CHƯƠNG 21

Tuy rằng đối với một hồi ‘tỏ tình’ bất thình lình kia, Tưởng Trạch Thần cũng không hề để trong lòng, thế nhưng những người khác hiển nhiên sẽ không bình tĩnh như cậu. Hôm sau khi vừa vào phòng học, Tưởng Trạch Thần phát hiện ngày hôm nay cậu nhận được càng nhiều sự quan tâm, tầm nhìn của không ít học sinh đều dao động ở trên người cậu cùng một nhân vật chính khác của ‘sự kiện tỏ tình’ kia, tựa hồ muốn dùng hoả nhãn kim tinh phát hiện một điểm gian tình nào đó — tuy rằng lập tức sẽ đối mặt với cuộc thi cuối kỳ, thế nhưng áp lực học tập của sơ trung dù sao cũng không tính quá lớn, ở trước khi kỳ nghỉ đông đến, tâm tư mọi người cũng dần được buông lỏng…

Có điều, Tưởng gia nhị thiếu gia với tố chất tâm lý cường hãn đến hoàn toàn không thèm lưu ý những ánh mắt có dụng ý từ mọi người, nên làm gì thì làm đó, chỉ khổ cho cô bé nữ sinh tỏ tình thất bại hôm qua, bản thân da mặt không dày, hơn nữa lại vừa mới thất tình, hầu như có phần chống đỡ không được tầm nhìn của quần chúng, sau vài lần liếc Tưởng Trạch Thần, vành mắt cũng có chút phiếm đỏ.

Chỉ tiếc bản thân Tưởng Trạch Thần cũng chẳng phải kẻ tâm tư tinh tế hay thương hoa tiếc ngọc, đối với những người khác phái mà không phải ‘mục tiêu săn bắn’ của mình thì căn bản lười trêu chọc, không dự định đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu vớt cô bé tủi thân ai oán từ trong dầu sôi lửa bỏng.

Thái độ Tưởng Trạch Thần như vậy thì làm sao mà cô bé kia không phát hiện được cơ chứ, sau khi biết cậu căn bản không hề có ý nghĩ sẽ an ủi mình, cô bé cũng kiên cường lên, tới tận khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc cũng không cùng Tưởng Trạch Thần nói qua một câu.

—— Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần cũng sẽ không ngốc hề hề mà chạy tới tự tìm phiền toái, một đoạn sóng gió nhỏ này cũng đến hồi tuyên cáo chung kết rồi.

Cuộc thi ở sơ trung không giống như tiểu học chỉ có ngữ văn cùng số học thi một ngày liền xong, ngữ văn, số học, tiếng Anh, vật lý, sinh vật, xã hội, chính trị cứ luân phiên ra trận, thi tận hai ngày mới kết thúc, Tưởng Trạch Thần choáng choáng váng váng chui từ trường thi ra, giá trị tinh lực trên cơ bản cũng về 0 rồi.

Cũng đồng dạng bị kỳ thị dằn vặt tới to đầu, Lý Thiệu Minh liếc liếc mắt, hai người đồng cảnh ngộ phi thường hợp ý mà không hề đề cập tới vấn đề thi cử, Lý Thiệu Minh vung tay lên, vỗ vai Tưởng Trạch Thần, “Đi chứ?”

“Đi!” Tưởng Trạch Thần quả quyết gật đầu.

Trên đường tạm dừng ở siêu thị, mua một đống đồ ăn thức uống, Tưởng Trạch Thần mang theo Lý Thiệu Minh thẳng hướng nhà mình, thực hiện cái ‘hẹn hò’ đã hứa trước kỳ thi.

Tưởng Trạch Hàm không có ở nhà, Tưởng gia không có một bóng người, Tưởng Trạch Thần biết, đêm nay anh hai nhà mình lại về muộn rồi.

Lớp 12 nào cũng đều tăng tiết tự học buổi tối, tuy rằng Tưởng Trạch Hàm học tập tốt, được thầy giáo đặc cách cho không phải tới lớp tự học, thế nhưng có đôi khi thầy cô vẫn giảng giải về bài thi ở trong lớp tự học này, nên anh cũng lưu lại.

Được báo cho biết phần lớn thời gian đêm nay trong nhà chỉ có Tưởng Trạch Thần cùng mình, Lý Thiệu Minh nhất thời vui sướng vô cùng, đừng xem cậu ta thích đánh nhau, tính tình cũng ngang ngược, thế nhưng không biết vì sao, vừa thấy Tưởng Trạch Hàm thì cứ như chuột thấy mèo, căn bản không dám làm càn, đến nỗi cũng không dám tới nhà Tưởng Trạch Thần chơi.

Đối với điểm này, Tưởng Trạch Thần cũng rất kỳ quái, không chỉ một lần hỏi qua Lý Thiệu Minh vì sao vừa thấy anh hai nhà mình thì chân tay co rút, có điều vấn đề này ngay cả Lý Thiệu Minh chính mình cũng không chắc lắm, rõ ràng anh hai Tưởng gia luôn dùng vẻ mặt ôn hòa với cậu ta, lại hết lần này tới lần khác cậu ta sợ anh như chuột sợ mèo, cuối cùng Tưởng Trạch Thần đành phải đem tất cả quy kết rằng anh hai nhà mình tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khí thế mười phần.

—— Kỳ thực, tuy rằng Lý Thiệu Minh cùng người anh em thân thiết Tưởng Trạch Thần đều là đầu óc không nhanh nhạy, chỉ số cảm xúc cũng tương đối thấp, nhưng lại có một loại trực giác như dã thú, vô luận đối phương biểu hiện ra sao, đều có thể xuyên thấu qua hiện tượng để thấy rõ bản chất và sinh ra cảnh giác.

Đã không có thiên địch Tưởng Trạch Hàm ràng buộc, Lý Thiệu Minh ở trong nhà Tưởng Trạch Thần xem như là vui sướng nhảy múa rồi, sau khi vui vẻ chạy đi thăm thú khắp Tưởng gia, còn lớn gan đặt chân tới lãnh địa của Tưởng Trạch Hàm — nếu như Tưởng Trạch Hàm ở nhà, thì cho dù đối phương có đồng ý, cậu ta cũng tuyệt đối không dám làm như vậy.

“Anh của cậu thật trâu bò!” Lý Thiệu Minh líu lưỡi mà nhìn những quyển sách mang những cái tên vô cùng khó hiểu trên giá sách của Tưởng Trạch Hàm, sùng bái sát đất.

“Hẳn rồi!” Tưởng Trạch Thần ngồi trên giường Tưởng Trạch Hàm cười đùa, có điểm hưởng quang vinh lây, hất hất cằm, “Anh tớ đương nhiên phải lợi hại rồi!”

“Xì, cũng không phải khen cậu, cậu đắc ý cái gì.” Không quen nhìn bộ dáng đắc ý này của Tưởng Trạch Thần, Lý Thiệu Minh phỉ nhổ cậu một câu, lại đem ánh mắt dời về phía khuôn tiêu bản tinh xảo để đầu giường — cùng tiêu bản hồ điệp bên trong vì bị chà đạp nên cánh mất đi vài miếng.

“Này, sao thế hả!” Bị khinh bỉ rõ ràng trong ánh mắt của Lý Thiệu Minh đâm bị thương, Tưởng Trạch Thần lập tức dựng lông, “Ánh mắt cậu đó!”

“Vừa nhìn cũng biết đây là kiệt tác của cậu.” Lý Thiệu Minh ‘chậc chậc’ hai tiếng, cầm lấy tiêu bản nhìn kỹ rồi nói, “Từ tiết thủ công ở tiểu học là tớ đã nhìn ra rồi, cậu cùng cái từ ‘tâm linh thủ xảo’ này tuyệt đối vô duyên!”

“Nói gì thì nói cũng tốt hơn cậu!” Tưởng Trạch Thần không vui rồi nha, tuy rằng cậu thừa nhận chính mình đích xác không khéo tay, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không tiếp thu châm chọc đến từ Lý Thiệu Minh cùng cậu kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu nói, “Hơn nữa, lúc tớ làm cái này mới bảy tuổi thôi đó nha! Bảy tuổi làm được như thế đã tốt lắm rồi!” Không chút nào chột dạ, Tưởng Trạch Thần quên một sự thật rằng mình lúc ấy là ngụy bảy tuổi, nói đến lý lẽ hùng hồn, “Lúc bảy tuổi mà cho cậu một con bướm, cậu tuyệt đối là bóp chết nó!”

