một cuốn sách dầy, bên cạnh hắn ta là một giá sách khá là cao. Cậu để hành lý của mình lên giường, cố gắng không làm nhiễu bạn cùng phòng của mình, im lặng thay quần áo ngủ.

“Ôi chao ! Xin lỗi nhé !! Anh không thấy em vào !! Nhưng anh cũng không ngờ chúng ta lại là bạn cùng phòng đó!!” Một giọng nói đột ngột truyền đến.

Harry ngẩng đầu lên, nhìn nhìn người bạn cùng phòng của mình, đôi mắt nâu dài của hắn ta tràn ngập ý cười, mái tóc đen tùy tiện rối tung.

“Chào ! Anh là Kraut Philips*, học năm thứ tư. Anh rất am hiểu về các ma pháp cổ – năm ba em cũng có thể học môn này, anh cũng rất am hiểu về độc dược, nếu có gì thắc mắc thì em có thể hỏi anh !!”

(*) Nguyên văn họ : 克劳

Harry nhìn chằm chằm vào tiểu ưng nhiệt tình kia, gật gật đầu

“Tốt rồi !! A ! Trải qua cả ngày đi đường hẳn là em đã mệt chết đi được rồi nhỉ? Mau nghỉ đi !! Sáng mai anh sẽ đánh thức em dậy !!”

Khẩu khí của hắn có phần hơi cường ngạnh, cũng có phần ôn hòa. Harry hạ mắt, lại gật đầu, đem cả thân mình vùi vào trong chăn, đặt cuốn sách xuống dưới gối, rất nhanh, cậu lại tiến vào bóng đêm quen thuộc…

.

Severus ngồi trong phòng mình, có chút thô bạo đọc một cuốn sách.

Nhà Potter đáng chết !! Toàn là một lũ phiền toái !!

Lát sau, hắn dường như ý thức lại được rằng tối nay hắn không có khả năng đọc nổi sách, vì thế, “Phanh!!” một tiếng, hắn khép sách lại, dựa lưng vào ghế, suy nghĩ…

Severus gắt gao mím chặt môi, hai tay hắn để lộ ra những khớp xương trắng bệch, hai tròng mắt đen sậm phát ra sát ý nồng hậu.

Hắn không thể tượng tượng nổi, nhóc kia, dáng người nhỏ gầy, cúi đầu hạ mi mắt, im lặng đứng trong hàng ngũ học sinh mới, đối với các giáo viên, thậm chí cả Nón Phân Viện đều rất lễ phép, cung kính. Mặc kệ là đứng hay ngồi, thân hình cậu ta vẫn luôn thẳng tắp, không một chút thả lỏng. Ngay cả lúc ăn cơm, trước mắt là đủ các loại đồ ăn hảo hạng, cậu ta cũng không thèm để ý tới, cậu ta chỉ biết đến sách – sách – và sách. Một kẻ như vậy mà lại là con của Lily với tên Potter khốn khiếp kia sao ?

Dumbledore đáng chết !! Đến tột cùng ông ta nghĩ cái gì mà để cho cậu bé hoàng kim nhà Gryffindor biến thành như vậy ? Ông ta còn phải trông cậy vào cậu nhóc kia rất nhiều kia mà ? Thật ngu xuẩn !!! Nếu cho cậu ta vào nhà Slytherin thì tôi còn có thể tự tay chăm sóc cậu ta, nhưng tại sao lại đi phân cậu ta vào nhà Ravenclaw ?

Một Harry Potter cư nhiên lại trở thành một kẻ yêu sách như mạng nhà Ravenclaw ? Merlin ơi~ Xin hãy nói cho tôi biết rốt cục thì đang có chuyện gì xảy ra?

Qua một lúc lâu, Severus dần đần hồi phục lại tâm tình, hắn không ngừng cố chấp tự nói mình không cần phải suy nghĩ quá nhiều cho thằng nhóc kia làm gì cho mệt cả. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh cậu bé im lặng kia, cùng với cả nụ cười cuối cùng cậu để lại trước khi ra khỏi lễ đường nữa. Nụ cười ấy khiến cho hắn không thể không nhớ đến cô ấy, dẫu hắn biết suy nghĩ này thật kỳ cục nhưng hắn thực sự phải thừa nhận rằng, nụ cười của cô ấy vô cùng hoặc nhân…

Lily…

.

“Chuyện này rốt cục là sao ?” Vị Phù Thủy lớn tuổi ngồi cạnh một chiếc bàn rộng lên tiếng hỏi. Trên bàn, ngoài mấy dụng cụ bằng bạc cổ quái là những bức tượng kỳ cục không hề ăn khớp gì với nhau, cạnh đó là một con chim Phượng Hoàng mỹ lệ đang say sưa ngủ.

“ Đừng trách tôi nữa !” Nón Phân Viện tức giận nói: “Tôi là taôi mệt nhất mấy vụ phân viện lâu la này đấy, ông căn bản là không hề biết tôi nhìn thấy những gì trong đầu cậu nhóc kia đâu. Ây ~ Tôi đang tính toán đến chuyện từ chức rồi đây này.”

