Chương thứ bảy: Hoàn thành tốt công tác 2

Đã là mùa đông rồi, sau khi tan tầm đi ở trên đường liền cảm thấy gió lớn thật lạnh, có một cỗ khí tức hiu quạnh. Phí tiên sinh quấn chặt áo khoác, đi giữa tràng cảnh người qua đường vội vã tan tầm về nhà, thực cảm thấy có vài phần không chân thực. Dường như hắn chỉ là đang trên đường về nhà, mà cái tên gia hỏa chẳng biết có thể ăn chung bữa tối hay không, vẫn tên gọi Tô Lạc.

Phí tiên sinh hồi tưởng một phát, cùng Mạc tiên sinh quen thuộc cũng vỏn vẹn non nửa năm, thế nhưng lại có thể vì y mà không chút do dự lẽ thẳng khí hùng quyết tâm buông Tô Lạc, cỡ nào thần kỳ! Mà hiện tại, hắn cư nhiên đang trên đường đến gặp người nhà Mạc tiên sinh! Phí tiên sinh lại ngâm lên bài minh ca “Tôi dễ dàng như vậy yêu người”, đột nhiên thập phần sợ hãi nếu như ngày nào đó cùng Mạc tiên sinh tách biệt.

“Anh hỏi tôi yêu anh sâu đậm, tôi yêu anh mấy phần? Anh suy nghĩ một chút, anh nhìn một cái, ánh trăng đại diện trái tim tôi ~” Phí tiên sinh lo được lo mất đa sầu thương cảm đang chìm đắm trong ảo tưởng không thể tự kềm chế của chính mình, lại bị một cái tin nhắn cắt ngang. Tiếng chuông tin nhắn kỳ lạ, ánh trăng đại diện trái tim tôi? Lúc nào trong điện thoại di động có bài này! Phí tiên sinh lấy điện thoại di động ra, phát hiện người gởi thư là: “Thân ái”. Nội dung tin nhắn là: “Thân ái à, buổi tối uống ít chút rượu nha, tôi sẽ rất lo lắng. Khí trời chuyển lạnh, phải nhớ mang theo áo khoác. Sớm trở về, tôi giúp em chuẩn bị bữa ăn khuya ~ moak ~ =3= ”

Phí tiên sinh =口=

Đây chắc là tin nhắn gửi nhầm hồi đó? Phí tiên sinh nhất thời không biết nên mỉm cười hay là thế nào, hắn trả lời: “Nhận được, cảm ơn honey =3=” Gió thổi tung hoa tử kinh ven đường, cánh hoa lả lướt giữa không trung, bầu không khí thực có vài phần phấn hồng. Phí tiên sinh đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, xoa xoa, lau nước mắt, oán giận một câu: “Gió thiệt lớn mà.”

Mạc tiên sinh nhận được tin nhắn của Phí tiên sinh, vểnh khóe miệng khẽ cười, thì thào một câu: “Thực là thằng cha buồn nôn.” Thế nhưng loại cảm giác này thực là tâm nguyện được đền bù, hơn một năm trước khi nhận được tin nhắn Phí tiên sinh gửi nhầm, Mạc tiên sinh lần đầu tiên có loại cảm giác khát vọng ấm áp. Rất nhiều khi, ấm áp thỏa mãn trong lòng chẳng phải thứ xa xỉ gì, có lẽ chỉ là một tấm áo khoác khi trời trở lạnh, có lẽ chỉ là một cái tin nhắn tri kỷ khi không ở bên cạnh. Mạc tiên sinh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe như thoi đưa trên đường phố, nhìn ngọn đèn trăm nhà phía xa xa, lúc này y dị thường thỏa mãn. Y nghĩ, y cuối cùng sở hữu ấm áp của chính mình rồi —— người mà y vẫn luôn nhìn chăm chú, vẫn luôn khát vọng.

Khi mà Phí tiên sinh đang trên đường đi bộ đến nhà hàng, Cao Lãnh chi hoa Mạc Vân Mạc tiểu thư đã đến rồi. Thế là Phí tiên sinh với biểu hiện tương đối không lịch lãm thấy có chút xấu hổ, dù sao cũng là tới gặp thân hữu, Phí tiên sinh cảm thấy có chút hoảng hốt với tình huống cư nhiên không đến sớm của bản thân.

Thế là câu nói đầu tiên của Mạc Vân đã thành công đánh bại Phí tiên sinh: “Tôi thấy anh đi bộ, thế là đặc biệt đi xe đến.”

Phí tiên sinh 囧 nói: “Vậy nếu như tôi đúng hẹn, cô phải đợi hơi bị lâu.” Kỳ thực Phí tiên sinh đã đến trước thời gian 20 phút.

Mạc Vân ha ha cười nói: “Để nhìn thấy anh đỏ mặt, chờ lâu một chút cũng là đáng giá.”

Phí tiên sinh: “…”

Mạc Vân nói: “Không cần câu nệ vậy đâu, dù sao chúng ta đã từng trong một buổi đêm mỹ lệ, từ thơ từ ca phú nói tới lý tưởng nhân sinh.”

Phí tiên sinh tiếp tục sử dụng kháng nghị trầm mặc.

Mạc Vân lại ha ha cười lên: “Chọc anh thật là có thú mà, khó trách anh trai tôi cái loại người không thú vị đó cũng thích chọc anh!”

Phí tiên sinh đánh trả: “Con gái con đứa cần phải biểu hiện thục nữ một chút.”

Mạc Vân hoàn toàn bó phép: “Loại địa phương này thục nữ mà làm gì!” Không sai, bọn họ lúc này vô cùng không có phong tình mà đi hẹn ở quán lẩu ồn ào, cái loại thực dụng kinh tế nhất.

Phí tiên sinh vỗ trán: “Thỉnh nói rõ ý đồ đến đi.” Bắt đầu giọng điệu kì quái, Phí tiên sinh căng thẳng rồi.

Mạc Vân ho nhẹ một tiếng, nói: “Mạc Ngôn, nam, tuổi tác 30, sở thích hứng thú là công tác và câu cá, màu sắc ưa thích là màu đen và màu đỏ, món ăn ưa thích là đồ ăn bình dân, nơi muốn đi nhất là tất cả những chỗ an tĩnh, điều khó quên nhất nhân sinh đã trải qua là một ngày nào đó nhận được một cái tin nhắn của một thằng cha lanh chanh gửi nhầm, kỹ năng đặc thù là diện vô biểu tình và triệu hoán khốn vận. Nhân xưng hô phong hoán vũ đại Boss, NPC tinh phong huyết vũ cấp tối cao.”

“Gì?”

“Ảnh thực ra còn cận thị độ nhẹ, nấu ăn rất kém cỏi, tửu lượng không tốt, khiết phích, không biết gắp xương cá, thỉnh thoảng nói mớ, công tác cuồng độ trung bình, có thể tùy thời mở ra công năng tự động loại bỏ một loạt các vấn đề.”

“A?”

“Anh đừng ghét bỏ anh ấy.”

“Ô? Đương nhiên sẽ không.”

“Vậy là tốt rồi, ” Mạc Vân uống sạch một cốc bia, “Vậy, nể tình tôi có thành ý như thế, anh có muốn gia nhập Liên minh bát quái chúng tôi không?”

Phí tiên sinh nghiến răng nghiến lợi.

Mạc Vân ngược lại vui vẻ lên: “Yên nào yên nào, thả lỏng, tôi cũng không phải cố ý muốn thăm dò anh tiếp cận anh điều tra anh đâu. Ai bảo anh là người mà anh trai tôi thích chứ?”

