Tôi gặp Giang Mạc Viễn vào một buổi chiều ấm áp. Ánh mặt trời vùng
ngoại ô Bắc Kinh rất đẹp, đương lúc xuân về hoa nở, sắc hoa trắng tinh
và hồng phấn giao nhau lướt qua tầm mắt. Rồi vô tình vẻ kiều diễm của
hoa đương độ xuân nồng hòa lẫn vào nền trời xanh biếc, ý xuân dào dạt
luôn khiến người ta cảm thấy thư thái.
Nắng xuân chiếu rọi khiến
cho bóng người đàn ông trên trường đua ngựa trở nên nửa thật nửa ảo. Tôi ngồi trong quán cà phê, thong thả nhấm nháp vị cà phê. Hương cà phê
lãng đãng kết hợp với buổi chiều thế này khiến người ta cảm thấy biếng
nhác. Qua cửa sổ bằng kính, tôi vẫn luôn dõi mắt nhìn người đó. Trong
hơn hai tiếng đồng hồ, anh ta cực kỳ kiên nhẫn tập cho một bé gái cưỡi
ngựa. Lúc anh ta hơi nghiêng mặt qua, có thể thấy rất rõ nụ cười trên
môi. Những đường nét duyên dáng của chiếc cằm cộng với lúm đồng tiền nhẹ cũng đủ làm cho người ta mê mẩn, huống chi nụ cười ấy lại xuất phát từ
tận đáy lòng.
Cô bé mặc đồ cưỡi ngựa cao quý như một công chúa,
mái tóc mượt mà như tơ lụa. Ánh trời chiều chiếu trên gương mặt cô, làn
da ánh lên vẻ nõn nà. Có lẽ lần đầu tiên cưỡi ngựa có hơi sợ hãi nên bàn tay xinh xinh của cô bé luôn nắm chặt bàn tay rộng lớn của người đàn
ông kia, còn anh ta thì cũng nhẹ nhàng dìu cô bé, giọng nói cũng rất dịu dàng mềm mỏng.
Khi nhân viên phục vụ bưng một ly cà phê khác lên
thì buổi tập cưỡi ngựa bên kia cũng kết thúc. Hai người thay quần áo
xong thì đi về phía này. Tiếng cười khẽ của cô nhóc làm xao động hương
cà phê trong không khí, nũng nịu dễ nghe, như thêm chút hương vị ngọt
ngào vào bầu không khí lãng đãng này.
Tôi đặt ly cà phê xuống,
đứng dậy. Khi ánh mắt chạm phải người đàn ông ấy thì chỉ có thể dùng hai chữ “sững sờ” để hình dung. Khoảnh khắc ấy, cuối cùng tôi đã thấu hiểu
tâm trạng của Trang Noãn Thần.
Chủ tịch tập đoàn Thần Viễn, từ
người dẫn đầu trong giới tư bản tài chính đến ông trùm ngành nhiên liệu
thế giới, người đàn ông này có quá nhiều thứ khiến cho phụ nữ phải tơ
tưởng ngày đêm: Vóc người cao to, đôi mắt đen như trời đêm cùng khí chất điềm đạm chín chắn theo thời gian, nhưng thứ làm cho người ta không thể rời mắt được chính là nụ cười nhẹ trên môi anh. Có điều khác với vẻ hờ
hững xa cách mà Trang Noãn Thần đã kể, nụ cười ấy đôn hậu, chu đáo và
thân thiết, dành riêng cho cô bé ấy.
Là con gái của anh và cô ấy.
Thời gian thấm thoắt, đã năm năm trôi qua, con gái họ đã lớn đến thế rồi.
“Cô Ân.” Giang Mạc Viễn có vẻ hơi áy náy. “Để cô phải đợi lâu rồi, thật xin lỗi.”