“Khụ, tớ lại không thích loay hoay mấy thứ này…” Lý Thiệu Minh rụt rụt cổ, dù sao thì đây cũng là sự thật, cậu ta không cách nào phản đối, “Có điều đã làm ra thứ hỏng bét thế này, anh của cậu còn lấy ra khoe khoang…”

“Thế nào, cậu có ý kiến sao?” Tưởng Trạch Thần nhướng mày.

“Không không không, tớ nào có dũng khí nha, cậu với anh cậu tình cảm thật là tốt.” Cẩn thận dè dặt đem khuôn tiêu bản buông xuống, rất sợ sẽ làm hỏng nó, đợi đến khi thực sự cất kỹ rồi, Lý Thiệu Minh mới thở phào nhẹ nhõm — nếu như cái thứ này ở trong tay mình rớt hỏng, mình thật sự là không dám gặp lại Tưởng Trạch Hàm nữa — sau đó Lý Thiệu Minh ngồi trên ghế trước bàn học xoay xoay vài vòng, lướt qua một vòng rồi nói, “Trong phòng này cái gì cũng đều có đôi có cặp nha…”

Tưởng Trạch Thần gãi đầu, không trả lời.

Đồ trong nhà đích xác luôn có đầy đủ đôi cặp, trên có quần áo gối chăn cùng đồ trang trí trong phòng, dưới có cái chén uống nước tới bàn chải đánh răng khăn tay rửa mặt, thậm chí là móc khóa điện thoại, Tưởng Trạch Thần cùng Tưởng Trạch Hàm đều dùng những thứ giống y nhau.

Tưởng gia không thiếu tiền, cũng không thiếu người có thể hỗ trợ đi mua đồ, dùng đồ đạc giống nhau cũng không phải là vì tiết kiệm tiền, chẳng qua là trong mấy năm sống chung, nó dần dần thành thói quen đầy ăn ý của hai anh em.

Tưởng Trạch Thần không biết những cặp anh em khác có như vậy hay không, tình cảm tốt đến mức hận không thể cái gì đều giống y nhau, thế nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy cái này có điểm không bình thường. Mỗi người đều có sở thích riêng, đặc biệt là Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần, gu thẩm mỹ khác biệt từ căn bản, một người yêu thích chín chắn ổn trọng, một người chạy theo trào lưu thích những thứ cổ quái hiếm lạ, hai cái gu thẩm mỹ này có thể thống nhất được với nhau mới là lạ đấy!

—— Thế nhưng, sự thực chính là cậu cùng Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn dùng đồ giống hệt nhau, hơn nữa lại còn chẳng hề có xung đột.

—— Đại khái thành như vậy chính là do kết quả của nhân nhượng đi. Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn lấy cậu làm trung tâm, chỉ cần không quá phận liền mọi chuyện nhường nhịn, mà Tưởng Trạch Thần cũng đồng dạng, cho tới bây giờ cũng không dám có yêu cầu quá phận, càng không dám tùy hứng phát giận.

Tuy rằng ở chung với anh hai nhà mình lâu như vậy, tình cảm cũng ngày một tăng cao, thế nhưng giáo huấn đời trước vẫn ẩn ẩn tồn tại trong lòng Tưởng Trạch Thần, khiến cậu hiểu Tưởng Trạch Hàm cũng không phải người thiện lương vô hại để mặc cậu vần vò. Cậu có thể ở trước mặt Tưởng Trạch Hàm tùy ý vui đùa làm nũng, lại đồng dạng cũng cẩn thận dè dặt như là sợ giẫm phải địa lôi.

—— Có lẽ, chỉ khi chân chính cho thấy chính mình sẽ không cùng Tưởng Trạch Hàm tranh đoạt và vân vân, cậu mới có thể triệt để thở phào một hơi, thế nhưng cái thời điểm ngả bài đó lại cách giờ khắc này rất xa, xa đến nỗi phải ở bốn năm sau khi cha Tưởng đột nhiên qua đời mới có thể đến.