“ A !! Tôi không biết ” Dumbledore cười nhưng không hề mang theo ý cười nói tiếp: “Chính vì vậy nên tôi rất hy vọng ông có thể nói cho tôi biết đây này !”

“Tôi biết ông sẽ hỏi mà !” Nón Phân Viện thở dài: “ Thú thật, tôi cũng chẳng có gì để nói cả, Albus. Trong đầu đứa trẻ kia, cái gì cũng không có, ngoài một mảnh bóng tối dầy đặc. Tôi không nhìn thấy cái gì cả, kể cả ký ức lẫn linh hồn cậu ta. Lúc đó tôi đã tự hỏi, phải chăng cậu ấy đã bị hút sạch linh hồn mất rồi ? Trong tình huống như vậy, tôi không thể phân cậu ta vào Gryffindor được, cậu ta đã không có khả năng vào nơi đó !”

“ Và… Ông đã chọn Ravenclaw thay vì chọn Gryffindor.” Dumbledore ngẫm nghĩ: “Nếu như theo lời ông nói thì Hufflepuff có vẻ thích hợp hơn chứ ??”

“Hufflepuff không đủ yên tĩnh !”Nón Phân Viện phân tích : “Cậu ta hiện giờ cần là cần sự yên tĩnh, nhà Ravenclaw là nhà mà suốt ngày cho học viên đọc sách, nơi đó vô cùng yên tĩnh, thích hợp cho cậu ấy.”

Im lặng thật lâu: “Tại sao lại thành ra như vậy?” Dumbledore lại hỏi, nụ cười của ông ta đã không còn nữa.

“Tôi nào có biết, dù sao cũng cần phải tìm ra nguyên do, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bộ óc trống rỗng như vậy.” Nói xong, Nón Phân Viện không nói nữa, nó cần một thời gian dài để tĩnh dưỡng, để chuẩn bị cho đợt phân viện của năm sau…

Dumbledore đặt mũ lên trên giá sách, một lần nữa ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ. Ông lại nhớ tới cậu bé kia, quả thật ông không thể tượng tượng ra rằng sẽ có một ngày Harry Potter lại biến thành một người như vậy. Ông vẫn không không thể hiểu nổi đến tột cùng đã có chuyện gì khiến cho “sư tử nhỏ” nhà Gryffindor lại trở thành như vậy. Từ trước đến nay, ông vẫn cho rằng Harry sẽ trở thành một đứa trẻ hòa ái thích hợp để vào nhà Gryffindor, hoặc sẽ trở thành một cậu bé đầy khát vọng giống như Voldemort để vào nhà Slytherin. Mặc kệ là tình huống gì, ông cũng sẽ có khả năng ứng phó được. Nhưng giờ đâu, mọi suy đoán trước đó của ông đều bị đảo lộn hoàn toàn.

Xem ra, ông phải điều tra kỹ lưỡng lại chuyện này một phen.

.

Khẽ niệm một câu vang dội, một đạo ánh sáng màu đỏ tươi chợt lóe lên, Draco tiêu sái đánh bại kẻ khiêu chiến, cậu ta hoa lệ xoay người, rời khỏi khỏi phòng chung về phòng nghỉ.

“Draco ~ Cậu ấy tức giận cái gì vậy ?” Đợi cậu bé với mái tóc bạch kim rời đi, Pansy Parkinson khó hiểu nhìn sang Blaise Zabini: “Được trở thành chủ tịch tạm thời cho nhà mà cậu ấy vẫn không hề vui vẻ gì cả ? “

Blaise chăm chú nhìn kẻ cùng mình lớn lên dần đần biến mất sau cánh cửa phòng, lắc lắc đầu liền đi theo cậu ta. Không bất ngờ gì khi cậu ở cùng phòng với Draco, thôi thì để khi nào về đến phòng thì từ từ hỏi xem cậu ấy bị làm sao…

.

Draco thả mình vào bồn tắm lớn, mái tóc màu bạch kim không còn bị vuốt đến ngượng ngập nữa mà giờ đây trở nên mềm mại, vương trên vai cậu, chung quanh, ánh sáng nhu hòa phát ra từ những ngọn đèn nhỏ trên tường, khiến cho phòng tắm biến thành một bức tranh tuyệt sắc nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tự hỏi chính mình đã xảy ra chuyện gì.

Draco, cậu cũng không biết rằng mình bị làm sao nữa, khi nghe cái mũ ngu xuẩn kia nói ra từ “Ravenclaw” cậu đã gần như không thể tự chủ được nữa, trong người cậu lúc đó không còn gì khác ngoài cảm giác phẫn nộ. Lúc đó cậu chỉ muốn lên dạy cho cái mũ chết tiệt kia một trận. Dù gì cậu cũng là hậu duệ của quý tộc, cái được gọi là chiến đấu kia cũng đều đã từng trải qua đôi lần. Nhưng, quả thực hôm nay cậu cũng hơi quá phận, việc phân viện vốn đâu phải là việc cậu có thể quản nổi.

Đều là do tên Potter đáng chết kia mà !!! [ Tác giả : Hãn ~~ quả nhiên thầy nào trò đấy mà, dùng từ giống nhau quá đi >/// Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play