Giọng của anh rất dễ nghe, trầm thấp, sâu lắng, giống như có người kéo đàn
vi-ô-lông bên tai bạn vậy. Vào một buổi chiều đẹp thế này, giọng nói ấy
càng mê hoặc.
Tôi khẽ mỉm cười. “Không đâu, là do tôi đến sớm
thôi.” Đương nhiên là vì có một mục đích rất quan trọng khác: Tôi vẫn
luôn muốn biết rốt cuộc người đàn ông có thể khiến Trang Noãn Thần yêu
hết lòng, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để bảo vệ đứa bé là người như thế nào? Rốt cuộc anh ta có sức hút đến đâu?
Sự thật đã chứng minh Trang Noãn Thần đã không chọn lầm người. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ mê đắm như vậy.
Sau khi ngồi xuống, đôi mắt trong veo, sáng ngời của cô nhóc cứ nhìn tôi
đầy vẻ hiếu kỳ. Giang Mạc Viễn liền đưa tay xoa đầu cô bé, giọng rất dịu dàng: “Thần Thần, trước khi đến đây mẹ đã dạy con thế nào?”
Cô bé lập tức nhìn tôi với vẻ nũng nịu, giọng nói trong trẻo như băng tuyết. “Em chào chị.”
Tôi không nhịn được cười, vì thế quên mất đây là lần đầu gặp Giang Mạc
Viễn, nói năng thoải mái không e dè. “Con gái anh thật biết nói chuyện.”
Giang Mạc Viễn chỉ mỉm cười mà không trả lời.
“Mẹ bảo phải gọi là cô, nhưng rất nhiều người đều không thích bị gọi là
cô.” Thần Thần nũng nịu nói. Đôi môi hồng xinh xắn hệt như cánh đào
ngoài cửa sổ. “Chị, em tên là Giang Thần, năm nay bốn tuổi.”
Giang Thần, chữ Giang trong Giang Mạc Viễn, chữ Thần trong Trang Noãn Thần, điều đó cho thấy tình cảm sâu đậm của vợ chồng họ.
“Thần Thần ngoan.” Tôi rất thích cô bé này, thông minh lanh lợi, những đường
nét trên khuôn mặt y như bản sao của Trang Noãn Thần, có lẽ lúc Noãn
Thần còn nhỏ cũng đáng yêu thế này. Tôi nhét đồ chơi hình con gấu mang
từ nước ngoài về vào tay cô bé, cô nhóc thích đến độ hai mắt sáng rực
lên, ngọt ngào cảm ơn tôi.
Giang Mạc Viễn một mực nhìn con gái
mình bằng ánh mắt hiền hòa, đó là tình yêu xuất phát từ tận đáy lòng
người cha, ngay cả người ngoài như tôi cũng nhận thấy rất rõ.
“Noãn Noãn biết cô Ân từ nước ngoài trở về nên rất vui mừng. Nếu tôi và Thần
Thần không canh chừng thì chắc cô ấy đã trốn khỏi bệnh viện chạy tới đây rồi. Trước khi tôi đến đây, cô ấy đã căn đi dặn lại tôi là phải giúp cô ấy gửi lời hỏi thăm tới cô.” Một lát sau, anh mới lên tiếng, lần này
gương mặt đầy vẻ ôn hòa, nhất là lúc nhắc đến tên Trang Noãn Thần thì
tràn ngập vẻ dịu dàng, thương nhớ.
“Bây giờ Noãn Thần thế nào
rồi?” Tôi khẽ nhấp một hớp cà phê. Mấy năm nay, tôi đã nghe không ít
chuyện về Trang Noãn Thần, bởi vì cái chết của Cố Mặc, cô đau lòng quá
mức mà dẫn đến hôn mê, còn người đàn ông trước mặt này nghe nói luôn túc trực bên giường bệnh của vợ, mãi đến khi cô tỉnh lại, mãi đến khi cô
sinh cho anh một công chúa thông minh đáng yêu. Chủ tịch Giang tên tuổi
lẫy lừng này có tiếng là cưng chiều con gái. Chưa cần kể đến bộ váy được đặt thiết kế riêng trên người cô bé, chỉ riêng việc anh có thể kiên
nhẫn tập cho con gái cưỡi ngựa là đã biết anh yêu con bé đến mức nào.
