CHƯƠNG 17

Về đến nhà sau khi kỳ nghỉ kết thúc, không còn mấy ngày nữa liền tới khai giảng rồi, trước đó, Tưởng Trạch Thần nhận được quà sinh nhật do Tưởng Trạch Hàm tự chọn — một bé gấu Teddy.

Trong đúng ngày sinh nhật nhận được món quà này, Tưởng Trạch Thần cả người nhất thời thành Sparta* rồi, khó có thể tin mà trừng mắt Tưởng Trạch Hàm, đã hoàn toàn không biết nên như thế nào thể hiện tình cảm đang tràn về như sóng thần của mình vào giờ khắc này.

Chỉ tiếc, vô luận Tưởng Trạch Thần dùng đôi mắt to tròn của mình để cố gắng biểu đạt rằng đáy lòng mình đang sôi trào ra sao, Tưởng Trạch Hàm tựa hồ đều chọn phương án coi như đã mù, bình thản hỏi cậu có thích hay không, sau đó không đợi Tưởng Trạch Thần trả lời, liền tự hỏi tự đáp rồi tỏ vẻ cậu khẳng định rất thích.

“Trong nháy mắt lúc đi ngang qua cửa kính, anh đã cảm thấy bé gấu này chính là phiên bản khác của Tiểu Thần, cho rằng chỉ có nó mới là món quà sinh nhật thích hợp nhất với Tiểu Thần, cho nên quyết định thật nhanh, mua nó về.” — anh hai Tưởng Trạch Hàm thương yêu em trai đã nói như thế đấy.

Tưởng Trạch Thần cảm thấy chính mình tựa hồ đã mắc bệnh mất giọng nói rồi, nhìn bé gấu Teddy hình dáng ngây thơ đáng yêu, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng mình tại sao có khả năng lớn lên giống cái con này…

Cuối cùng, vô luận Tưởng Trạch Thần biểu thị rằng mình không thích và vô cùng muốn đổi một món khác, Tưởng Trạch Hàm đều khéo léo cự tuyệt, hơn nữa còn dùng những lời vô cùng chân thành ấm áp khiến cho Tưởng Trạch Thần hoàn toàn vô pháp phủ định.

—— Chết tiệt! Đây là trần trùi trụi lừa dối! Tưởng Trạch Thần cho rằng Tưởng Trạch Hàm đã dối lừa tâm linh trong sáng của cậu!

—— Quà sinh nhật kế tiếp… Vẫn là mình mở lời mới tốt… Tưởng Trạch Thần cảm thấy, để Tưởng Trạch Hàm tự chọn quà cho cậu là một chuyện không đáng tin cậy!

Sau khi lên lớp hai, không biết là do có duyên phận đặc biệt hay là thế nào, chỗ ngồi của Tưởng Trạch Thần cùng Lý Thiệu Minh vẫn ở cạnh nhau, nhóc mập mạp đối với cái chuyện này đặc biệt vui vẻ, vừa thấy mặt thì lôi kéo Tưởng Trạch Thần nói liên miên lải nhải chết sống cũng không ngậm miệng.

Lý Thiệu Minh phơi nắng đến rám đen, khi cười rộ lên thì lộ ra hàm răng tuyết trắng, đối lập rõ nét, theo như cậu ta kể, lúc nghỉ hè cậu ta tới biệt thự bên bờ biển của lão cha, cả ngày ở trên bờ cát chạy lung tung, còn học bơi nữa, phơi nắng đến cháy cả mấy tầng da, thế nhưng nhóc mập mạp trời sinh tính đã bưu hãn, căn bản không quan tâm, lăn qua lăn lại một kỳ nghỉ hè thì biến thành bộ dạng này rồi.

Từ bãi biển trở về, không còn bơi lặn được nữa, Lý Thiệu Minh vẫn còn chìm trong cảm giác mới mẻ vì được bơi lội nên cảm thấy vô cùng hụt hẫng, vì vậy cậu ta năn nỉ ba ba cậu ta mua một vé năm trong câu lạc bộ bơi lội thành phố, quanh năm suốt tháng đều có thể bơi thỏa thích, hơn nữa bởi vì giá cả bên trong hồ bơi tương đối đắt, người đi bơi cũng ít hơn, không như hồ bơi ngoài trời mua hè năm nào cũng đông như cái nồi bánh chẻo, đông tới căn bản chân cũng không duỗi chân ra nổi. Ở trong câu lạc bộ bơi vài lần, Lý Thiệu Minh cảm thấy hài lòng, căn cứ vào nghĩa khí có thứ tốt sẽ cùng anh em chia sẻ, nhóc mập mạp làm việc đạo nghĩa không thể chùn bước mà rủ Tưởng Trạch Thần cùng đi, vỗ ngực bảo chứng tuyệt đối có thể dạy cậu bơi được.

Tưởng Trạch Thần khinh bỉ liếc cậu ta, tỏ ý rằng mình cũng biết bơi mà còn bơi đến cực giỏi nữa cơ, bơi ếch bơi bướm bơi ngửa bơi tự do đều biết, căn bản không cần cậu ta dạy, vì vậy lập tức đạt được sùng kính của nhóc mập.

Bởi vì cả đời trước là nhị thế tổ bị người người phỉ nhổ, được chân thành sùng bái như vậy hiển nhiên đã khiến Tưởng Trạch Thần dao động, lúc này liền hẹn Lý Thiệu Minh cuối tuần đi bơi, để cậu ta kiến thức một chút lợi hại của mình.

—— Đáng tiếc, cậu không nghĩ tới, khi cậu về đến nói chuyện với anh hai nhà mình thì lại gặp phiền phức.

“Đi bơi? Tiểu Thần em còn chưa biết bơi nha, để anh hai đăng ký một khóa học bơi cho em trước đã, ngộ nhỡ bị chìm thì làm sao bây giờ? Cho dù câu lạc bộ bơi lội có nhân viên cứu hộ thì anh hai vẫn lo lắm…” Tưởng Trạch Hàm nhíu mày nói.

—— Chết tiệt, nhất thời sơ suất, đã quên mất lão tử ‘Hiện tại’ còn chưa biết bơi… Tưởng Trạch Thần hậm hực, “Nhưng, thế nhưng… Em đã hẹn với Thiệu Minh rồi nha… Em… Em nói em biết bơi…”

Không rõ chân tướng, Tưởng Trạch Hàm lập tức tự bổ sung cho chính mình rằng do em trai sĩ diện, thấy bạn bè biết bơi thì liền cứng miệng nói mình cũng biết, kết quả lâm vào thế bí mới tới tìm cứu viện…

Lập tức, với ý thức trách nhiệm rằng mình là ông anh tốt, Tưởng Trạch Hàm quyết định cứu viện em trai nhà mình, sờ sờ đầu cậu an ủi để cậu không cần lo lắng, Tưởng Trạch Hàm nhíu mày suy tư, “Vậy như thế nha… Mấy ngày nữa sau giờ tan học anh hai sẽ dẫn em tới hồ bơi, dạy em cách bơi, có được hay không? Tiểu Thần thông minh như thế, rất nhanh sẽ học được mà!”

Suy tư chỉ chốc lát, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, cái chuyện bơi lội này cũng không cần phải tìm một người nào đó dạy cậu một mình, thấy Tưởng Trạch Thần chần chừ gật đầu, Tưởng Trạch Hàm lập tức nở nụ cười, thề son sắt rằng mình nhất định sẽ dạy cậu thật tốt, để cậu yên tâm.

Vì vậy, hôm sau sau khi tan học, cơm nước xong, hai anh em ngồi xe đi thẳng tới cậu lạc bộ bơi lội, bắt đầu dạy bơi một với một.

Tưởng Trạch Thần gần như quên mất mình đã học bơi như thế nào, dù sao hẳn là cũng không chịu gian khổ nhiều, có điều nghe nói có không ít huấn luyện viên lúc dạy trẻ con bơi lội đều trực tiếp đá chúng xuống bể, chỉ cần không chìm chết thì mặc cho chúng đạp nước — đương nhiên, Tưởng Trạch Thần tin tưởng Tưởng Trạch Hàm sẽ không nỡ lòng nào dùng phương pháp thô bạo như thế.

Quần bơi đã mua vào kỳ nghỉ hè lúc dự định đến bãi biển, Tưởng Trạch Hàm mang theo Tưởng Trạch Thần vào phòng thay quần áo, vừa nhìn cậu thay vừa một mực hồi tưởng lại những tư liệu dạy trẻ con bơi lội mà hôm qua anh đã đọc, cũng cố nhớ lại ngày trước mình đã học bơi như thế nào. Không nghĩ tới mới vừa ra khỏi phòng thay quần áo, Tưởng Trạch Thần đã mừng rỡ nhảy vào trong nước, căn bản không thèm sợ hãi gì cả, ngược lại đem Tưởng Trạch Hàm dọa tới chết khiếp, vội vàng nhảy xuống theo, rất sợ em trai nhà mình sẽ bị sặc nước.

Vừa vào trong nước, mới phát hiện em trai nhà mình đang thành thành thật thật bám lấy mép bể bơi, bình yên vô sự, Tưởng Trạch Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng bây giờ vẫn ở khu nước cạn, cũng chỉ sâu 1,2 mét, đối với Tưởng Trạch Hàm lúc này đã cao 1,6 mét thì không tính là gì, thế nhưng đối với Tưởng Trạch Thần mới cao gần 1,2 mét thì lại là chuyện khác. Đã lâu không có bơi lội rồi, Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, chờ Tưởng Trạch Hàm bắt đầu dạy thì sẽ hiển lộ ra thiên phú bơi lội của mình — dù sao xuất sắc ở phương diện này cũng sẽ không bị Tưởng Trạch Hàm kiêng kỵ — sau đó sao, có thể thỏa mái mà bơi lội một hồi rồi!

Tưởng Trạch Hàm vẫn là hình thể thiếu niên, tuy rằng gần đây đã cao lên không ít, thế nhưng vẫn có vẻ thon gầy, mà Tưởng Trạch Thần thì mũm mĩm nhưng không hề mập mạp. Nhìn em trai dùng ánh mắt đầy chờ đợi nhìn mình, Tưởng Trạch Hàm nhịn không được bơi qua, đem cậu kéo vào trong lòng, dịu dàng xoa xoa.

Tuy rằng ngôn ngữ tứ chi giữa hai anh em vẫn luôn tương đối phong phú, đặc biệt từ sau khi quan hệ càng thêm thân mật, thế nhưng trường hợp thân thể xích lõa chỉ có da thịt dán lên nhau như thế này thì cũng không có bao nhiêu lần. Bình thường ở nhà, trên cơ bản đều mở điều hòa, hơn nữa gia giáo Tưởng gia cũng rất nghiêm khắc, sẽ không cho phép trẻ con mặc quần đùi ở trần trong nhà, cho dù là ở nhà một mình cũng phải mặc đồ ở nhà, lúc ngủ cũng phải mặc đồ ngủ, không được ngủ trần.

Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm chiếu cố Tưởng Trạch Thần rất tốt, hầu như mọi chuyện đều là tự tay anh làm, ngay cả mặc quần áo cũng không mượn tay người khác, thế nhưng sẽ không giúp cậu tắm — Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần đối với chuyện này cũng coi là lẽ thường tình, tuy rằng cậu hiện nay có thể thừa nhận chuyện có một người cùng giới tính giúp cậu thay quần áo, thế nhưng phỏng chừng cũng thật tình không chịu được chuyện mình sẽ bị một người cùng giới tính giúp tắm rửa…

Tựa hồ đây là lần đầu tiên có tiếp xúc như vậy với em trai, khiến Tưởng Trạch Hàm có chút mới mẻ, thân thể của trẻ con rất mềm mại, cứ như là không có xương vậy, rúc trong ngực anh thịt đô đô một đoàn, còn thường thường ngọ nguậy một cái , tràn ngập sức sống.

Tưởng Trạch Thần được nuôi rất khá, làn da bóng loáng non mềm, xúc cảm tốt đẹp khiến Tưởng Trạch Hàm quả thực có chút yêu thích không muốn buông tay.

Có một học thuyết như thế này, chứng khát khao làn da (Skin Hunger): Lúc còn nhỏ, những đứa trẻ đều khao khát có được cái ôm cùng âu yếm từ ba mẹ, điều này có thể làm cho thân thể cùng tâm lý của chúng có cảm giác an toàn, khỏe mạnh trưởng thành. Thậm chí là khi trẻ tuổi, con người ta cũng đồng dạng yêu thích cùng quyến luyến những vuốt ve yêu thương của người yêu và bạn lữ, lúc già đi thì lại thích người thân vì mình bóp vai đấm lưng. Nếu như khuyết thiếu loại tiếp xúc này, tỷ như ba mẹ công tác bận rộn, ít quan tâm âu yếm con của mình sẽ khiến trong lòng đứa trẻ nảy sinh cảm giác không an toàn, không được bảo hộ, thậm chí có người nghiêm trọng đến mức vì không đạt được âu yếm mà làm ra những hành động trả thù.

Những lý thuyết trên cũng chỉ là trong lúc vô tình đọc được ở một quyển tạp chí tâm lý, Tưởng Trạch Hàm có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, cảm thấy chính mình đại khái chính là ví dụ điển hình đi.

Mẹ của Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn dè dặt, tuy rằng tình yêu bà dành cho anh là từ tận đáy lòng, thế nhưng cũng rất ít khi biểu đạt ra ngoài, bà sẽ không ôm ấp hay hôn anh, mà từ sau khi bà mất đi, âu yếm tới từ ba mẹ coi như là về 0. Anh thích ôm em trai của mình, hôn cậu ôm cậu, vô luận cảm giác tận sâu đáy lòng với đứa bé này như thế nào, tứ chi tiếp xúc đều khiến anh đạt được thoải mái cùng thỏa mãn ở một mức nào đó.

—— Mà giờ này khắc này, chân chính bắt đầu tiếp nhận cậu đem cậu đặt ở trong lòng, tiếp xúc như vậy càng khiến anh cảm thấy an tâm cùng sung sướng, thậm chí có chút luyến tiếc buông ra.

Chỉ tiếc, cho dù Tưởng Trạch Hàm vẫn muốn ôm nữa, một vị khác lại không thế nào phối hợp. Tuy rằng khu nước cạn chỉ có hai anh em bọn họ, thế nhưng hai ‘đại nam nhân’ thân thể trần trụi ôm nhau, mà còn ôm thời gian lâu như thế, cũng khiến Tưởng Trạch Thần phi thường không được tự nhiên, vạn phần không được tự nhiên.

Từ trong cái ôm này đột nhiên phục hồi lại tinh thần, Tưởng Trạch Thần thật sự an tĩnh không nổi nữa, giãy giụa muốn anh hai nhà mình buông tay ra, khiến cho Tưởng Trạch Hàm không còn biện pháp chỉ đành phải buông ra. Trong nháy mắt thu được tự do, Tưởng Trạch Thần tựa như người cá vẫy đuôi lưu loát chui vào trong nước, đạp một cái xuống đáy bể liền bơi đi rất xa, làm hại Tưởng Trạch Hàm vẫn lo lắng em trai của mình ‘còn chưa biết bơi’ nên vội vã đi theo, đem cậu từ trong bể kéo ra.

Giằng co cả ngày, thật vất vả mới rốt cuộc bắt đầu học tập bơi lội, Tưởng Trạch Thần dưới sự chỉ bảo của Tưởng Trạch Hàm đã luyện tập thành thạo kỹ năng nín thở cùng những kỹ năng cần thiết, trên thực tế thì từ lúc cậu nhảy xuống nước đã rất nhanh tìm lại được kỹ thuật bơi lội của đời trước, rất nhanh đã có thể ở trong bể bơi như cá gặp nước, khiến Tưởng Trạch Hàm liên tục khích lệ năng lực tiếp thu của cậu thật mạnh.

—— Đối với khích lệ như vậy, ngụy mới học Tưởng Trạch Thần không hề hổ thẹn mà tiếp nhận, kiêu ngạo tới khó giữ bình tĩnh.

Bởi vì bản thân học bơi đã ở nhiều năm trước rồi, hơn nữa lại học không quá khó khăn, không tốn nhiều sức lực, nên Tưởng Trạch Hàm cũng không cảm thấy có cái gì sai, cười cười đuổi theo em trai nhà mình, ở hồ bơi chơi té nước. Bơi được thật lâu, Tưởng Trạch Thần đương nhiên là vui sướng, có điều mỗi lần từ trong nước nhô ra, đều thấy Tưởng Trạch Hàm vẫn như cũ đứng ở nơi đó, cậu cũng bừng tỉnh ý thức được vấn đề — lấy thân cao hiện nay của Tưởng Trạch Hàm, là không thể bơi nổi ở khu nước cạn…

Đã bắt đầu học được cách thay người khác suy nghĩ, Tưởng Trạch Thần cũng không muốn để Tưởng Trạch Hàm chỉ lo cho mình cậu, hơn nữa cậu đối với kỹ thuật bơi của mình cũng rất có lòng tin, bơi tới bên người Tưởng Trạch Hàm liền cầu xin anh hai cho mình qua khu nước sâu. Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm lo lắng, thế nhưng không chịu nổi Tưởng Trạch Thần làm nũng đòi hỏi, cuối cùng đầy lo lắng đề phòng mà dắt cậu đi, thấy cậu thật không có vấn đề gì mới từ từ yên tâm, có điều lại vẫn như cũ không dám rời mắt khỏi cậu, vẫn luôn bơi ở bên cạnh cậu, hộ tống cho cậu, phòng ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề thì có thể đúng lúc ra tay viện trợ.

Hai anh em ở trong hồ bơi chơi đến tận hứng, càng về sau thì càng có điểm quá, Tưởng Trạch Hàm thích nhất khi Tưởng Trạch Thần cố gắng vươn tay bé đạp chân ngắn ra sức bơi về phía trước thì đột nhiên từ phía sau nhảy lên ôm cậu, mà sau khi Tưởng Trạch Thần ra sức giãy giụa sẽ xoay người hất nước vào mặt anh. Có khi để trả thù, Tưởng Trạch Thần sẽ lặn xuống dưới nước kéo chân Tưởng Trạch Hàm, có điều ngược lại bởi vì không cẩn thận nên bị đá nhiều lần, kết quả tên bị đá cười vui sướng đến vô tâm vô phế, người đá lại đau lòng hồi lâu, rất sợ đem em trai nhà mình đá tới bầm tím luôn…

Sau một phen đùa vui ồn ào, hai người đều uống không ít nước, may là nước trong bể rất sạch sẽ, bằng không thật đúng là thú vị cực kỳ.

Cuối cùng, Tưởng Trạch Thần là người đầu tiên không địch lại được thể lực yếu ớt của trẻ nhỏ. Thấy em trai tựa vào bể vừa thở hồng hộc vừa nằm ngay đơ, Tưởng Trạch Hàm xoa xoa đầu cậu, quyết định dẹp đường hồi phủ.

Ở trong hồ bơi cũng có trang bị vòi hoa sen, để mọi người sau khi bơi xong có thể tắm rửa qua loa rồi thay quần áo về nhà. Tưởng Trạch Thần vốn định chạy tới gian bên cạnh để tắm, lại bị anh hai nhà mình kéo lại, nhét vào cùng một gian, mỹ kỳ danh viết rằng chưa quen thuộc thiết bị ở đây nên sợ cậu xảy ra vấn đề.

—— Thí! Nếu như thiết bị đơn giản thế này mà cậu không biết dùng thì đó mới là có vấn đề à nha! Tưởng Trạch Thần bị kéo xuống quần bơi không chút khách khí, sắc mặt đỏ bừng bụm lấy ‘chú chim bé nhỏ’ của mình, ở sâu trong nội tâm phát điên mà cào tường.

—— Sau khi trọng sinh, cậu không ít lần may mắn rằng mình không bị anh hai giúp tắm rửa, cũng nhiều lần dưới tình huống bị ăn đậu hủ lấy việc này ra tự an ủi mình, Tưởng Trạch Thần cuối cùng đã không còn bất luận lý do nào để tự an ủi nữa rồi…

—— Hơn nữa, cậu cũng vô pháp dự liệu được, ở lúc này đây, Tưởng Trạch Hàm bỗng nhiên cảm nhận được lạc thú khi được giúp em trai mình tắm rửa, cũng bắt đầu ham thích với hành động đầy tính thử nghiệm này.

Mặc dù có vòi tắm nước nóng, thế nhưng lại chỉ có một miếng xà phòng tắm công cộng, Tưởng Trạch Hàm đương nhiên là quăng đi không dùng, chỉ dùng nước nóng tỉ mỉ tắm cho em trai của mình rồi chuẩn bị trở về nhà tắm thêm lần nữa.

Tưởng Trạch Thần cũng không phải loại người hay xấu hổ, tuy rằng ngay từ đầu có chút không được tự nhiên, thế nhưng từ từ thì cũng dần thả lỏng, cảm thấy dù sao đối phương cũng là anh trai mình, hơn nữa hai người đều trần trụi, rất công bằng, vì vậy sau đó cũng an an phận phận tùy ý Tưởng Trạch Hàm trêu ghẹo mình.

Thấy em trai đã thả lỏng, không xấu hổ nữa, biểu tình cũng bình tĩnh lại rồi, Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, cười cười trêu tức, “Nha, thật đáng yêu.”

“…?” Tưởng Trạch Thần mờ mịt, ngẩng đầu.

“Cậu em nhỏ của em ấy, thật đáng yêu nha, đã vậy còn quá nhỏ.” Tưởng Trạch Hàm tốt bụng giải thích một lần, còn sợ em trai đơn thuần nhà mình không hiểu, đưa tay chọt chọt.

Nhất thời, Tưởng Trạch Thần cứng ngắc, lập tức đẩy ra ngón tay đang chọt bộ vị quan trọng của mình, sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi trừng Tưởng Trạch Hàm, che giữa hai chân, xoay người đưa lưng về phía anh, thuận tiện cũng quét mắt qua nơi nào đó của Tưởng Trạch Hàm, dựng lông, “Của anh cũng chả lớn gì đâu! Em… em còn lớn lên nhiều thật nhiều! So với anh còn lớn hơn!”

—— Nói cái bộ vị kia của một người đàn ông nhỏ, đây là vũ nhục trần trùi trụi, mà bị nói thành đáng yêu… Đây, đây tuyệt đối càng vũ nhục hơn! Cho dù hiện tại là sự thực cũng tuyệt đối không thể thừa nhận!

Không nghĩ tới em trai nhà mình phản ứng lớn như vậy, Tưởng Trạch Hàm không nhịn được kinh ngạc sao mà cậu trưởng thành sớm quá, đã vậy còn quá nhỏ đã biết loại chuyện này — rốt cuộc là đã tiếp xúc qua cái gì không tốt, hay là phản ứng theo bản năng nam tính?

Trong tâm có chút khó chịu, Tưởng Trạch Hàm nhíu mày muốn chất vấn, nhưng cũng biết cái này không trách cậu được, kiềm chế nghi hoặc cùng bất mãn đem em trai kéo vào trong lòng, trấn an, “Ừ, Tiểu Thần sẽ lớn thật lớn, về phần có lớn hơn anh hai hay không… Đợi khi Tiểu Thần trưởng thành, lại cùng anh trai so sánh, được không?”

—— So, so so cái đầu anh ấy! Cậu mới sẽ không đi làm chuyện thiếu phẩm chất như thế! Tưởng Trạch Thần trợn mắt, kiên quyết biểu thị lập trường của mình, Tưởng Trạch Hàm ngầm hiểu, cười cười vuốt tóc cậu.

Em trai nhu thuận ở trong ngực của anh, phía sau lưng kề sát ngực anh, Tưởng Trạch Hàm mong muốn thời gian cứ vĩnh viễn ngưng đọng lại giây phút này, em trai anh vẫn luôn nhỏ như thế, nghe lời như vậy hiểu chuyện như vậy, cứ như vậy… Khiến người khác có thể không cần do dự mà tới gần.

—— Con người một khi trưởng thành, sẽ có được dục vọng cùng dã tâm, vậy… Chẳng phải là làm cho ta người chán ghét hay sao… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play