Mã Liệt bận rộn cả ngày, cơm nước xong thì ra khỏi nhà.
Ngô Ngọc Mai vẻ mặt cổ vũ, chỉ thiếu lấy cái roi thúc, hô: Tiểu Mã, đi.
Mã Liệt đương nhiên là đi tìm Xán Xán, chuyện hôm nay thật sự rất có
lỗi, vốn lúc trước mình giấu là không đúng, kết quả còn ồn ào thành sự
tình này, ban ngày quả thực không có thời gian, buổi tối phải tự mình đi giải thích.
Cơm nước xong liền vội vàng đi, Ngô Ngọc Mai đắc ý đi quảng trường khiêu vũ, để lại Mã Văn Hùng một mình, nhắm vào cái túi đóng gói hôm kia, gọi điện thoại đi, gọi một phần bánh bột lọc củ cải, còn ăn rất ngon miệng.
Lúc Mã Liệt đến thì Cố Xán Xán đang tổng vệ sinh, Lâm Viện mỗi lần đến
đều làm chỗ cô ở long trời lở đất, Cố Xán Xán có vài việc rất quy mao,
từ chuyện nhỏ nhặt như vị trí và phương hướng đặt bàn chải đánh răng đều phải cố định, nếu không sắp xếp lại, buổi tối tuyệt đối ngủ không được, nói không chừng nửa đêm ngồi dậy dọn bàn chải đánh răng.
Nhìn cô gái mặc tạp dề hoa văn màu đỏ, đội một cái nón tu sĩ, lô ra cái
trán, Mã Liệt không biết vì sao nhìn cô gái lại thích xem cái trán của
cô, thưởng thức có chút kì quái... Đương nhiên ở công ty, Mã Liệt sẽ
không nhìn chằm chằm trán của nhân viên, huống hồ ở tổng bộ Thịnh Nguyê, nhờ Ngô Ngọc Mai ban tặng, loại sinh vật mỹ nữ này thật sự tuyệt chủng.
Cả cánh rừng lớn, loại chim gì cũng có, một cô gái diện mạo bình thường, biết bản thân trông bình thường sẽ cố gắng sử dụng năng lực công việc
bù lại, nhưng một cô gái có diện mạo đặc biệt xuất chúng sẽ có tâm lý
cảm thấy may mắn, đây không phải nói cô tâm địa không tốt, mà là hoàn
cảnh trưởng thành như thế, từ nhỏ được người ta khen, kiểu khen này sẽ
làm cho bản thân cảm thấy hơn người, thấy mình sẽ dễ dàng thành công hơn so với người khác.
Lúc trước có một nữ nhân viên rất xinh đẹp, năng lực công tác cũng tạm,
nhưng đầu óc không biết bị đâm vào đâu, một lòng muốn giải cứu chủ tịch
Mã Văn Hùng thoát khỏi biển khổ, cẩm thấy Ngô Ngọc Mai quá hung hãn, căn bản không xứng làm vợ, làm vợ phải dịu dàng hiền thục, giúp chồng dạy
con, cô cũng không nghĩ lại, không có Ngô Ngọc Mai dũng mãnh, làm sao có Thịnh Nguyên hôm nay, làm sao có việc cho cô đi làm, đồng tình với chủ
tịch của cô?
Cô gái này phỏng chừng đầu bị cửa kẹp qua, còn đi ngả bài với Ngô Ngọc
Mai, Ngô Ngọc Mai cũng đè nén nở nụ cười, trước tiên không nói tới một
cô gái trẻ chưa kết hôn mà quản vợ chồng bà sống chung trong lúc đó như
thế nào, mà cô là người bà dùng tiền mời đến làm việc, không làm việc mà còn chú ý đến chồng bà, quả thực là không biết ra sao cả, trực tiếp gọi chồng tới.