Cha Tưởng qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, Tưởng Trạch Thần cũng không biết tình huống cụ thể, cũng không dự định sẽ nhúng tay vào chuyện này, ngăn cản cha mình tử vong. Tưởng Trạch Thần bản tính vốn là lãnh bạc, chỉ có người đối tốt với cậu mới khiến cậu có thể tiếp nhận, mới khiến cậu có thể đem đối phương để ở trong lòng. Cha, đối với Tưởng Trạch Thần trên cơ bản mà nói cũng chỉ là một đại danh từ, một hình ảnh mờ nhạt có thể cung cấp cho cậu một cuộc sống khá giả, Tưởng Trạch Thần đối với ông không hề có tình cảm gì, thậm chí dưới đáy lòng mơ hồ còn có chút oán hận — nếu đã sinh con ra, như vậy trách nhiệm của người cha không chỉ là nuôi nấng đầy đủ vật chất, còn phải có an ủi về tinh thần. Tưởng Trạch Thần cũng không yêu cầu cha mình làm cái gì nhiều, chỉ cần ông trích ít thời gian ăn chơi đàn *** ra để quay về thăm hai anh em cậu, dù cho là gọi vài cuộc điện thoại cũng tốt lắm rồi — chỉ tiếc, cha cậu ngay cả điểm này cũng làm không được.

Bởi vì đối phương là cha mình, cho nên Tưởng Trạch Thần sẽ ở thời gian thỏa đáng uyển chuyển báo cho ông biết rằng phải chú ý an toàn, thế nhưng cũng sẽ không hề nhúng tay vào.

—— Cả đời trước người người đều biết, Tưởng gia nhị thiếu gia cho tới bây giờ đều là ‘lấy oán báo ơn’ mà không phải lấy ơn báo oán.

Trong lúc Tưởng Trạch Thần thất thần miên man suy nghĩ, Lý Thiệu Minh vẫn như cũ phát biểu cảm tưởng của cậu ta đối với anh em Tưởng gia, có điều cậu ta cũng là loại thần kinh thô, không cảm thấy kỳ quái khi anh em mà lại dùng đồ giống nhau, hơn nữa đám thủ hạ của cha cậu ta cũng là thần kinh thô, vì để bớt việc, nhóm người lớn cũng mua đồ giống hệt đám trẻ con.

Lại nói, những người lớn khi tới nhà cậu ta làm việc đều là đau đầu không ngớt về lũ con trai ở nhà, kể rằng anh em bọn chúng bình thường không đánh thì cũng cãi nhau, có đôi khi ngay cả kéo đều kéo không ra, Lý Thiệu Minh phải cảm khái tình cảm giữa hai anh em Tưởng gia thật tốt, đừng nói là đánh nhau, ngay cả cãi nhau cũng không có. Lực chú ý của Tưởng Trạch Thần từ từ bị hình thức ở chung giữa hai anh em nhà khác từ trong miệng Lý Thiệu Minh hấp dẫn, không nhịn được có chút ngạc nhiên.

Tuy rằng đời trước cậu cũng có một ông anh hơn hai mươi năm, thế nhưng hình thức ở chung giữa hai anh em thấy thế nào cũng đều không bình thường, sau khi sống lại càng đừng nói, tuy rằng không được tự nhiên giống như đời trước, có điều sau khi nghe kể về những anh em nhà khác thì thấy cũng không quá giống thế.

“Bọn họ vì sao dễ dàng cãi lộn đánh nhau như thế?” Chưa từng cùng anh hai đỏ mặt tía tai, Tưởng Trạch Thần tò mò cực kỳ.

“Bởi vì tranh đoạt mấy thứ linh tinh, hoặc là quýt làm cam chịu và vân vân.” Lý Thiệu Minh nhún vai, “Thật ra thế cũng bình thường thôi, thời gian ở chung quá dài, giữa anh em đôi lúc cũng có xung đột mà, hai chúng ta không phải cũng cãi nhau hoài hay sao?”

Tưởng Trạch Thần khinh thường bĩu môi, “Đấy chính là do cậu sai, ông thầy giám thị ở ngay trên bục giảng nhìn tớ đấy nhá, cậu còn dám kêu tớ cho coi đáp án, đấy không phải là cố ý kéo tớ xuống nước sao! Còn có mặt mũi cãi với tớ à!”

“Được rồi được rồi, tính là tớ sai chưa được sao? Tớ chỉ là sợ nếu thi trượt nữa sẽ bị cha tớ chém chết thôi, nhất thời sốt ruột…” Lý Thiệu Minh vội vã xin khoan dung, cự tuyệt lôi chuyện cũ ra.

Tưởng Trạch Thần thoả mãn gật đầu, kỳ thực bản thân cậu cũng không muốn nói sang chuyện khác, “Có điều, anh trai không phải đều nhường nhịn em mình sao?”

“Nhường một hai lần thì còn có thể, lần nào cũng nhường thì ai mà vui nổi, đúng không?” Thấy Tưởng Trạch Thần không có lật lại chuyện xấu hổ lúc bé, Lý Thiệu Minh thở phào nhẹ nhõm, “Không phải anh trai nhà ai cũng tốt tính như anh trai nhà cậu đâu, không muốn cho cậu nửa điểm ủy khuất, nhìn đã ngấy chết người đi được!”

“Tớ thấy là do cậu không có anh trai chiếu cố nên ghen đến đỏ mắt đi!” Tuy rằng ở sâu trong nội tâm có chút đồng ý với lời Lý Thiệu Minh nói, thế nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn như cũ không tự chủ được mà phản bác lại lời bàn bất lợi cho anh hai nhà mình.

“Mới không phải đâu nha!” Lý Thiệu Minh đề cao thanh âm, “Tớ đã lớn thế này nè, còn muốn anh trai chiếu cố?! Đừng nói giỡn!”

“Hừ.” Tưởng Trạch Thần quay đầu, sau đó lại suy tư một chút, do dự hỏi, “Mấy anh em nhà khác không vui thì cãi lộn đánh nhau… Vậy lúc vui vẻ cao hứng rồi có thể hay không… Ôm một chút hôn một chút và gì gì đó?”

“Hả?!” Lý Thiệu Minh kinh sợ trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Tưởng Trạch Thần như gặp phải quỷ, “Cho dù là anh em, thì hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp cũng cảm thấy có điểm muốn ói đi? Cũng không phải trẻ con nữa! — Lẽ nào… Anh trai cậu đối với cậu như thế?”

“Đương nhiên sẽ không!” Tưởng Trạch Thần kiên định phản bác, mặc dù cậu muốn moi thông tin từ miệng Lý Thiệu Minh để tìm kiếm lý do cự tuyệt cái kiểu ‘bồi dưỡng tình cảm giữa hai anh em’ của Tưởng Trạch Hàm, thế nhưng cũng không muốn cho Lý Thiệu Minh biết rõ việc riêng của anh em nhà mình, “Chỉ là lần trước tớ gặp qua một đôi anh em, cũng lớn cỡ chúng ta đấy, mà vẫn còn như thế.”

“Vậy thực sự là quá kỳ quái rồi.” Lý Thiệu Minh gật đầu, không nghi ngờ gì mà sờ sờ cánh tay, nhếch nhếch miệng nói, “Tuy rằng tớ không có anh em nha, thế nhưng suy nghĩ một chút thì sẽ thấy không thích hợp.”

“Ừ, đúng là như vậy.” Tưởng Trạch Thần gật đầu, lại một lần nữa khẳng định việc mình cần cự tuyệt là đúng đắn.

—— Vì cự tuyệt Tưởng Trạch Hàm, thì vịn vào những lời cung khai của Lý Thiệu Minh. Nếu như thuận lợi đem những lời từ miệng Lý Thiệu Minh nói lại, Tưởng Trạch Thần có chút vui mừng, thế nhưng lại lo lắng nếu như cậu nói y xì Lý Thiệu Minh, thì cái tên ấy có bị anh hai lòng dạ hẹp hòi nhà mình ghi hận hay không.

—— Có điều, kẻ không vì mình trời chu đất diệt, Lý Thiệu Minh cậu vì anh em mà hy sinh một lần đi! Cùng lắm thì năm sau người anh em này sẽ thắp cho cậu một nén nhang.

Bị Tưởng Trạch Thần dùng ánh mắt bất minh nhìn chằm chằm, Lý Thiệu Minh bỗng dưng cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play