Tôi và Trang Noãn Thần quen biết nhau trong một dịp tình cờ, nhưng sự gặp
gỡ tình cờ ấy lại khiến chúng tôi trở thành bạn bè. Cô ấy thường đến
quán cà phê của tôi tâm sự, mãi đến sau này tôi sang Pháp vẫn không thể
quên được những năm tháng ấy.
“Hàng năm đến bệnh viện điều dưỡng
theo định kỳ, về cơ bản là không có gì đáng lo nữa cả.” Giọng của anh
nghe có vẻ khá nhẹ nhõm.
“Tôi rất tiếc vì không ở trong nước lúc cô ấy hôn mê.” Tôi nói rất chân thành.
“Trước giờ Noãn Noãn không thích làm phiền bạn bè.” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng
nói. “Tôi nghĩ vào lúc đó cô ấy cũng không muốn có nhiều người hốt hoảng lo lắng cho cô ấy.”
Cụm từ “hốt hoảng lo lắng” đã bộc lộ tâm
trạng của anh. Tôi quan sát Giang Mạc Viễn, lòng thầm cảm thán, có lẽ
người đàn ông đã từng trải qua sóng gió trên thương trường này cũng đã
rất lo sợ trong thời gian đó, cho nên bây giờ mới trân trọng cuộc sống
đến vậy.
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Tôi thở dài một hơi, lấy từ bên cạnh ra một bức vẽ đưa cho Giang Mạc Viễn. “Thứ này lẽ ra nên
giao cho anh từ năm năm trước rồi, hy vọng bây giờ vẫn không muộn.” Bức
vẽ này là do Trang Noãn Thần để lại trong quán của tôi, năm đó cô ấy
theo tôi học hội họa, sau đó không mang nó đi.
Giang Mạc Viễn cầm
lấy bức tranh, mở ra xem. Từ góc này, tôi thấy rất rõ người mà Noãn Thần vẽ chính là anh. Có lẽ là vào một buổi chiều nắng đẹp, những tia nắng
tinh nghịch chiếu vào người anh, khiến cho bóng anh càng thêm cao lớn
vững chãi. Tôi còn nhớ rõ tình cảnh lúc cô ấy vẽ bức tranh này, phác họa bức ảnh trong điện thoại cô ấy cầm trên tay, bối cảnh phía sau chàng
trai là thị trấn Zurich xinh đẹp.
Tôi nhìn thấy rất rõ vẻ dịu dàng hiện lên sâu trong mắt Giang Mạc Viễn. Anh không nói câu nào, những
ngón tay thon dài khẽ vuốt ve nét bút trên bức tranh, nét bút ấy tôi đã
quá đỗi quen thuộc. Trên bức tranh viết rành rành: Một lần gặp anh, vạn
phần hạnh phúc.
Đây là câu thơ lấy từ Kinh Thi, tôi sợ Giang Mạc
Viễn hiểu lầm ý nghĩa của nó nên định lên tiếng giải thích thì thấy ánh
mắt anh càng trở nên dịu dàng hơn, từ sâu trong đáy mắt như có pháo hoa
nở rộ, những tia sáng lướt qua rất nhanh hòa lẫn với vẻ thâm tình rất dễ nhận thấy. Tôi bèn im lặng, có vẻ như anh đã hiểu được hàm ý của câu
này.
“Cảm ơn cô đã vất vả lưu giữ nó giúp tôi.” Mãi đến mấy phút
sau anh mới lên tiếng, sau đó cẩn thận cuộn bức tranh lại, nắm chặt
trong tay giống như có được báu vật hiếm có ở đời vậy.