Mã Văn Hùng cũng một đầu đầy mồ hôi, ông tính cách ôn hòa, đối xử với
nhân viên cấp dưới rất tốt, mỗi ngày vẻ mặt tươi cười cổ vũ, giống như
giáo dục đứa nhỏ, ông đóng vai quan công, vợ đóng phản diện, hai người
cứ như vậy thành thói quen, vợ ở trước mặt nhân viên hung dữ, nhưng ở
bên ngoài vợ vẫn rất cho ông mặt mũi, Mã Văn Hùng cảm thấy như vậy rất
tốt, khiến ông không cãi nhau với người khác được, nhưng trong lòng thật sự chán ghét một ít người, nhưng lại mắng không ra lời, đánh không đánh lại, có người như bà bên cạnh mỗi ngày giúp ông thực hiện, đáy lòng kỳ
thực rất vui vẻ, người như vậy mới gọi là phúc hắc, mình không động thủ
để người ta động thủ.
Bất quá tạo thành hiểu lầm như vậy, còn phải tự mặc niệm cho mình, trở
về vợ đánh chính là mình, Mã Văn Hùng hiếm khi kiên cường một hồi, đối
mặt cự tuyệt cô gái kia, trực tiếp trả cô hơn ba tháng tiền lương đuổi
đi.
Người của bộ nhân sự cũng bị phê bình một chút, về sau nhận người đều tận lực tuyển người thực tế.
Cứ như vậy nhưng thật ra bớt lo đi nhiều, không chỉ có Mã Văn Hùng không sao, ngay cả Mã Liệt cũng vô cùng bình an, công tư phân minh, đối với
ai cũng tốt.
“Anh giúp em.” Mã Liệt vừa vào cửa, nhìn thấy cái trán trơn bóng của Xán Xán, rất muốn hôn một cái nha, nhưng nghĩ lại lần trước bị cắn một
miệng đầy máu, thôi thì để từ từ đi.
Có lao động miễn phí, Cố Xán Xán đương nhiên không khách khí, lần trước
ba đến đây giúp cô nấu cơm, cô đã muốn tổng vệ sinh, nấu cơm ở nhà bếp,
khói dầu nhiều, nếu chỗ nhỏ mà còn không dọn dẹp sạch sẽ thì quả thật
không có cách nào ở được.
Cô đưa cho Mã Liệt một cái khăn lau, nhờ anh giúp lau mấy chỗ cao, Xán Xán với không tới, leo lên bàn ghế sẽ rất vất vả.
Vì phải dọn vệ sinh, Mã Liệt liền cởi áo khoác tây trang ra, bên trong
là áo sơmi trắng, cầm khăn còn chưa bắt đầu lau, trên áo sơmi đã bắt đầu bẩn, nhìn thấy đã biết chưa từng làm việc nhà.
Cố Xán Xán không còn cách nào, tìm tạp dề cho anh, Mã Liệt đưa cả hai tay, bày ra tư thế em giúp anh mặc, “Tay anh dơ.”
Đem tạp dề vây qua lưng Mã Liệt, Mã Liệt thật sự khổ người cao lớn, cư
nhiên chỉ vây được một phần ba, rất buồn cười, buộc xong tạp dề, lại
giúp Mã Liệt xắn tay áo, hai người dựa vào nhau rất gần, Mã Liệt rốt
cuộc không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Tuy là nhẹ nhàng nhưng lại khiến Cố Xán Xán mặt lập tức hồng tới cổ, lỗ tai cũng phiếm hồng.
Vợ chồng son ở trong phòng nhỏ thật sự rất dễ gặp chuyện không may, may
mà Cố Xán Xán còn nhớ rõ mình phải làm vệ sinh, xoay người chạy vào bếp.
Cô lau tủ lạnh, cơ bản đã sạch sẽ, chỉ là khói dầu ở mặt trên, còn có chỗ cao sát tường với không tới, vừa lúc Mã Liệt đi đến.
Bất quá Mã Liệt vào nhà bếp, cơ bản khó xoay người, bình thường một mình anh còn đứng được, hai người chen vào một chỗ, Mã Liệt tâm viên ý mã
giúp lau phần mặt trên, hai cái khăn luân phiên, anh lau dơ một cái, Xán Xán liền giặt một cái đưa cho anh, lúc chuyển khăn thuận tiện sờ tay
nhỏ bé, thời gian thực sự qua rất nhanh.
Thật vất vả mới lau xong, Mã Liệt cảm thấy cánh tay cử động mệt chết,
không thể ngờ được làm việc nhà mệt như vậy, tựa vào tủ lạnh cũng không
muốn động, mà Xán Xán còn bộ dáng có tinh thần, cô nhìn nhìn trên tường, còn một góc nhỏ bị Mã Liệt bỏ sót.
Tính cách Cố Xán Xán chính là quen thuộc liền sai bảo không khách khí, chỉ cho Tiểu Mã nói, “Mặt trên còn.”
Mã Liệt thật sự quá vất vả, anh ban ngày ở công ty làm việc cả ngày,
chưa nghỉ ngơi, bình thường cũng không làm việc nhà, hôm nay đã là phát
huy vượt xa ngày thường, nhìn thấy vết dơ nhỏ trên kia, bả vai liền rũ
xuống.
“Em cầm súng khiến anh đầu hàng đi, tay anh cử động không nổi nữa.” Mã
Liệt u oán như nàng dâu nhỏ, thật sự là vợ tương lai yêu cầu quá cao,
anh chưa bao giờ phải lau tường bốn lần, một lần lau bụi, một lần rửa xà phòng, một lần nước sạch, một lần lau khô, anh về sau phải mời người về lau dọn mới được.
Cố Xán Xán khinh thường liếc anh một cái, đại khái biết anh chưa từng
trải qua cuộc sống như vậy, “Quên, đi, chỗ đó để em làm, anh giúp em
giặt khăn lau.”
Cô bắt ghế leo lên trên tủ lạnh, lúc Mã Liệt đứng ở phía dưới ngẩng đầu
chuyền khăn... bây giờ cha vợ không ở đây, anh lại thấy cái quần lót nhỏ màu hồng phấn kia... Mã Liệt ngửa đầu, nhìn thấy Xán Xán đang cố gắng
lau... Anh thật sự không cố ý nha.
Cố Xán Xán còn nghiêm túc lau bốn lần, rốt cuộc lau khô được chỗ bẩn
chết sừngkia, sau đó xoay người xuống dưới, liền thấy Tiểu Mã ngây ngốc
nhìn mình chằm chằm, mặt còn đỏ bừng.
“Nóng sao?”
Mã Liệt gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
“Vậy anh làm sao thế, anh tráng qua một chút, em phải đi xuống.” Nhà bếp chật chội, Mã Liệt đứng trước cô, cô xuống không được.
Đã thấy Mã Liệt giang hai tay cười nói, “Em nhảy xuống, anh đỡ em.”
“Không cần.” Hiểu được ý gì Cố Xán Xán mặt cũng có chút hồng, lắc đầu.
“Thật sự không cần sao?” Mã Liệt buông tay, lại đặt trên mắt cá chân Xán Xán, Cố Xán Xán cảm thấy nhột, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình mặc váy, sau đó mới hậu tri hậu giác nghĩ tới người này đứng ở ngay dưới chân
mình...
“Anh, sắc lang, không cho phép nhìn lên trên nữa.” Mã Liệt vẻ mặt tươi
cười từ mắt cá chân chạm đến cẳng chân, việc này hoàn toàn một chút cũng không mỏi tay, ngược lại hưng trí bừng bừng muốn hướng lên trên nữa...
Cố Xán Xán một cước... Sau đó, không có sau đó...
Mã Liệt ôm ngực, nằm trên giường nhỏ của Xán Xán, lẩm bẩm, “Xán Xán, em đây là mưu sát chồng a!”
Cố Xán Xán vẻ mặt cũng囧, không phải cố ý, gào khóc, theo thói quen thì ra chân thôi.
“Em giúp anh xem có vấn đề không?” Cố Xán Xán cởi bỏ áo sơmi của Mã
Liệt, xem ngực cũng không bầm và vân vân, nhưng thấy anh đau nằm trên
giường, chẳng lẽ mình còn đánh nội thương, xuất huyết bên trong?
“Thật sự đau sao? Muốn đi bệnh viện không?” Cố Xán Xán hơi kích động.
Mã Liệt vẻ mặt đáng thương vô tội nhìn chằm chằm Xán Xán, lắc đầu, “Không cần, em nằm xuống giúp anh một chút, sẽ bớt ngay.”
