Chương thứ sáu: Sái cẩu huyết 3

“Mạc Ngôn…” Phí tiên sinh thì thào sửng sốt.

“Trời ạ, là Boss với Cao Lãnh chi hoa tiểu thư!” Theo một tiếng thét kinh hãi, nhóm ba người nghe góc tường cũng bại lộ luôn.

Thế là.

Mọi người sum vầy ở tiệm cơm Tây, nghe góc tường, tám gian tình.

Toàn bộ hoa đào đều chạm trán, đỏ au, máu chảy đầm đìa.

“Khụ, Mạc tổng giám.” Phí tiên sinh trừng mắt nhóm ba người nghe góc tường, mặt dày đánh cái bắt chuyện.

Rất hiển nhiên, Mạc tiên sinh vừa vào cửa liền thấy hắn rồi, y dắt Cao Lãnh chi hoa tiểu thư đi tới, lãnh đạm nói: “Cậu hôm nay không phải nên tăng ca sao?”

Phí tiên sinh ngớ ra.

Nhóm ba người nghe góc tường ngớ ra.

Mạc tiên sinh nhìn thoáng qua Tô Lạc, diện vô biểu tình như cũ: “Vị này là? Xem ra là chuyện rất quan trọng, không thì cậu hiếm khi vô cớ bỏ việc.”

Phí tiên sinh không hiểu ra sao, nhìn chằm chằm vào bàn tay Cao Lãnh chi hoa tiểu thư dắt Mạc tiên sinh một lúc lâu, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: “Là học đệ thời đại học, cậu ấy vừa mới về bản thị.”

Mạc tiên sinh còn chưa trả lời, chợt nghe thấy tiếng Cao Lãnh chi hoa tiểu thư nói: “A Ngôn, anh không giới thiệu em sao?”

Phí Ngữ đầu não một mảnh trống rỗng nhìn hai người bọn họ, không biết nên làm ra biểu tình gì.

Mạc tiên sinh nhíu mày, nhưng vẫn giới thiệu rằng: “Đây là em nhà, Mạc Vân.”

Cao Lãnh chi hoa tiểu thư cười nói: “Phí Ngữ, rất xin lỗi.”

Đầu óc Phí tiên sinh đã vô pháp vận chuyển, đây chính là bạo liêu chi dạ* trong truyền thuyết sao? Thực là vô phúc hưởng dùng a. Đương nhiên, bản thân nhóm ba người nghe góc tường lại vô cùng hưởng thụ.

Tô Lạc lúc này trái lại rất tự nhiên chen vào nói: “Học trưởng ở công ty nhận được chiếu cố.”

Mạc tiên sinh diện vô biểu tình nhìn Tô Lạc, không nói lời nào, hiện trường trong nháy mắt lạnh xuống. Cuối cùng, hắn chỉ là nói với Phí tiên sinh: “Đi tăng ca.”

Phí tiên sinh ngây ngốc nhìn Mạc tiên sinh, đối chiếu khẩu hình của y mới hiểu được: thơ mười bốn hàng. Chẳng biết vì sao, Phí tiên sinh cảm thấy chính mình đột nhiên mặt đỏ rồi.

Ngu ngu ngơ ngơ tiếp tục bữa tối, Phí tiên sinh hoàn toàn không biết Tô Lạc nói cái gì. Hắn còn đang suy nghĩ vì cái gì đêm nay Mạc tiên sinh cũng vừa khéo đi đến nhà hàng này? Vì cái gì Cao Lãnh chi hoa tiểu thư biến thành em gái Mạc tiên sinh rồi, lẽ nào ban đầu là Mạc tiên sinh cố ý thăm dò hắn? Mạc tiên sinh vừa nãy chắc đã nhận ra Tô Lạc rồi, về nhà có nên gọi điện cho Mạc tiên sinh không đây?

Phí tiên sinh không yên lòng Tô Lạc đều nhìn vào trong mắt, hắn cay đắng cười cười: “Học trưởng…”

“Ơ, cái gì?” Phí tiên sinh nghe xưng hô đã lâu này, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tô Lạc dừng một chút, hồi lâu mới nói: “Người cùng học trưởng qua lại chắc là vị Mạc tiên sinh lúc nãy?”

Phí tiên sinh cười cười, không trả lời.

Tô Lạc buông dao nĩa, đột nhiên nghiêm túc nói: “Học trưởng, là em sai rồi.”

Phí tiên sinh có chút nghi hoặc nhìn hắn.

“Kỳ thực lần này em bị điều về tổng bộ, không phải là vì thăng chức, mà là làm trợ lý tổng bộ quản lí nghiệp vụ mà trở về. Em ở công ty chi nhánh làm việc thuận phong thuận thủy đắc ý hí hửng, nhưng là bởi vì một đơn sinh ý mà hủy hoại bản thân. Lão nhân ở công ty chi nhánh đã sớm nhìn không vừa mắt rồi, em trái lại còn tự cho là khí thế dâng tràn, lần này bị bọn họ ngáng chân cũng là đáng đời. Học trưởng, là em sai rồi, lúc trước anh khuyên bảo em nghe không vào, chỉ có đụng phải đầu rơi máu chảy thì mới nhớ tới anh tốt ra sao. Học trưởng, chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không?”

“Tiểu Lạc…” Phí tiên sinh thở dài, nhất thời cũng không biết trả lời làm sao.

“Học trưởng, cảm tình chúng ta nhiều năm như vậy, lẽ nào anh có thể nói buông xuống liền buông xuống sao?” Tô Lạc khẩn thiết nói.

Phí tiên sinh lắc lắc đầu, nói: “Tiểu Lạc, đã hơn một năm qua tôi từng vô số lần tưởng tượng nếu cậu đột nhiên trở lại tìm tôi thì sẽ như thế nào. Tôi đã từng cho rằng mình nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đều không có ý nghĩa gì. Chúng ta người còn hồn mất đã bắt đầu nhiều năm trước rồi. Cái gì mà gương vỡ lại lành đều là nói dối, gương đỡ vỡ dù cho một lần nữa ghép lại, cũng không có cách nào che giấu vết nứt trên mặt.”

Tô Lạc thở ra một hơi, cười nhẹ vài tiếng: “Học trưởng, là em có lỗi với anh, anh tức giận cũng hẳn là. Thế nhưng em có tự tin lại một lần nữa theo được anh, giống như năm đó vậy!”

Phí tiên sinh ngẩn ngơ, chỉ nói: “Tôi phải đi tăng ca rồi.”

Một mình chậm rãi đi trên đường phố, Phí tiên sinh cảm thấy hôm nay quá mức không chân thực. Ánh đèn màu cùng dòng người hối hả xung quanh đều giống như bối cảnh kỳ quái, hắn mỗi một bước đều đạp lên đám mây. Một chiếc xe Buick màu đen dừng ở lề đường, người trên xe khó có được la lớn: “Phí Ngữ!”

Phí tiên sinh quay đầu nhìn, là Mạc tiên sinh. Hắn niết niết lòng bàn tay, đều là mồ hôi.

“Phí Ngữ, mau tới đây!”

Phí tiên sinh rề rề rà rà đi qua, ngồi vào ghế phó lái. Bên trong xe nhất thời không ai nói chuyện, trong xe đang mở chính là bài minh ca* “Tôi dễ dàng như vậy yêu người”, “Ai đến liền ôm ai, luyến ái là bản năng, không cần gánh lấy vinh hạnh độc hữu. Tên ai sẽ vẽ thành vết sẹo chói mắt, so với hoài niệm này càng sâu…” Đó đã từng là chuông điện thoại di động của Phí tiên sinh, đã từng là bài hát vì tưởng niệm một con người và quên đi một con người mà nghe, là bài hát Tô Lạc thích nhất.

Xe dừng dưới lầu nhà Phí tiên sinh, Mạc tiên sinh không có mở khóa cửa xe, bầu không khí bên trong xe cổ quái.

Phí tiên sinh cuối cùng không cố nhịn nữa, nhẹ giọng nói: “Anh để Mạc tiểu thư tiếp cận tôi, là muốn thăm dò tôi sao?”

Mạc tiên sinh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng như vậy: “Không phải, là em ấy tự chủ trương muốn đi tiếp cận cậu.”

“Vì, vì cái gì?”

“Bởi vì tôi nói cho em ấy tôi thích một người thật lâu, mỗi ngày nhìn hắn, lại không biết rằng nên mở miệng như thế nào.”

Phí tiên sinh thở dài nói: “Tôi không có tốt như vậy, một ngày nào đó anh cũng chán ghét tôi thôi.”

Mạc tiên sinh trầm mặc một hồi, nhìn vào mắt Phí tiên sinh nói: “Phí Ngữ, đừng cùng hắn bên nhau.”

Phí tiên sinh nhàn nhạt cười một phát: “Ờ.”

“Đừng cùng hắn bên nhau.”

“Ừ.”

“Tôi thực ra thích cậu thật lâu rồi.”

“Tôi hôm nay đã biết.”

“Tôi thích cậu, cho nên đừng cùng hắn bên nhau. Tôi sẽ đối xử rất tốt với cậu.”

“Ưm.”

“Tôi sẽ đối xử rất tốt với cậu., tôi vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ cậu.”

“Ưm.”

Phí tiên sinh lần đầu tiên biết rằng, thì ra Mạc tiên sinh khẩn trương lên cũng sẽ trở nên rất lảm nhảm.

Cuối cùng, Mạc tiên sinh nói: “Phí Ngữ, tôi muốn hôn cậu.”

“Gì?” Phí tiên sinh mặt đỏ rồi.

Hôn của Mạc tiên sinh mang theo mùi thuốc lá, là ướt át, là ấm áp, ôn nhu như là con người y vậy.

Phí tiên sinh nghĩ, cứ như vậy bên nhau thôi.

Đại ma vương Mạc tiên sinh, mặt than tinh anh nam Mạc tiên sinh, hôn môi tuyệt không thạo Mạc tiên sinh, đều là khả ái như vậy.

===chap6 end===

* bạo liêu chi dạ: đêm có quá nhiều sự việc ko ngờ đến xảy ra

* minh ca: một thể loại Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play