Trang Noãn Thần không giãy dụa, cũng không sợ hãi, giờ khắc này khuôn
ngực anh thật sự tràn đầy lôi cuốn, xoa dịu bất an cùng bàng hoàng thậm
chí cả bi thương tận đáy lòng cô. Không biết tại sao, mỗi lần đối diện
với anh, lòng cô sẽ tĩnh lặng đến lạ. Lặng lẽ nép vào lòng anh, hít vào
mùi xạ hương nhàn nhạt dễ chịu trên người anh, cảm thụ hơi ấm da thịt
anh xuyên qua lớp áo sơ mi, hít sâu một hơi, tâm trạng hoàn toàn được
thả lỏng.
“Quên anh ta đi.” Tiếng nói đàn ông trầm thấp chấn động nơi ngực, tràn vào lỗ tai cô.
Cô gái trong lòng khẽ run lên như con thú nhỏ hoảng sợ, động tác im lặng
này lại khiến cho đáy lòng anh đau đớn, anh cúi đầu, ngắm cô, ánh mắt
lặng lẽ trở nên nghiêm túc và trang trọng.
Trang Noãn Thần khẽ
chớp mắt, hàng mi dày và cong che khuất vẻ cô đơn trong mắt, nhìn mặt
biển mênh mông liền có cảm giác thê lương, còn có thể nhìn thấy vẻ mỏi
mệt sau những giọt nước mắt kiềm nén.
“Nếu không thể quên được thì phải làm sao?” Cô gần như than thở, giọng nói yếu ớt như tơ.
Giang Mạc Viễn nhìu mày, nhưng chưa nói gì cả.
“Em ngốc quá có phải không?” Cô gượng cười, càng như tự giễu, “Ngay cả em
cũng chán ghét chính mình như vậy.” Thật ra cô có thể nghĩ thoáng hơn,
ít nhất nên chôn chặt nỗi đau này tận đáy lòng hoặc chỉ để một mình cô
xem, nhưng cô lại kéo Giang Mạc Viễn vào, cô chán ghét như vậy, chán
ghét bản thân liên lụy người khác như vậy.
Cái tên ở tận sâu
trong lòng kia… Nếu Nam Ưu Tuyền không nói câu đó với cô, nếu cô không
biết hóa ra Cố Mặc vào cùng trường đại học với cô hoàn toàn là vì cô,
thì có lẽ đêm nay cô sẽ không mất khống chế như vậy.
Từ lúc cô
lên trung học liền thầm mến chàng trai đó, một chàng trai nhẹ nhàng
phóng khoáng ưa sạch sẽ, tính tình kiêu ngạo. Cậu ấy không học hành đàng hoàng, nhưng lần nào tên cũng đứng nhất toàn khóa nên khiến kẻ khác cực kỳ tức giận. Ba năm học trung học, cô chưa từng nói với cậu câu nào,
bởi vì mỗi lần tan học đều phải đi qua một con đường, cho nên cậu đi
phía trước, còn cô lặng lẽ theo sau hệt như cái bóng, cứ vậy suốt ba năm ấy chưa từng thay đổi bao giờ.
Ba năm trung học, vóc người cô
thấp bé nên ngồi bàn trên, người Cố Mạc cao to nên bị xếp ngồi bàn cuối. Mỗi lần đi học, người nào cũng thấy cậu ấy ngủ, ngay cả giáo viên cũng
nhìn mãi thành quen, bởi vì bất luận cậu ấy làm gì thì thành tích cũng
vẫn xuất sắc.
Ba năm đó, cậu trốn học như cơm bữa, cô luôn đi về
nhà một mình trên con đường ấy, nhưng thi thoảng cô sẽ bắt gặp bóng dáng cậu ở phía sau lưng mình.
Trước khi thi đại học, cậu đến trước mặt cô, cà lơ phất phơ hỏi một câu, Trang Noãn Thần, cậu thi trường nào vậy?
Lúc ấy, cô ôm ấp bao nhiêu hoài bão,trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, Đại Học Bắc Kinh, khoa Báo chí. Lúc ấy cô cho rằng, tất cả sinh viên tốt
nghiệp khoa Báo chí của Đại Học Bắc Kinh ra đều có thể thành thành viên
nồng cốt của Tân Hoa Xã.
Ngày dán bảng công bố kết quả thi, cô
khóc bù lu bù loa, cô đã đậu khoa Báo chí, nhưng không phải là Đại học
Bắc Kinh. Cậu chau mày bước tới, giơ tay cốc mạnh vào đầu cô, vẫn nói
với giọng cà lơ phất phơ, thi đậu một nguyện vọng rồi còn khóc gì nữa?
Mình bất hạnh phải học chung một trường với cậu, còn cùng chuyên ngành
nữa, bốn năm lận, không lẽ mình cũng phải khóc ư?
Cho đến giờ cô vẫn nghĩ anh và cô cùng thi rớt…
Mặt biển nổi gió, Trang Noãn Thần rụt người lại, dòng suy nghĩ bỗng bị cắt
ngang, cánh tay anh lại đúng lúc siết chặt, vỗ về run rẩy của cô.
“Không phải ngốc, là tự em không cho bản thân nhiều lựa chọn.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ cất giọng đáp.