Cố Xán Xán mặt đỏ bừng bừng, đều như vậy, nhớ lại, tuy rằng lúc hai
người đi du lịch Thái Lan có ngủ chung giường, bất quá cái giường kia
rất lớn, hai người ngủ xa nhau, còn giường nhà mình, chỉ đủ cho cô và
Lâm Viện chen chúc, với Mã Liệt to con như vậy quả thực không đủ.
Bất quá nhìn đến ánh mắt anh, lại ngại cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm xuống.
Mã Liệt nghiêng người ôm lấy cô, vẻ mặt tươi cười, lại hôn lên trán cô một cái, nói, “Ôm nửa giờ, xem như bồi thường.”
“Không được.” Cố Xán Xán giãy giụa.
“Một giờ.” Mã Liệt lại hôn cô một cái.
“Quên đi, hay là nửa giờ thôi, nửa giờ cũng được, sau đó tiếp tục dọn vệ sinh.” Cố Xán Xán ngẩng đầu hung hăng nhìn Mã Liệt.
Mã Liệt mỉm cười gật đầu, trái lại ôm cô vào trong ngực.
Trong lúc nhất thời không nói gì, rất im lặng, trong phòng chỉ có nhịp thở hai người đan xen, cảm giác rất tốt.
“Tiểu Mã, anh sao lại thích em?” Cố Xán Xán đỏ mặt hỏi.
“Chỉ cảm thấy nhìn em rất có cảm giác an toàn, rất an tâm, nếu em ở nhà, anh sẽ rất muốn về nhà.” Mã Liệt gằn từng chữ một, lại cúi đầu hỏi Xán
Xán, “Vậy còn em?”
Cố Xán Xán cũng không biết, có lẽ là lúc cô bị Triệu Hoa và Hoàng Tiểu
Phỉ cười nhạo, Tiểu Mã bỗng dưng đứng ở bên cạnh cô, có lẽ là lúc anh
nắm tay cô, có lẽ là lúc nhìn thấy anh và ba cô uống rượu nói đùa như
bằng hữu, nhưng ngoài miệng lại nói, “Em cũng không biết a, tuy cằm anh
rất béo, nhưng mắt anh cũng không lớn...”
Mã Liệt bị đáp án này làm cho phì cười, cùng nha đầu này một chỗ sẽ không nhịn được liền nở nụ cười, hai tay ôm cô càng chặt.
“Xán Xán, em thích ăn hoa quả gì?” Mã Liệt cảm thấy mình ôm thân thể cô
có xu thế cuồng hóa, vội vàng tìm vấn đề di dời lực chú ý.
“Sầu riêng.”
“Còn anh?”
“Anh thích ăn quýt, loại thật chua.”
“Có loại sở thích này, chua trai lại gái a, trong bụng anh nhất định là
con trai.” Cố Xán Xán khoa trương vỗ vỗ bụng Mã Liệt, thời điểm tay nhỏ
bé của cô đi dạo quanh bụng Mã Liệt, Mã Liệt càng chịu không nổi.
Nhưng cảm giác ôm như vậy tốt lắm, luyến tiếc buông ra, chỉ có thể tiếp
tục cười khổ ha ha chuyển chủ đề, “Em thích loại phim gì?”
“Phim cương thi?”
“Cương thi?” Mã Liệt càng 囧,sở thích quá bạo lực, anh sẽ không nói cho
Xán Xán biết, anh không dám xem phim kinh dị, chờ sau khi kết hôn rồi
nói, bây giờ nói rất mất mặt.
Hai người câu được câu không trò chuyện như vậy, rất nhanh tới nửa
tiếng, Cố Xán Xán lại đang ngủ, gối đầu lên cánh tay Mã Liệt, đầu dựa
vào ngực anh, hiển nhiên vị trí này không tồi, cô ngủ rất thoải mái.
Mã Liệt nhẹ nhàng rút tay ra, thấy cô còn ngủ say, lại đưa môi hôn lên
trán cô một cái, xem ra làm vệ sinh mệt mỏi như vậy, đương nhiên ngủ
say.
Anh không biết, Cố Xán Xán tối qua bị tên Lâm Viện kia lăn qua lăn lại cơ hồ một đêm không ngủ.
Mã Liệt nhìn việc dọn dẹp còn một nửa, đi ra ngoài ban công gọi điện
thoại, bảo thư kí mời một dì giúp việc tới đây, chờ người đến, người làm việc nội trợ im ặng làm tất cả công việc vệ sinh, tiểu nha đầu thức dậy nhất định sẽ rất vui vẻ đi.
Anh ngồi trên sôpha bên cạnh giường xem truyện mèo máy, nhìn thấy cô gái ngủ say trên giường, cảm thấy cuộc sống thật êm đềm...
Giờ phút này, trong ngọn đèn mờ ám của quán bar, Vệ Minh Châu ngồi thập phần xinh đẹp.
Ba cô Vệ Đông Hoa là một người rất tuấn tú, vóc dáng cao lớn, ngũ quan đoan chính.
Hiển nhiên Vệ Minh Châu được kế thừa gen tốt của ba, đương nhiên, mẹ cô
Trương Dong cũng rất được, nếu không cũng không thể cướp được chồng
người ta.
Cô ngồi xuống, đến gần bắt chuyện một người lại một người, hiển nhiên cô rất quen thuộc với trường hợp này, không quá khó khăn đuổi người đi.
Mà ngồi cách cô không xa có một người dễ nhìn, lẳng lặng ngồi kia uống
rượu, ăn mặc không giống với những người khác trong quán bar, anh mặc đồ rất có cảm nhận... quần áo mới mặc đính hôn, Hoàng Tiểu Phỉ đặt mua,
đứng đắn thể hiện đẳng cấp, rất đắt.
Không giống như khách quen của quán bar, chỉ uống rượu, ánh mắt cũng
không nhìn loạn, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn nghiêng mặt anh tốt lắm,
tuy rằng mũi hơi thấp, nhưng khuôn mặt rất ổn.
Vệ Minh Châu bắt đầu cũng chỉ ngồi kia uống rượu, không nói thêm gì, hôm nay thấy Ngô Ngọc Mai vẫn làm cho cô vô cùng không thoải mái, cho dù
nghe mẹ mình an bài tiến vào Mã gia lần nữa, nghĩ đến người đàn bà đó
liền khó chịu, nếu bà không đồng ý, mình và Mã Liệt tuyệt đối không phục hôn được.
Phiền muốn chết, vì sao mình phải lo lắng việc này, Mã Liệt đơn giản
thích người khác, mà lại thích một cô gái xấu xí như vậy, Vệ Minh Châu
thật sự không tiếp thu được, chính mình chẳng lẽ không bằng cô ta, quả
thực đáng chê cười.
Nhừng vừa nhìn đến mấy người đàn ông sắc mặt ghê tởm đến gần mình, làm cho cô một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Cô lại hét lên một ly rượu, bảo người mang rượu lại, thêm một ly, thuận tiện mang cho vị dễ nhìn kia một ly.
Triệu Hoa chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng một mình uống rượu càng
khó chịu, vì sao lại cảm thấy mất mát khó chịu như vậy, ngực có một
luồng khí tích tụ không phát ra được.
Lúc sau người phục vụ đưa cho anh một ly rượu, nói, “Tiểu thư bên kia mời.”
Triệu Hoa có chút kinh ngạc, anh không đến quán bar thường xuyên, nhiều
lắm chỉ là ngẫu nhiên cùng đồng nghiệp đến, cũng chưa gặp qua loại
chuyện này, quay đầu vừa thấy không phải cô gái thô tục tươi đẹp trong
quán bar, mà là một mỹ nữ tóc dài chân dài, khí chất cực kỳ tốt, nhìn
qua cách ăn mặc, anh gần đây được Tiểu Phỉ bồi dưỡng kinh nghiệm cũng có thể nhìn được một vài nhãn hiệu, hiển nhiên cô gái kia gia cảnh không
tồi.
Được cô gái như vậy mời rượu, chẳng lẽ là diễm ngộ? Lúc Triệu Hoa quay
đầu nhìn, vẫn là vẻ mặt ưu thương, lại không biết loại biểu tình ưu
thương này trong ánh đèn mờ ám của quán bar hấp dẫn người thế nào.
Vệ Minh Châu thích đến quán bar, bản tính liền đối với diễm ngộ như vậy
cảm thấy rất hứng thú, trước đây cũng được, nhưng khoảng thời gian ly
hôn này, như một con ngựa đứt cương, cuộc sống đích thực hỗn loạn, bây
giờ nhìn thấy người dễ nhìn u buồn, lập tức vừa lòng, cô giơ lên ly
rượu, kính dễ nhìn một chút.
Tiếp tục uống rượu, chưa từng có qua.
Triệu Hoa có chút thụ sủng nhược kinh, cầm ly rượu, uống vào một ngụm,
rượu là trái tim đàn ông, rượu là túi mật anh hùng, Triệu Hoa sầu muộn
rối loạn, sải bước đến mỹ nữ kia, tuy chỉ có vài bước, lại cảm thấy khí
khái nam nhân của mình bành trướng.
Hai người ngồi xuống cùng nhau, nhất kiến chung tình, càng tán gẫu càng
ăn ý, mới gặp mặt không bao lâu liền giống như bạn bè đã quen từ rất
lâu.
“Thì ra trò chơi bluster trên di động là do các anh thiết kế, quá tuyệt
vời, tôi đặc biệt thích trò chơi này.” Vệ Minh Châu lộ ra vẻ mặt sùng
bái.
Triệu Hoa vô cùng hưởng thụ, ngoài miệng thì khiêm tốn, “Tôi cũng không
nghĩ tới Vệ tiểu thư lại là một tác gia, quá lợi hại, tôi từ nhỏ đã
không có tế bào văn học, viết văn một trang đã hết ý. Tôi vốn nghĩ người viết lách này nọ cho dù có thể viết ra văn chương hoàn mỹ, bề ngoài
cũng không được đẹp lắm, hoàn toàn không thể ngờ được lại có một nữ tác
gia xinh đẹp như vậy, từ tác gia mỹ nữ này so với em cũng không bằng.”
Vệ Minh Châu nghe xong cười khanh khách, lúc cô ở bên ngoài chơi đùa,
bình thường không nói qua mình làm gì, không như Triệu Hoa thành thật
như vậy, cô nói bừa một thân phận, đương nhiên giả bộ rất chân thật, dù
sao cô trước kia cũng là biên tập của tòa soạn báo, cũng từng viết qua
nhiều thứ, cho nên nói như thật.
Hiện tại trước mặt Triệu Hoa chính là một mỹ nữ tác gia tự do, đến quán
bar có diễm ngộ gặp một người xinh đẹp lại dày công tu dưỡng như vậy,
vốn Triệu Hoa còn lo lắng cô là người trêu chọc linh tinh không được,
nhưng vừa nói thế, lập tức không còn loại lo lắng này, vốn là vì cảm
hứng viết bài mới tới nơi này ngồi.
Triệu Hoa đương nhiên sẽ không nói là bởi vì biết bạn gái trước thật
hạnh phúc, anh mất hứng tới nơi này ngồi, vẻ mặt u buồn nói, “Bạn gái
tìm được người có tiền hơn tôi, chia tay với tôi.”
Lời này cũng có sai, là anh bỏ rơi Cố Xán Xán, nhưng nói thì trình tự
biến đổi, ngữ khí nói chuyện biến đối, liền cảm giác là bạn gái anh ngại bần yêu phú rời bỏ anh.
Triệu Hoa vừa nói như vậy, lập tức trở thành đồng mình của Vệ Minh Châu, cô cảm thấy mình cũng là bị từ bỏ, tỏ ra đáng thương nói, “Tôi cũng
vậy, anh ta vì một cô gái diện mạo bình thường lại từ bỏ tôi, tôi làm
sao không bằng cô ta.”
Càng nói càng thương tâm, hai người thương tâm đi tới cùng nhau.
Cùng nhau to mồm uống rượu, tâm sự, đùa giỡn.
Cuối cùng hai người ôm nhau rời khỏi quán bar, Triệu Hoa xem như còn một tia tỉnh táo, một đại mỹ nữ bất tỉnh nhân sự, đi khách sạn.
Tới phòng rồi, còn tác dụng của cồn, đôi nam nữ bị tổn thương, ôm nhau
cùng một chỗ, rút đi áo khoác của nhau, thân thể giao triền, làm hoạt
động trao đồi rất nguyên thủy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT