- Vợ của anh hình như cũng đâu có đẹp gì đâu, vả lại miệng lưỡi của cô
ấy lợi hại quá rồi. Nếu như cô ấy còn không nể mặt ông xã của mình thì
xem ra anh phải suy nghĩ lại quan hệ của anh với cô ấy thôi. – Kỹ năng
nói móc người khác của Nhất Phàm cũng càng ngày càng cao rồi.
-
Hoắc Nhất Phàm, anh đúng thật là càng ngày càng xấu chết đi thôi. – Vũ
Tịnh vừa nói, một tay giữ tay lái còn một tay nắm thành nắm đấm chuẩn bị dọng Nhất Phàm.
- Bà xã, bây giờ không phải là lúc trả thù, sinh mạng của anh đang trong tay em đó! – Nhất Phàm vừa nói vừa để tay Vũ
Tịnh trở lại bàn lái.
– À phải bà xã, nhà đó là để làm gì vậy?
Vũ Tịnh nhìn theo hướng tay Nhất Phàm chỉ, tim cô hình như có chút không bình lặng.
– Nhà thờ, một nhà thờ rất đỉnh.
Vũ Tịnh nói xong thì cười, khi mới tới California không lâu thì cô đã tham gia một hôn lễ của một nhân viên trong khách sạn. Thiết kế trong nhà
thờ rất đơn giản, người tham gia hôn lễ rất ít, nhưng hôn lễ này rất
khác, chú rễ không đứng ở đầu kia đợi cô dâu mà là cô dâu dìu chú rễ
cùng bước vào, sau đó Vũ Tịnh mới biết, trước khi họ chuẩn bị kết hôn
thì chú rễ bị tai nạn giao thông khi đi mua đồ chuẩn bị cho lễ cưới, sau tai nạn, chú rễ bị mù, quyết định hủy bỏ hôn lễ, cuối cùng cô dâu đó đã cầu hôn chú rễ. Nghe vào thì có chút giống cổ tích, nhưng đây là một
câu chuyện thật sự, nhìn cô dâu dìu chú rễ, giây phút đó Vũ Tịnh thật sự hiểu được hàm ý của câu “Chắp tử chi thủ, dữ chi giai lão”, thậm chí
cảm giác còn rất nặng nề, có lúc cảm thấy một mình sống hết cuộc đời là
một việc rất lãng mạn, nhưng cuộc sống chính là toàn tập của toàn bộ
những việc lặt vặt, lời nói ngọt ngào không có ảnh hưởng gì trong cuộc
sống, nhưng nếu như không có sự kiên định đó thì hai người rất khó có
thể răng long đầu bạc. Vũ Tịnh của lúc đó đã từng mơ ước, nếu như cô
thật sự có thể yêu một người, cô nhất định sẽ cùng người đó đến đây cử
hành hôn lễ, nhưng hiện giờ, tuy đã tìm được Nhất Phàm, nhưng cô đã
không còn cơ hội nữa.
- Bà xã, em đang nghĩ gì vậy? Có phải đã
từng mơ ước kết hôn với Michael ở đây không? – Bây giờ Nhất Phàm đã
không còn bất kỳ gánh nặng gì về Michael nữa, anh đã có thể thật sự xem
Michael là bạn tốt.
- Không phải là với Michael, mà là với người
mà em thích. Nhưng xem ra bây giờ đã không có cơ hội rồi. – Vũ Tịnh nói
xong cũng đã cười lên.
- Gì mà không có cơ hội, chúng ta có thể
bù lại một hôn lễ ở đây mà. Mai chúng ta không cần đi gặp Michael và
Donna nữa, bảo họ bay qua đây cho rồi.
- Thôi đi! Bây giờ có anh ở bên em là đã đủ. – Vũ Tịnh quay qua nhìn Nhất Phàm, Nhất Phàm cũng nhìn cô với ánh mắt rất thâm tình.
Cuối cùng cũng đã đến bãi biển đó, hai người không có đi đạp nước biển chuyển vận mà là tựa nhau tản bộ
trên cát. Bãi biển này đã có chút thay đổi so với lần họ đến vào hai năm trước, ở đây đã có thêm một quán cafe.
- Mới đây đã hai năm rồi, lẹ thật, rất nhiều việc đã không còn như trước nữa. – Vũ Tịnh bất giác cảm thán.
- Ừm, cuối cùng chúng ta cũng có thể không đóng phim nữa, mà có thể làm
lại bản thân mình. Bây giờ ngay cả bãi biển này cũng có chút thay đổi
rồi, theo như quan sát của anh thì hình như đã có thêm một quán cafe.
- Quán cafe? – Nghe từ này Vũ Tịnh lại cười lên.
- Em cười gì vậy?
- Mơ ước lúc trước của em chính là cùng người mà em thích mở một quán
cafe, nếu như có thể thì mở thêm một nhà trọ nghỉ mát, nhưng mà bây giờ
đi theo anh rồi, lại không có cơ hội rồi. – Nghe Vũ Tịnh nói vậy, trong
lòng Nhất Phàm lại có hơi xót xót.
- Vũ Tịnh, với em anh cứ có
một cảm giác có lỗi. Ở bên cạnh anh, em chỉ có công việc làm mãi không
hết, em không thể làm việc mà em thích. Có rất nhiều việc, em và anh đều giống nhau, đều không có quyền lựa chọn. – Nhất Phàm vừa nói lại vừa
nắm tay Vũ Tịnh lên.
- Nhất Phàm, anh đừng có cứ nói xin lỗi với
em có được không? Mỗi người đều sẽ có những ước mơ khác nhau trong những giai đoạn khác nhau, ước mơ em mới nói là ước mơ của trước đây, bây giờ việc em muốn làm là làm một người vợ tốt. Có biết tại sao hôm nay em
quyết phải đưa anh tới đây không?
Nhất Phàm nghi hoặc lắc đầu.
- Em muốn, hôm nay chúng ta có thể đối mặt với biển cả, buông bỏ quá khứ, như vậy chúng ta mới có thể không còn bất kỳ gánh nặng gì mà sống cuộc
sống mới của chúng ta. Dạo trước đây anh cứ nói phải hoàn em hạnh phúc,
nhưng hôm nay em muốn nói, không phải là anh phải hoàn em hạnh phúc, mà
là cho em hạnh phúc, và em cũng sẽ mang hạnh phúc đến cho anh.
-
Anh sẽ làm được, anh sẽ cho em hạnh phúc. Không biết một ly cafe có thể
xem là hạnh phúc đầu tiên mang đến cho em không nhỉ? Thật ra thì anh có
hơi khát, đứng đây đợi anh nha? – Nhất Phàm nói xong chuẩn bị đi mua
cafe thì bị Vũ Tịnh kéo lại.
- Em mua cho. Anh đợi em ở đây.
- Không muốn anh tính tiền thật sao?
- Không phải em không muốn anh tính tiền, chỉ là em sợ tới lúc đó anh lại đột nhiên biến mất, bỏ lại em một mình ở đây.
- Vậy thôi được, anh đợi em ở đây. – Nhất Phàm biết là Vũ Tịnh còn có chút sợ hãi với chuyện lần trước.
Nhưng khi Vũ Tịnh mua cafe trở về thì Nhất Phàm lại biến mất rồi. Khi mới bắt đầu cô còn tưởng Nhất Phàm đang đùa với mình, nhưng đợi một lúc lâu mà
Nhất Phàm vẫn chưa xuất hiện lại, Vũ Tịnh gấp gáp lên, cafe cũng đổ hết
trên cát, nhất thời Vũ Tịnh gấp đến sắp khóc ra, anh lại chạy đi đâu
rồi, anh không thể bỏ em lại, anh đừng có chơi trốn tìm với em nữa được
không. Và lúc này thì Nhất Phàm vội vã chạy về.
- Vũ Tịnh, anh ở đây. – Vũ Tịnh quay qua thấy Nhất Phàm thở hổn hển chạy tới.
- Anh chạy đi đâu vậy, anh không biết em không thấy anh sẽ lo lắng sao?
- Lúc nãy có một đôi tình nhân nhờ anh chụp hình dùm họ, sau đó họ lại
thay nhiều bối cảnh, thấy họ vui như vậy, anh lại ngại làm họ mất hứng
nên không đi khỏi được. Anh biết em không thấy anh sẽ gấp gáp sẽ lo lắng nên anh mới chạy về đây tìm em đó! – Vũ Tịnh nghe Nhất Phàm nói xong
thì không thể giận được nữa, Nhất Phàm và cô đều quá lương thiện, lương
thiện đến hơi khờ.
Và cô chỉ ôm lấy Nhất Phàm.
- Lần sau không tha, biết chưa?- Dạ biết, Hoắc Nhất Phàm có Phương Vũ Tịnh rồi thì suốt đời này chỉ có
thể đi theo bà xã thôi. – Nghe câu này, Vũ Tịnh cười khanh khách ở trong lòng Nhất Phàm. Tiếp đó, cả hai cùng đến quán đó mua cafe, hình bóng họ tựa nhau cùng đi thật sự rất đẹp.
***
Chiều hôm sau, Nhất Phàm và Vũ Tịnh đã đến Florida. Vừa bước ra đại sảnh, Vũ Tịnh đã trông thấy Michael và Donna đang chờ họ.
- Donna. – Thấy Donna, Vũ Tịnh đã rất chủ động ôm lấy cô, hôm nay, cuối cùng họ cũng đã làm lại chị em tốt.
- Michelle, cám ơn bạn, cám ơn bạn đã cho Michael trở về với mình. – Cuối cùng Donna cũng đã nói ra lời tận đáy lòng của cô khi ôm Vũ Tịnh.
- Người bạn nên cám ơn là bản thân mình, là sự hy sinh và chờ đợi của bạn đã làm cho Michael trở lại với bạn. – Vũ Tịnh ôm lấy Donna, vỗ vỗ vai
của cô, nói ra lời trong lòng mình. Michael và Nhất Phàm đứng bên cạnh
nhìn thấy cảnh này ít nhiều cũng có chút cảm động.
- Michelle, em đừng chỉ lo ôm Donna chứ, ôm anh với! – Michael không ngờ lại nói ra
một lời ghen tuông thế này. Và lúc này Vũ Tịnh mới nhìn thấy Michael
đang ở bên cạnh Donna.
- Michael, xin lỗi nha, em phải hỏi coi
ông xã của em có đồng ý không đã. – Vũ Tịnh vừa nói vừa quay lại đứng
bên Nhất Phàm, khoác lấy tay Nhất Phàm nhìn anh cười.
- Raymond,
cậu không nhỏ mọn vậy chứ? Nói thế nào thì Michelle cũng là một nửa anh
em của tôi mà! – Đích thật, hiện giờ quan hệ của Vũ Tịnh và Michael là
bạn bè tốt, Nhất Phàm cũng rất rõ điểm này.
- Michael, tôi cảm thấy cậu nên hỏi ý của Donna. Michael quay qua nhìn Donna rất vô trợ.
- Anh đừng nhìn em, chúng ta đâu có quan hệ gì đâu. – Hôm nay Donna cũng xỉ Michael một lần.
- Michael, anh thật là tệ quá đi, xem ra đành để em an ủi anh vậy. – Vũ
Tịnh vừa nói vừa đi tới trước Michael, cuối cùng hai người cũng đã có
một cái ôm.
– Nếu đã thích Donna thì hãy dùng nhẫn buộc bạn ấy lại. – Vũ Tịnh nói nhỏ bên tai Michael, còn Michael thì chỉ cười.
Tiếp đó bốn người lên xe đến biệt thự của Michael, tối nay họ có thể
barbecue ở ngoài vườn. Đặt hành lý đâu vào đó xong, Michael đi chuẩn bị
giá dùng cho barbecue, Vũ Tịnh ở trong phòng sắp xếp đồ đạc, còn Donna
thì ngồi ngoài vườn uống trà với Nhất Phàm.
- Raymond, tôi đọc
báo thấy hình như Ngũ Tả Cường đã vào ngục, anh và Michelle chắc đã bắt
đầu cuộc sống hạnh phúc rồi. – Donna uống một ngụm trà, mỉm cười nói.
- Nhưng cũng phải cám ơn cô đã gọi điện nhắc nhở tôi trước khi đi.
- Người nói cám ơn là tôi mới phải, trước đây tôi làm nhiều việc tổn
thương Michelle như vậy, nhưng cuối cùng bạn ấy lại làm cho Michael trở
về với tôi, ở trước mặt bạn ấy, tôi thật sự có chút không biết trốn đi
đâu.
- Nhưng những việc cô làm đều là vì cô yêu Michael, Vũ Tịnh
hiểu điều đó, không phải bây giờ hai người đã trở lại như lúc trước rồi
sao? À phải, tôi rất là hiếu kỳ vì sao cuối cùng cô đã từ chối yêu cầu
của Ngũ Tả Cường?
- Thật ra cũng là vì Michelle, khi Michael biết những hình đó là do tôi kiếm người chụp lén, anh ấy rất tức giận, còn
tôi thì lúc đó không chỉ giận mà càng đau lòng hơn, bởi vì cho tới lúc
đó, anh ấy vẫn còn lo nghĩ Michelle sẽ phải đối mặt với người nhà như
thế nào, tôi đã chạy ra khỏi công ty, đi lang thang trên đường, bất giác đã đi tới Hoắc thị, lúc qua đường, tôi còn đang nghĩ Michael và
Michelle nên đã không chú ý đèn đã nhảy sang đỏ, nếu không phải Vũ Tịnh
kéo tôi lại, có lẽ bây giờ tôi đã không thể ngồi đây trò chuyện với anh
rồi. Lúc đó, tôi thật sự rất hổ thẹn, tôi làm nhiều việc tổn thương đến
bạn ấy như vậy, mà cuối cùng bạn ấy lại cứu tôi. Michelle tốt bụng như
vậy, làm sao tôi có thể hại bạn ấy chứ? – Nghe Donna nói, Nhất Phàm cũng bất giác gật đầu.
– Tôi nghĩ Michelle sẽ là một người vợ tốt,
nhưng mà, tài nấu nướng của bạn ấy quả thật là không giỏi lắm. – Donna
nói xong cũng bật cười.
- Ừm, trong công việc cô ấy quả thật là
rất giỏi, những mặt khác thì thật không dám nói. – Nghĩ đến Vũ Tịnh,
Nhất Phàm cũng bất giác bật cười.
- Hoắc Nhất Phàm, anh lại nói xấu em gì đây? – Thì ra Vũ Tịnh đã đi ra vườn rồi.
- Michelle, mình đi xem sao Michael còn chưa xuống. Bạn và Raymond trò
chuyện đi ha. – Thấy Vũ Tịnh xuống, Donna rất biết điều mà không làm kỳ
đà cản mũi.
- Hoắc Nhất Phàm, thành thật trả lời đi, lúc nãy nói xấu em gì đó?
- Bà xã, em đừng đổ oan cho anh, là Donna nói tài nấu nướng của em còn phải được nâng cao.
- Là Donna nói thật sao, không phải anh nói?
- Ừm. Bây giờ em thật sự là càng ngày càng lôi thôi rồi. Bây giờ đã như
vậy, đợi khi em 50 tuổi, 60 tuổi, anh nghĩ anh không sống nổi nữa đâu.
- Đã nói với anh trước rồi mà, Phương tiểu thư đây không dễ hầu đâu. Nếu
như anh muốn nuốt lời, em nghĩ em sẽ cho anh một cơ hội. – Vũ Tịnh vừa
nói vừa nhìn Nhất Phàm rất là đắc ý, bây giờ thì cô đã càng ngày càng
thích chơi “kéo co” với Nhất Phàm rồi.
- Anh mới không dại gì mắc bẫy của em đó, suốt đời này em cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của
anh đâu. – Nhất Phàm nắm chặt tay của Vũ Tịnh. Thật đó, Nhất Phàm của
bây giờ thật không dám tưởng tượng nếu như có một ngày Vũ Tịnh không ở
bên cạnh mình nữa thì anh sẽ thế nào.
Buổi tối, bốn người ngồi trong vườn barbeuce, cuối cùng thì họ cũng đã có thể mượn cơ hội này tụ lại trò chuyện với nhau.
- Raymond, sao anh và Michelle không ở lại chơi vài ngày nữa, hôm nay đến ngày mai đi, có phải gấp quá rồi không. – Donna vừa nói vừa nhận lấy
món mà Michael vừa nướng xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT