Hai người ở lại phòng bệnh nói chuyện với bà Phương đến một lúc thật lâu, đến khi bệnh viện thông báo đã hết giờ thăm bệnh thì Bạch An Túc mới luyến tiếc ra về. Bởi vì đây là bệnh viện lớn, lại cộng thêm việc Lưu Đình Vĩ đã chu đáo chuẩn bị cho bà một hộ tá riêng. Nên việc ở lại vào buổi khuya của cậu đành nhường cho người khác...

Hai người vừa đi đến trước đại sảnh của bệnh viện thì đột nhiên có một cơn mưa rào đổ xuống, thời tiết Bắc Kinh thật là kỳ lạ, khi chiều còn tỏa ra khí nóng bức bối, thế mà bây giờ mưa như muốn xối ướt cả một vùng

Bạch An Túc đứng yên ở đó, miệng thì thầm

- Aizzz.. Mưa lớn như thế này, mà xe lại để ở ngoài cổng mất rồi...

Lời còn chưa nói xong thì trên đầu cậu được bao phủ bởi một chiếc áo khoác, hương thơm bạc hà nhè nhẹ phả ra khiến cậu biết ai là chủ nhân của nó. Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy bây giờ đây Lưu Đình Vĩ chỉ mặc mỗi một chiếc áo thun đen, bắp thịt rắn chắc lộ ra khiến cậu không khỏi ghen tỵ

Nhẹ nhàng nắm bàn tay cậu vào tay mình, anh cười nhu hòa nói

- Anh biết tiểu Túc sẽ nói gì, nhưng mà yên tâm đi. Sức đề kháng của anh rất tốt, dính một chút nước mưa cũng không đổ bệnh đâu. Nhưng mà em thì khác, nhìn cả người gầy như thế này, nếu không cẩn thận thì có lẽ ngày mai không đi học được mất... Anh là thầy giáo của em, đương nhiên là phải có trách nhiệm quan tâm đến học trò rồi. Nào chúng ta cùng đi thôi

Lưu Đình Vĩ cứ thế thành công nắm tay Bạch An Túc kéo đi, hình ảnh hai chàng trai một cao to, một nhỏ nhắn lại vô tình thu hút được ánh nhìn của nhiều người

Khoảng cách từ sảnh bệnh viện đến chiếc xe ô tô của anh rất gần. Cho nên hai người chỉ bị dính vài hạt mưa, lúc ngồi vào bên trong, anh vừa thở hơi ra vừa đưa tay đến xoa đầu cậu

- Một lát nữa về tắm lại nước nóng nhé, dù là không bị ướt bao nhiêu. Nhưng dù sao đề phòng vẫn an toàn hơn

Chếc xe chạy chậm rãi trên con đường lớn, ánh đèn màu vàng soi sáng lối về cho cả hai, lần đầu tiên Bạch An Túc cảm nhận được một lời quan tâm từ người ngoài, trong lòng cảm thấy xúc động không thôi

-------***-------

Sáng sớm hôm sau, bầu trời sau cơn mưa thật đẹp. An Túc đã dậy từ hồi sáu giờ sáng, dạo gần đây được ngủ đủ giấc khiến khuôn mặt của cậu không còn u ám như trước nữa. Tay nhanh nhẹn khuấy đều món súp cua, sau đó lại hì hục chuẩn bị một ít bánh sandwich, vừa bày thức ăn ra bàn thì Lưu Đình Vĩ đã từ trên lầu đi xuống

- Tiểu Túc, dậy sớm vậy?

Cậu hướng anh chào buổi sáng, âm giọng có chút nhẹ nhàng vang lên đáp lại

- Hôm nay phải đi học, cho nên em phải tranh thủ dậy sớm một chút để nấu bữa sáng cho kịp, anh xuống đúng ngay lúc em vừa nấu xong đó

Lưu Đình Vĩ ngồi vào bàn ăn, cậu liền múc ra một chén súp nóng hổi đặt ngay trước mặt, sau đó lại đứng san một góc như một người làm chờ chủ nhân sai bảo

Anh nhíu mày khó chịu nhìn hành động kia, trực tiếp đứng lên đi đến kéo cậu ấn xuống ghế bên phải, nghiêm nghị ra lệnh

- Mau ngồi xuống ăn cùng đi, thức ăn nhiều thế này một mình anh ăn làm sao cho hết. Với lại anh cũng không muốn người ta nói mình bạc đãi người làm đâu. Em khách sao làm cái gì?

Cậu lắc đầu, xua tay đáp

- Không được đâu, làm như thế là không đúng chút nào. Người làm mà ngồi chung bàn ăn với ông chủ, người ngoài sẽ nghĩ gì? Đại Vĩ cứ ăn đi, không cần lo đến em. Một lát nữa em ăn cũng được mà

- Đây là lệnh, anh bảo em ngồi ăn thì cứ ngồi đây đi. Mỗi nhà mỗi cảnh, này là nhà anh, em cần gì phải quan tâm đến mắt thiên hạ? Được rồi, đừng cãi lời nữa. Mau ăn nhanh rồi còn đi học nữa

Nói rồi anh đẩy hẳn chén súp sang cho cậu, còn mình thì tự đi lấy một cái chén khác, múc lại một bát súp rồi quay trở lại vị trí, thản nhiên ăn như chưa có xảy ra chuyện gì

Bạch An Túc nhìn thái độ của anh dửng dưng như vậy, đành ngoan ngoãn nghe lời ngồi ăn chung

Việc ăn sáng kết thúc thì cũng vừa đến giờ đi học, cậu mang cặp sách trên vai, mỉm cười nói với Lưu Đình Vĩ

- Anh Vĩ.. Em phải đến trường trước đây, có chuyện gì cần thì cứ tìm em nhé

Anh khoác trên mình bộ vest đen, theo thói quen cũ nhẹ xoa đầu nhìn ngắm cậu một chút, thật ra chính bản thân anh rất muốn đưa cậu đi đến trường chung với mình, nhưng nếu như làm ra những hành động quá thân thiết có lẽ sẽ khiến nhóc con này sợ. Cho nên anh chỉ đành gật đầu đáp lại

- Ừm.. Đi đường cẩn thận nhé, một lát nữa gặp lại em..

Một ngày mới đẹp trời lại bắt đầu xung quanh hai người bọn họ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play