Chương thứ năm: Điềm báo cẩu huyết 1

Sau khi buổi liên hoan tan cuộc, Phí tiên sinh uống rượu có chút hơi mệt, đã vài lần thành quen đành để cho Mạc tiên sinh phụ trách đưa về nhà.

“Thật có lỗi.” Phí tiên sinh ấp úng nói, tuy rằng cảm thấy những lời này cũng không ý nghĩa gì, nhưng vẫn là nhịn không được muốn nói.

Mạc tiên sinh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Anh nhất định cảm thấy tôi cực kì vô dụng đi?” Phí tiên sinh đánh cái ợ rượu, ai oán chuyển đường nhìn. Đây là lần đầu hắn nói đến chuyện này sau khi đi công tác về.

“Thiếu quyết đoán.” Mạc tiên sinh chuyên tâm nhìn con đường.

“Anh thì biết cái gì, ” Phí tiên sinh thấp giọng nói, “Tôi có không cam lòng có lớn tiếng khóc la cũng vô dụng. Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, không chỗ trốn, không chỗ nấp. Chỉ nhớ lại thôi đã là vừa khổ sở vừa khó chịu…”

Đèn đỏ, Mạc tiên sinh dừng xe, quay đầu nhìn hắn: “Vậy thì triệt để kết thúc đi, không cần lại ôm huyễn tưởng.”

Phí tiên sinh ngây sững ở nơi nào, đột nhiên nói: “Đi đại học F.”

Bây giờ mới là hơn chín giờ tối, chợ đêm gần đại học F vẫn còn rộn ràng nhốn nháo, không thiếu từng đôi từng đôi tình nhân trẻ tuổi. Phí tiên sinh đứng ở nơi đó đợi Mạc tiên sinh đi bãi đậu xe, có loại cảm giác chợt trở về năm đó, tựa hồ một giây sau liền sẽ có một người đạp xe đạp qua đây, thở hồng hộc nói: “Học trưởng đợi lâu.” Chẳng qua lúc này đây, người hắn chờ chính là Mạc tiên sinh âu phục giày da.

“Cởi áo khoác đi.” Phí tiên sinh có chút xấu hổ, bọn họ hai thằng cha áo mũ chỉnh tề ở trong chợ đêm lại là một hồi đường đột.

Mạc tiên sinh cũng không nói gì, vạn năm mặt than mà bỏ đi áo khoác.

Phí tiên sinh nhìn bộ dạng y diện vô biểu tình, có điểm thấp thỏm: “Anh giận rồi sao? Tôi mang anh tới nơi này…”

Mạc tiên sinh thở dài: “Cậu đang suy nghĩ cái gì, tôi giận rồi còn có thể cùng cậu tới sao?”

Hai người không có dạo chợ đêm, trái lại là do Phí tiên sinh dẫn Mạc tiên sinh đi dạo trong đại học F.

“Cửa hàng tiện lợi này vẫn còn đây sao? Trước đây tôi từng làm công chỗ này, ông chủ siêu cấp bủn xỉn luôn.”

“Hướng bên kia con đường này là lối tắt đi căn tin, chẳng qua ở giữa phải giẫm lên mặt cỏ, tôi vẫn luôn rất băn khoăn.”

“Đi hướng bên này có thể từ thư viện trực tiếp đến khu 2 ký túc xá nam, thế nhưng không có đèn đường rất tối, tôi chỉ đi qua một lần. Ha ha, không phải tôi sợ bóng tối, là bởi vì gặp phải tình nhân bị dọa thôi.”

“Nơi này lúc nào làm cái quảng trường học sinh? Tôi cũng không biết, lần sau họp lớp hỏi hỏi bọn họ.”

Một đường đi đều là Phí tiên sinh thao thao lải nhải, Mạc tiên sinh lặng lẽ nghe. Bọn họ chầm chậm đi, lấy tư thái vô cùng tự nhiên, dường như đây chỉ là một buổi tối rất bình thường, bọn họ chỉ là bạn bè đại học đi tản bộ.

Phí tiên sinh đột nhiên ngừng lại, cười nói: “Con người của tôi cực kì phiền đi?”

Mạc tiên sinh thành thực nói: “Cũng ổn, sẽ không quá phiền.”

“Trước đây Tiểu Lạc nói ‘Em thích nghe tiếng anh, cho nên anh phải nói nhiều em mới cao hứng ni’, ” Phí tiên sinh tự giễu nói, “Thế nhưng cuối cùng trái lại trở thành lý do bị đá.”

Mạc tiên sinh vỗ vỗ bờ vai hắn, nhất thời không nói gì.

Phí tiên sinh hướng y cười cười, bọn họ lại dọc theo đường mòn chầm chậm đi: “Phía trước là hồ nhân tạo, nghe nói mấy năm này xây đường trên mặt nước ở bên cạnh. Kỳ thực lúc ban đầu, Tiểu Lạc chính là ở chỗ này tỏ tình với tôi. Thật xui xẻo, nghe tỏ tình rõ ràng là tôi a, thế nào bị đá cũng là tôi.”

Mạc tiên sinh trêu chọc nói: “Chắc là cậu quá ngốc quá chậm tiêu rồi?”

“Ưm, quả thực có chút chậm tiêu, ” Phí tiên sinh cúi đầu cười lên, “Ngay cả bị người ghét bỏ cũng không biết, một tên đại ngốc.”

Mạc tiên sinh nắm tay hắn, ánh mắt sáng sáng: “Cậu biết rõ tôi không phải ý này.”

Phí tiên sinh gật đầu, kéo y tiếp tục đi: “Tôi biết rõ anh không phải ý này. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, là con người của tôi thường hay so đo, ở đâu sẽ thực sự có cái gì mà trường trường cửu cửu chứ? Tôi có thể chỉ là không cam lòng, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, khó khăn lắm mới tìm được công tác, khó khăn lắm mới có thể nghĩ rằng vẫn sẽ tiếp tục như vậy… Người không thể quá tham a.”

Mạc tiên sinh hỏi: “Vậy cậu muốn như thế nào đây?”

Phí tiên sinh có chút xấu hổ: “Đến nơi bắt đầu kết thúc tất cả đi.”

Mạc tiên sinh khó có được sắc bén nói: “Cậu là nữ sinh sao, cậu năm nay mười tám tuổi sao?”

Bên cạnh hồ nhân tạo đại học F quả nhiên dùng gỗ xây một con đường trên mặt nước, bập bềnh trong sóng ánh sáng lấp lánh. Mà xung quanh đó cũng là đôi đôi uyên ương, hạnh phúc bên nhau.

Mạc tiên sinh hắc tuyến, phát giác bọn họ lại lần thứ hai đường đột rồi. Phí tiên sinh tựa hồ cũng đã nhận ra, có điểm xấu hổ có điểm khó xử mà liếc mắt nhìn Mạc tiên sinh.

“Liền ở chỗ này đi.” Mạc tiên sinh đứng yên cách xa vành chắn hồ nhân tạo hai mét.

Phí tiên sinh có chút ủy khuất nhăn nhăn mày, gật đầu.

Được rồi, xem cậu chuẩn bị làm cái gì. Mạc tiên sinh cố nhẫn nại nhìn Phí tiên sinh.

Chỉ thấy Phí tiên sinh hướng về phía hồ nhân tạo nói lẩm bẩm: “Tuy rằng tôi cực kì ngốc lại hay so đo, thế nhưng vẫn là hi vọng có thể tự mình chấm dứt, tự đoạn tàn niệm. Nếu Tô Lạc đã không cần Phí Ngữ, hơn nữa Phí Ngữ cũng không muốn cứ tiếp tục SB thế nữa, vậy thì lần này chính là thực sự một phát chia đôi, không lui tới nữa. Tôi xin thề.”

Nhìn bộ dạng có tinh thần 囧囧 kia của Phí tiên sinh, Mạc tiên sinh đột nhiên có loại dự cảm bất hảo: “Sao cậu lại thạo như vậy?”

Phí tiên sinh mặt đỏ, hắc hắc cười nói: “Trước đây cũng từng có nháo chia tay mà, chẳng qua nặng lời thế này nhưng lại lần đầu tiên.”

Mạc tiên sinh tức ngực, cào loạn một đầu lông của Phí tiểu thỏ tử.

Phí tiên sinh ánh mắt sáng sáng không có hảo ý mà phủi tay y đi, nói: “Không bằng tổng giám, hai chúng ta thử xem?”

Mạc tổng giám vô cùng thâm trầm nhìn chằm chằm Phí tiên sinh một phút đồng hồ, nhìn đến lúc Phí tiên sinh cảm thấy toàn bộ tiền thưởng của mình đều sắp đi tong mất, một câu không nói xoay người liền đi.

Phí tiên sinh cúi đầu bước hơn tám bước mới đuổi kịp.

Đến dưới lầu nhà Phí tiên sinh rồi, Mạc tiên sinh rề rà không mở khóa cửa xe, Phí tiên sinh thấp thỏm bất an khóc ở trong lòng: Mạc tổng giám chắc không đến mức không biết đùa vui như vậy chứ?

Mạc tiên sinh cầm lên gói thuốc lại bỏ xuống, đột nhiên nói tiếng: “Được.”

“Hở?” Phí tiên sinh ngơ ngác ngẩng đầu, được cái gì cơ?

Mạc tiên sinh không nhìn hắn, thanh âm kiên định lập lại một lần: “Tôi nói được.”

Phí tiên sinh não thắt bím rốt cục xoay một vòng lại, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Thế nhưng vừa mới rồi…”

Mạc tiên sinh mở khóa, có chút không được tự nhiên mà cắt ngang lời hắn: “Mới rồi tôi không muốn ở cái chỗ xúi quẩy đó cùng cậu bắt đầu.”

Phí tiên sinh ngây dại, 囧 đi rồi, thạch hóa rồi, vỡ ra ngàn vạn mảnh rồi.

===chap5 con’t=== Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play