Phí tiên sinh lặng lẽ uống sạch một cốc bia, nhưng cũng kỳ diệu mà vui vẻ lên. Ưm, ta hiện tại là người Mạc tiên sinh thích. Cái gã Mạc tiên sinh thích ta đó, không chỉ là người trầm ổn giỏi giang tổng giám tài vụ Mạc tiên sinh công ty K, còn là cận thị độ nhẹ, nấu ăn rất kém cỏi, tửu lượng không tốt, khiết phích, không biết gắp xương cá, thỉnh thoảng nói mớ, công tác cuồng độ trung bình, có thể tùy thời mở ra công năng tự động loại bỏ đại ma vương Mạc tiên sinh.

Đêm đó, Phí tiên sinh cùng Mạc tiểu thư vì tư liệu nội bộ của Liên minh bát quái mà trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Phí tiên sinh trong hoàn cảnh mỹ hảo mà tội ác ở quán lẩu này bị Mạc tiểu thư bất tri bất giác rót cho thật nhiều bia, cuối cùng ngâm nga hát cùng Mạc tiểu thư du khoái mà trả tiền, lại ngâm nga hát du khoái mà chờ xe buýt về nhà, hoàn toàn quên mất thực ra hắn đêm nay là đến gặp mặt thân hữu mà không phải đến tán gẫu bát quái. Hắn không biết rằng sau khi hắn bước ra khỏi cửa, Mạc tiểu thư đã hoan hô cổ vũ đem tin nhắn báo thành công gửi đến chỗ Mạc tiên sinh rồi. Thế là, tối nay có người ôm cây đợi thỏ.

Khi Phí tiên sinh chậm chậm chạp chạp đi tới dưới lầu nhà, chỉ thấy dưới lầu đỗ một chiếc xe Buick màu đen nhìn có chút quen mắt, bên cạnh xe Buick màu đen nhìn có chút quen mắt có một người nhìn có chút quen mắt đang đứng. Hắn thì thào lẩm bẩm: “Í, cái người này đích thị là đại ma vương.” Sau đó ngây ngốc hắc hắc cười lên.

Mạc tiên sinh đã chờ đến không kiên nhẫn rồi, thấy Phí tiên sinh ngây ngốc thầm thầm thì thì, đành phải lên tiếng kêu lên: “Tiểu thỏ tử, mở cửa đi!”

“Ể, thiệt sao cà?” Phế thỏ tử đi qua chọt chọt đại ma vương, cười nói, “Mạc, Mạc tổng giám, anh tới làm cái gì?”

Mạc tiên sinh bất đắc dĩ rút rút khóe miệng, thầm nghĩ, người này chắc uống say rồi?

Không có được câu trả lời Phí tiên sinh dụi dụi mắt, nói: “Chẳng lẽ là ta ảo giác?” Thế là vươn tay, cố sức véo cho một cái!

Mạc tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Phí Ngữ, đi mở cửa.”

Phí tiên sinh không buông tay, bất y bất nhiêu* nói: “Anh tới làm chi?”

Mạc tiên sinh tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Thỏ kho.”

“Ồ, thơm quá.” Không ăn được bao nhiêu đã bị rót một bụng rượu Phí tiên sinh hạnh phúc nói.

Mạc tiên sinh xoa xoa cánh tay bị véo đau, cười nhạt.

Phí tiên sinh bưng bữa ăn khuya của hắn đứng bên cạnh bàn ăn, tiếp tục cảm thán nói: “Mạc tiên sinh anh tốt ghê.”

Mạc tiên sinh tiếp tục cười nhạt: “Giờ tỉnh rồi?”

Phí tiên sinh dọn xong bữa ăn khuya, vẫy tay với Mạc tiên sinh: “Anh cũng đến ăn.”

Mạc tiên sinh lắc lắc đầu: “Tôi muốn đi tắm.”

“Hở?” Phí tiên sinh ngơ ngơ.

Mạc tiên sinh nhấc túi hành lý nhỏ của y lên, diện vô biểu tình nói: “Tôi đến ở chung cuối tuần.”

“Ơ?” Phí tiên sinh ngẩn ngẩn.

Thế là, Mạc tiên sinh… liền đi tắm rồi.

===chap7 con’t===

* bất y bất nhiêu: ko nghe theo ko buông tay

“Ánh trăng nói hộ lòng tôi“ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play