Tôi cười
khẽ, lòng thầm khen người đàn ông này đúng là kẻ si tình hiếm thấy trên
thế gian nên lúc trả lời đã tiện thể đề xuất một thỉnh cầu. “Tôi và Noãn Thần là bạn bè, đây là chuyện mà tôi nên làm. Thật ra hôm nay tôi đến
đây, ngoại trừ đưa bức họa cho anh thì còn có một mục đích khác…”
Giang Mạc Viễn nhìn tôi, môi vẫn luôn nở một nụ cười rất ôn hòa, để cho tôi
tiếp tục nói. “Tôi muốn viết lại câu chuyện của hai người, tất cả mọi
chuyện về hai người. Thỉnh cầu này thoạt nghe có vẻ như không thực tế
cho lắm nhưng nó đúng là suy nghĩ thực sự của tôi.”
Giang Mạc Viễn không ngờ rằng tôi sẽ đề nghị như vậy nên ngẩn người ra rồi nhanh chóng mỉm cười. “Cô gan thật đấy, lẽ nào không sợ độc giả chửi bới nam chính
của cô sao?”
“Anh cảm thấy mình sẽ để cho người ta chửi bới ư?” Tôi thích thú tiếp nối câu chuyện.
Nụ cười trên mặt anh bỗng rạng rỡ hơn. “E là thế.”
“Chi bằng thử xem sao!”
Lần này đến lượt Giang Mạc Viễn cảm thấy thích thú. “Tôi cứ tưởng bà chủ
quán mà Noãn Thần quen biết chỉ có hứng thú với cà phê và bài Tarot thôi chứ.”
“Tất cả những gì tôi làm đều là vì kiếm tìm những câu chuyện động lòng nhất.” Tôi nhún vai.
Mắt Giang Mạc Viễn ánh lên vẻ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, giống như là
đành phải thỏa hiệp. Có điều, ánh mắt anh cho thấy anh đã nhìn thấu tất
cả. “Tôi nghĩ, Noãn Thần sớm đã biết trước chuyện này.”
“Đúng vậy, hơn nữa cô ấy đã đồng ý rồi.” Giao tiếp với người thông minh thích như vậy đó, không cần tốn quá nhiều nước miếng.
Giang Mạc Viễn trầm ngâm giây lát rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu là đừng có viết tôi thành tên cầm thú.”
Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu, thật ra trong lòng cũng rất rõ ràng anh sẽ đồng
ý. Anh ấy rất yêu Noãn Thần, đương nhiên sẽ làm theo mong muốn của cô
ấy.
“Đây là thứ Noãn Thần muốn tôi giao cho cô.” Lần này đến lượt Giang Mạc Viễn, anh đẩy một tấm thiệp mời về phía tôi.
Tôi nhận lấy. Chữ dát vàng trên tấm thiệp mời khiến tôi gần như lóa mắt.
Tôi mở ra xem, hơi ngạc nhiên một chút, cư nhiên là hôn lễ của Tư Nhiên
và Ngải Niệm.
Giang Thần ở bên cạnh cảm thấy hơi chán nên len lén
giật nhẹ ống tay áo của Giang Mạc Viễn, chu miệng lên: “Ba, Thần Thần có thể đi cưỡi ngựa tiếp không?”
Giang Mạc Viễn quay đầu qua nhìn cô nhóc, ánh mắt trở nên hiền hòa. “Hôm nay ngựa con của Thần Thần đã mệt
rồi, hơn nữa con cũng phải nghỉ ngơi. Tuần sau ba dẫn con đến nữa nhé.”
“Vậy ba dẫn Thần Thần đi tìm mẹ đi, con nhớ mẹ rồi.”
“Được.” Điển hình cho những ông bố lý tưởng, xin gì được nấy.
“Chân của Thần Thần mỏi quá.” Thần Thần nhõng nhẽo, giọng nói ngọt ngào mềm mại như kẹo bông.
Cô nhóc nhảy cẫng lên nhào vào lòng anh. “Còn bạn gấu mới mà chị ấy vừa
tặng con nữa.” Giang Mạc Viễn lại cực kỳ kiên nhẫn nhét con gấu vào lòng Thần Thần. Thần Thần một tay ôm con gấu, một tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cục bột trong lòng anh nhỏ nhắn xinh xinh trông yêu chết được.
Giang Mạc Viễn nhìn tôi, mỉm cười giải thích một câu: “Con bé này suốt ngày bám dính lấy ba mẹ.”
Tôi cũng mỉm cười. Nụ cười từ tận đáy lòng.
***
Ở bệnh viện, tôi gặp được Trang Noãn Thần. Bộ quần áo bệnh nhân trắng
tinh không làm cho gương mặt cô quá nhợt nhạt. Có lẽ nhờ có sắc xuân
điểm xuyết, bãi cỏ xanh biếc và những cánh đào rơi lả tả theo cơn gió,
ánh mặt trời như những miếng vàng li ti bị cắt vụn ra rồi phản chiếu vào mắt cô, giống hệt pháo hoa nở rộ. Giang Mạc Viễn luôn theo bên cạnh bầu bạn, cùng cô đi tản bộ trên bãi cỏ xanh. Có vài cánh hoa đào lất phất
bay qua giữa hai người rồi rơi xuống bờ vai, mái tóc cô. Tôi nhìn thấy
ánh mắt Giang Mạc Viễn nhìn cô dịu dàng ấm áp biết bao, làm ấm áp luôn
cả đất trời xung quanh, ấm áp cuộc đời cô. Anh đưa tay hất cánh hoa đào
trên tóc cô xuống, môi mỉm cười đầy vẻ yêu chiều.
Tôi còn nhìn
thấy Trang Noãn Thần đỏ bừng mặt, nhìn anh không chớp mắt. Không biết cô nói gì với Giang Mạc Viễn – có lẽ là những lời yêu thương tâm tình –
khiến nụ cười trên môi anh càng thêm dịu dàng, rồi anh cúi đầu hôn khẽ
lên trán cô.
Thần Thần ôm chú gấu đồ chơi chạy đến trước mặt họ,
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh như hoa đào trên nở đầu cành. Ánh mắt Trang Noãn Thần lại toát lên tình mẹ hiền từ, đứng bên cạnh cười khúc khích, còn
Giang Mạc Viễn lại lập tức bế thốc Thần Thần lên, gương mặt cũng tràn
đầy vẻ yêu thương cưng chiều con gái.
Dưới ánh mặt trời, gia đình ba người trông thật hài hòa.
***
Tiệc cưới của Tư Nhiên và Ngải Niệm được tổ chức ngoài trời hết sức linh đình.
Tôi nhận lời tham gia.
Hoa đồng là Thần Thần và Mặc Mặc. Thần Thần trang điểm như một thục nữ
chính hiệu, Mặc Mặc ăn vận như một quý ông, hai cô cậu nhóc bỗng chốc
trở thành nhân vật chính của buổi lễ.
Trên đường đến bữa tiệc, Trang Noãn Thần kể cho tôi nghe chuyện của Ngải
Niệm và Tư Nhiên, mỗi một chi tiết người theo đuổi, người trốn chạy diễn ra trong năm năm nay quả là kinh điển. Tư Nhiên là một người rất kiên
trì. Nghe nói năm đó anh dẫn Ngải Niệm về nhà họ Tư, thái độ của ông nội Tư Nhiên không tốt, Ngải Niệm có ý rút lui. Hai người giày vò nhau suốt năm năm trời mới hiểu được nỗi khổ tâm của ông Tư. Thì ra ông Tư không
chê Ngải Niệm có xuất thân bình thường, cũng không chê cô đã từng ly
hôn, càng không ghét bỏ cô dẫn theo một đứa con riêng mà chỉ sợ cuối
cùng cháu trai của ông bị tổn thương.
Làm người nhà của quân nhân
không dễ gì. Có điều khi nhìn thấy Ngải Niệm, lòng tôi cảm khái một
điều, thời gian đã cho họ câu trả lời chính xác nhất, chẳng phải cuối
cùng hai người họ vẫn đến được với nhau sao? Trong tiệc cưới có một cô
gái khiến cho tôi chú ý, hoạt bát lanh lợi, thẳng thắn vui vẻ. Qua sự
giới thiệu của Trang Noãn Thần, tôi mới biết thì ra cô ấy chính là Cát
Na, cô gái có khả năng đeo bám dai như đỉa. Cô ấy rất cởi mở, không làm
bộ màu mè khiến người ta quý mến. Có điều đang trò chuyện với chúng tôi
thì cô nàng mặc kệ, nhào về phía một chàng trai.
Chàng trai đó
chính là Trình Thiếu Tiên. Anh ta đang bàn chuyện với Giang Mạc Viễn, rõ ràng là bị một cái ôm nồng cháy bất ngờ ập đến làm cho giật mình, sau
khi quay đầu lại nhìn thấy Cát Na thì mày khẽ cau lại. Nhưng Cát Na
chẳng hề bận tâm, cứ cười hì hì hà hà không biết là nói gì với anh. Thời gian ban cho Trình Thiếu Tiên phong thái cao quý khác hẳn mọi người, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy. Nhưng đáng tiếc về mặt tình
cảm, anh lại khá ngu ngơ, hiển nhiên là đến nay anh và Cát Na vẫn chưa
tu thành chính quả.
Trong buổi lễ tôi còn nhìn thấy một người đàn
ông khác. Anh ta mặc bộ vest tối màu hết sức chỉnh chu, suốt bữa tiệc
anh ta cực kỳ trầm mặc, dường như nắng xuân cũng không thể sưởi ấm gương mặt anh. Đôi mắt anh như có sức mê hoặc. Tôi thầm cảm thán không ngờ
một người vốn phóng khoáng như con ngựa bất kham, năm năm sau lại không
nhìn thấy điều đó, tuy càng thêm chững chạc nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Là Mạnh Khiếu.
Năm năm trước tôi từng gặp anh, cảm
giác của tôi về anh khi đó là một công tử phong lưu chính hiệu, bởi vì
anh hoàn toàn có đủ điều kiện để ăn chơi.
Những chuyện về Mạnh
Khiếu sau này đều do Giang Mạc Viễn kể cho tôi nghe. Năm năm trước anh
kết hôn xong thì thay đổi hẳn, thay đổi đến mức ngay cả Giang Mạc Viễn
cũng cảm thấy xa lạ. Anh không theo nghề y nữa mà chuyển qua kinh doanh. Ba năm trước sau khi ba anh bệnh nặng qua đời, anh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Mạnh, hai năm nay lên như diều gặp gió, có điều sau đó đã ly hôn.
Người ngoài không thể biết nguyên nhân cũng như chi tiết
việc anh ly hôn, nhưng theo tôi nghĩ, phụ nữ thà chấp nhận chuyện chồng
mình gặp dịp thì mua vui bên ngoài, chứ không cách nào chấp nhận được
việc trong lòng chồng mình luôn có hình bóng một người phụ nữ khác.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì tôi cũng đã nghe qua chuyện
của Mạnh Khiếu và Hạ Lữ. Tôi đang cảm thán thế sự vô thường thì bất chợt nhìn thấy một cô gái. Có lẽ cô ấy vừa chạy tới bữa tiệc, từ chiếc vali
đang đặt bên cạnh, không khó để nhận ra cô ấy vừa xuống máy bay. Một phụ nữ rất đẹp, tôi không thể không tán dương.
Trong giây phút ấy,
tôi rất muốn mỉm cười. Rốt cuộc ông trời vẫn rất công bằng. Trong vòng
đời bất tận, người vẫn rất nhân từ cho thế nhân thêm cơ hội, ít nhất Hạ
Lữ vẫn vội từ nước ngoài chạy về, không phải sao?
Cô ấy vốn định
đi về phía Ngải Niệm, nhưng có lẽ không ngờ là sẽ nhìn thấy bóng dáng
chàng trai kia nên chân bỗng khựng lại. Trong bức tranh này, tôi là
người ngoài, nhìn thấy rất rõ, lòng thầm sốt ruột, rất muốn bước tới gọi Mạnh Khiếu, nói cho anh biết cô ấy đang ở ngay sau lưng anh. Nhưng tôi
không thể nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn bức tranh tĩnh lặng ấy dần
lan tỏa.
Gió xuân thổi qua, mang theo hơi rượu tinh khiết.
Bức tranh tĩnh lặng này rốt cuộc bị phá vỡ hoàn toàn khi Mạnh Khiếu quay người lại, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Thật giống một bộ phim thần tượng hoàn mỹ.
Tôi nhìn thấy rất rõ, khoảnh khắc quay người lại, ngón tay của Mạnh Khiếu
run run, ngay cả vẻ hờ hững trên mặt anh cũng bị sự kinh ngạc thay thế.
Ánh dương chiếu rọi, kéo dài cái bóng của hai người. Xung quanh là khách
khứa tham gia hôn lễ qua lại, chỉ có anh và cô là vẫn duy trì tư thế bất động, bốn mắt nhìn nhau.
Có điều lần này người phá vỡ sự im lặng không phải là Mạnh Khiếu.
Hạ Lữ là người phản ứng đầu tiên, cô xoay người định bỏ đi. Ánh mặt trời phản chiếu, tôi có thể nhìn thấy khóe mắt cô long lanh.
Rồi tôi lại nhìn thấy Mạnh Khiếu đột nhiên bước nhanh tới trước, đưa tay
kéo cánh tay Hạ Lữ lại, ánh mắt nghiêm khắc. Có điều người ngoài lại
nhìn thấy trong ánh mắt đó có rất nhiều sự quyến luyến.
Tôi không chờ xem kết quả…
Có nhiều lúc như thế đó, thà coi giây phút trùng phùng sau bao năm xa cách trở thành khoảnh khắc đẹp nhất. Tôi cũng không ngoại lệ.
Mạnh
Khiếu và Hạ Lữ cũng được, Tư Nhiên và Ngải Niệm, Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần cũng thế. Có lẽ giữa họ vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn, nhưng
tôi muốn tin vào những thứ mà mình nghe thấy, nhìn thấy; thà dùng sự ấm
áp và hoàn mỹ trong khoảnh khắc để tưởng tượng rằng họ đang hạnh phúc.
Tiệc cưới hết sức náo nhiệt.
Thế giới tình cảm của ba cặp đôi này giống như bài ca năm tháng. Tôi khẽ
mỉm cười. Chuyện của họ, tôi muốn viết lại, muốn nó được lan tỏa như một khúc ca lãng đãng.
Thật ra, mỗi một người chúng ta đều là Trang
Noãn Thần, là Ngải Niệm, thậm chí là Hạ Lữ. Trong cái xã hội xô bồ này,
chúng ta sẽ chọn cách trốn tránh hiện thực như Ngải Niệm, cũng có thể
đánh mất chính mình, hoang mang chần chừ không dám tiến tới như Hạ Lữ,
hay giống Trang Noãn Thần thoạt nhìn có vẻ ngu ngơ lạc quan, nhưng cuối
cùng luôn quyết định theo tiếng gọi con tim mình.
Tôi, là người kể cho các bạn nghe câu chuyện.
Vậy, các bạn là ai?
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT