Chỉ vì một lời bắt chuyện, hai người bọn ta cũng từ đó thân nhau hơn, mức độ đến nhà hàng của Phi Khâm cũng tăng lên nhiều, hắn mua cho ta rất nhiều thứ nào là áo quần, giày dép đẹp, Phi Khâm còn cho ta ăn những món ngon mà từ trước giờ ta chỉ dám nhìn chứ không dám mua. Khiến ta mỗi ngày đều chính là trông đợi hắn đến, để có thể nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai ấy một chút thôi đủ khiến bản thân này mãn nguyện. Và ta cũng biết....Vĩnh Ân này yêu Phi Khâm mất rồi
"Kẻ nghèo thì làm sao xứng với nhà giàu??" đó chính là suy nghĩ tự đưa ra cho bản thân mình. Nỗi sợ cứ bao bọc lấy ta, Vĩnh Ân ta sợ nếu một ngày hắn phát hiện ra đoạn tình cảm mình dành cho hắn!! Có phải hay không sẽ chán ghét cũng xua đuổi ta, khiến ngay cả cơ hội đến gần cũng không có?? Vì thế ta đưa ra một quyết định, đó chính là tự giác tránh né hắn. Kể từ đó, mỗi lần Phi Khâm đến nhà hàng, ta đều cố ý chui rúc trong bếp, hoặc đi cửa sau để đổ rác, càng ít xuất hiện được chừng nào thì hay chừng đó. Nhưng mà chưa được hơn một tuần, hắn liền ở bãi rác tóm gọn ta, đoạn nâng cằm hỏi
- Vì sao em trốn tránh anh??
Hành động ám muội đó khiến tay chân ta bất giác run lên. Ở cái tuổi sắp bước sang hai mươi, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc gần với người mình thích, cho nên không khỏi lúng túng mà lắp bắp
- Em không có!
Phi Khâm bỗng nhiên nở nụ cười làm ta say đắm, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của ta một cái, sau đó còn thì thầm bên tai những lời đường mật
- Một tuần qua anh rất nhớ em đó nhóc con.Vĩnh Ân chúng ta yêu nhau đi!!
Vì tiếng yêu đường đột, ta liền cùng Phi Khâm trở thành một đôi. Hắn đối với Vĩnh Ân này rất tốt.Hắn bảo ta nghỉ việc ở nhà hàng, chuyển về biệt thự họ Trác sống chung với nhau, nhưng có một căn phòng đặc biệt hắn không cho ta chạm vào!! Họ Hoa ta lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân hiền lành ở bên cạnh hắn
Tuy Phi Khâm luôn cho tiền tiêu vặt, nhưng nào giờ làm việc đã quen, lại chẳng muốn sống dựa hay lệ thuộc vào ai cả. Thế là ta năn nỉ hắn mãi mới có được một chức vụ nhân viên vệ sinh trong công ty của hắn
Phi Khâm cũng chẳng ngại công khai với mọi người về mối quan hệ của cả hai. Hắn ôn nhu, chăm sóc, cưng chiều ta từng chút, khiến cảm giác ấm áp lại quay trở về. Hắn cho ta cảm nhận được tình yêu thương, một mái ấm hạnh phúc!
Vĩnh Ân " đã từng nghĩ" Phi Khâm rất tốt, là hắn bỏ qua danh phận của cả hai mà bước đến cuộc đời không chốn dựa này!!
Nhưng mà sai lầm nối tiếp sai lầm, vì quá tin tưởng người mình yêu, ta liền nhận được quả đắng gấp trăm ngàn lần những ngày yêu thương mình có trước kia. Sống chung với hắn được hai năm, ta còn quen biết được người "chị họ" của Phi Khâm tên là Tường Linh. Chị ấy thân thiện lắm, luôn tâm sự, dỗ dành, khiến ta vui vẻ. Mỗi tối chị ở lại biệt thự họ Trác thì ngay đêm đó ta liền cùng chị nói chuyện đến sáng
Nhưng mà sóng gió bắt đầu nổi lên, hôm đó ta đang ngồi xem tivi ở phòng khách thì có hai người con trai đi vào. Một nam nhân cao to đang nắm tay một cậu nhóc trông đáng yêu vô cùng. Nhưng người nam nhân ấy vừa nhìn ta liền khó chịu thở hừ hừ hai cái, sau đó đi thẳng lên lầu
Để lại Vĩnh Ân ta cùng nhóc con này ở chung một không gian. Nhưng mà cậu ấy rất thân thiện nha, còn đưa tay ra làm quen với ta nữa!!
Thanh âm ngọt ngào vang lên
- Chào anh em tên là Tù Trúc, một tiểu bác sĩ thôi à.Người vừa lên lầu đó là bạn trai em, Hỏa Sơn tuy tính tình rất nóng, nhưng bù lại anh ấy rất tốt bụng đó!! Anh đừng sợ nha
Ta cười cười đáp lại
- Chào em!! Anh là Hoa Vĩnh Ân, là người yêu của Phi Khâm!!
Bỗng nhiên đồng tử Tù Trúc tối sầm lại, cậu ấy tiến đến gần ta, đoạn từ trong túi quần rút ra một tờ giấy, âm giọng cảnh giác nói
- Cất giữ tờ giấy này cho thật tốt, nếu một ngày anh phát hiện ra chuyện gì. Hãy mở nó ra, em và Hỏa Sơn giúp anh.Nhớ cho kĩ đừng nói với ai biết chưa??? Kể cả Phi Khâm cũng không được nói luôn
Trong lúc ta còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì Hỏa Sơn hẩm hực bước nhanh đến, một đường nắm tay Tù Trúc kéo đi ra ngoài, lúc lướt ngang qua người ta, hắn nói nhỏ
- Muốn sống mà không đau khổ thì hãy mau trốn đi!
Vĩnh Ân ta lúc đó như dại cả người ra, chẳng tiêu hóa được gì cả!! Phi Khâm từ cầu thang đi xuống, ta vội nhét mãnh giấy mà Tù Trúc đưa cho vào túi quần, đoạn cười niềm nở với hắn
- Anh có chuyện gì không vui hay sao mà sắc mặt khó coi thế??
Hắn lắc đầu tỏ vẻ anh vẫn tốt, bước gần đến xoa đầu ta
- Chỉ là công việc không được tốt thôi!! Còn nữa tiểu Ân, sau này em tốt nhất tránh xa hai người đó ra có nghe không?? Bọn họ không đáng tin đâu
Ta tuy gật đầu đồng ý hắn, nhưng trong lòng cảm nhận rõ có bí mật ở đây. Nhưng mà ông trời thật tốt nha, ấy thế mà khoảng một tháng sau, vào buổi đêm khuya mưa bão, ta liền biết được sự thật đau lòng như thế nào!
----------****-------
Chương sau sẽ biết được sự thật nè, và chúng ta cũng sắp biết được nguyên nhân Vĩnh Ân bị mù rồi!!
Trưa nay up luôn bộ Ngày Em Đến nha!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT