- Anh không thấy còn rất nhiều văn bản phải xem sao? Tôi đâu có như anh, sáng sớm ra khỏi nhà có bà xã thắt cà vạt cho, làm cơm sáng cho, ra về
thì có người chờ anh cùng ăn tối, có lúc tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.
Nick, anh có Doanh Doanh bên cạnh chắc chắn là rất hạnh phúc.
-
Hoắc Nhất Phàm, hôm nay cậu sao thế này, sao mà nói như mình là người
góa vợ thế này. Vợ của cậu chỉ ở kế bên thôi! Mau đưa cô ấy về nhà đi,
công việc làm mãi cũng không hết đâu, vợ chỉ có một thôi. Tôi đi trước
đây, tối nay đi coi ca kịch với bà xã. Đừng coi nữa. – Gia Đống vừa nói
vừa đóng văn bản của Nhất Phàm lại.
Phải, vợ chỉ có một, vợ chỉ ở kế bên thôi, cô ấy ở kế bên, còn tim cô ấy ở đâu?
Nhìn đồng hồ, ở nhà chắc đã dùng cơm xong rồi, Nhất Phàm cũng dọn dẹp đồ qua phòng của Vũ Tịnh. Vũ Tịnh không có đó, nhưng túi xách còn đó, có lẽ là đi toilet. Ngay khi Nhất Phàm đang đợi thì vi tính của Vũ Tịnh lại kêu
lên một tiếng: “Bạn có một email mới.” Email cũng được xem là thuộc về
riêng tư, nhưng hôm nay Nhất Phàm không kìm được lòng và đã đọc, thật ra thì Michael chỉ gửi lại email đó một lần nữa, có lẽ anh muốn nhắc nhở
Vũ Tịnh lần nữa, chỉ là anh không ngờ người đứng trước vi tính bây giờ
là Nhất Phàm thôi. Nhất Phàm đọc được rõ ràng từng chữ trong thư, có
điều khi đọc tới cái tên Michael, tim anh quặn thắt một tí, lúc trước
Michael chỉ là một giả tưởng địch của anh, nhưng bây giờ người này đã
thật sự xuất hiện rồi, lúc trước Nhất Phàm chỉ nói ngoài miệng là không
để tâm, nhưng khi thật sự phải dùng hành động nói lên anh không để tâm,
anh vẫn không chịu nổi. Anh đóng email lại, vừa ngước đầu lên thì Vũ
Tịnh đã đứng trước mặt anh. Thấy nét mặt của Nhất Phàm, Vũ Tịnh biết
Nhất Phàm đã biết tất cả. Nhất Phàm tắt máy dùm Vũ Tịnh rồi cầm giỏ xách đưa cho cô.
- Xin lỗi vừa đọc email của em, cuộc họp sáng mai em không cần dự, đi làm việc em nên làm. Còn nữa, anh đã nói anh hy vọng
em yêu người mà em muốn yêu, em không cần bận tâm nghĩ đến cảm nhận của
anh.
Tiếp đó, hai ngưòi lại cùng nhau xuống bãi đậu xe, cùng về
nhà, chỉ là nét mặt của Nhất Phàm đông đặc lại, một câu không cần bận
tâm nghĩ đến cảm nhận của anh dường như đã viết lên một dấu chấm câu cho quan hệ của hai người. Trong đêm tân hôn, Vũ Tịnh cũng từng nói với
Nhất Phàm: “Anh có thể tiếp tục thích người mà anh thích, anh không cần
bận tâm nghĩ đến cảm nhận của tôi mà phải suy nghĩ rất lâu trước khi nói ra một câu.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ của hai người hình
như lại trở về điểm ban đầu. Trên đường về, đầu của hai người nhìn về
hai hướng khác nhau, điều họ nghĩ có lẽ cũng không giống nhau.
Về tới nhà, cả hai vẫn như ngày thường cùng ăn trái cây với gia đình, sau
đó về phòng nghỉ ngơi. Vũ Tịnh tắm xong ra thì Nhất Phàm vào tắm, Vũ
Tịnh vẫn trải nệm sẵn cho Nhất Phàm, sau đó ngồi vào bàn trang điểm thoa kem dưỡng da tay. Xoa một lúc Vũ Tịnh lại nhớ đến tình cảnh gặp Donna
và Michael hôm nay, nhớ đến thư của Michael, ngày mai anh ấy lại sẽ làm
gì? Vũ Tịnh cứ mãi lo nghĩ, ngay cả khi Nhất Phàm trở ra cô cũng không
biết, ánh mắt chăm chú nhìn Vũ Tịnh của Nhất Phàm hiện ra trong gương,
nhưng đôi mắt trong gương lại đang nhìn ở một hướng khác, lần đầu tiên
họ mạo hợp thần ly.
Hai người đã cương nhau như thế suốt cả đêm.
Sáng sớm cả hai vẫn cùng đi làm, cùng lên lầu, chỉ là Nhất Phàm tự mình
cầm văn bản vào phòng hội nghị. Thấy chỉ có một mình Nhất Phàm vào họp,
mọi người đều rất kỳ lạ, trước và sau khi Vũ Tịnh xảy ra tai nạn, cô
cũng không hề vắng mặt trong các buổi họp, mọi người đã bắt đầu bàn tán
xôn xao.
- Cathy, chúng ta bắt đầu thôi, cô phát tài liệu cho mọi người đi! – Nhất Phàm nói, vừa đưa tài liệu cho cô thư ký.
- Ông Hoắc, bà Hoắc vẫn chưa tới! Chúng ta có đợi một lát không?
- Không cần, hôm nay cô ấy có việc khác phải làm, sẽ không đến họp. Được
rồi, các vị, vấn đề hôm nay chúng ta phải thảo luận là……
Nhất
Phàm bắt đầu chủ đề của cuộc họp hôm nay, bản thân anh cũng rất khâm
phục mình, có lẽ là đã thật sự bị Vũ Tịnh ảnh hưởng rồi chăng, trạng
thái có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng có thể làm ra vẻ mặt bình thường
như không có gì. Cuộc họp kéo dài 3 tiếng, khi họp xong thì cũng 12 giờ. Nhất Phàm chỉ có nhốt mình trong phòng hội nghị thì mới có thể không
xuất thần, mới có thể không nghĩ đến Vũ Tịnh, nếu không, anh cảm thấy
hôm nay anh chắc chắn sẽ không cầm được lòng, nói không chừng anh sẽ
theo dõi Vũ Tịnh.
Cuộc họp vừa kết thúc thì Nhất Phàm liền rời
khỏi phòng hội nghị, kết quả là để quên đồ trong phòng, đợi khi ra tới
thang máy anh mới nhớ ra, khi gần đi tới phòng hội nghị thì anh lại nghe thấy cuộc nói chuyện của những viên chức ở lại dọn đồ.
- Hôm nay là chuyện gì thế nhỉ, bà Hoắc không tới họp! Hình như là lần đầu đó.
- Ừm, không phải tình cảm của họ rất tốt sao? Nhưng hôm nay khi ông Hoắc nhắc đến bà Hoắc, mặt ông cũng xanh lên đó!
- Hôm qua tôi nghe đồng nghiệp ở phòng cafe nói hình như bà Hoắc rất là
thân mật với một người khác giới khác, chắc chắn là ông Hoắc ghen rồi!
- Thân mật? Không phải chứ, ông Hoắc tốt với cô ta như vậy, cô ta còn
ngoại tình, đúng là không có liêm sỉ, à phải, người đó chắc đầu óc cũng
có vấn đề, bà Hoắc câm mà, vậy mà cũng có hứng thú, là ai vậy?
-
Họ nói cậu ta là cậu chủ của tập đoàn vật lưu Quan thị, à phải, mấy hôm
trước có một tòa soạn còn phỏng vấn cậu ta nữa, cậu ta đẹp trai lắm đó.
- Sao mà số bà Hoắc sướng vậy, chúng ta thì thật là tội nghiệp.
Nghe tới đây Nhất Phàm liền xông trở về tầng cao nhất, chỗ của Vũ Tịnh vẫn
trống rỗng, tim của anh lại một cơn lạnh. Nhất Phàm đã tìm thấy tờ báo,
nhìn thấy hình của Michael, anh thật sự điếng người, là cậu ta, chính là người rất nôn nóng muốn mua con shinchan ở New York, suốt đời này Nhất
Phàm cũng không thể nào quên được nét mặt thất vọng của Michael, cậu ta
vẫn chưa hề quên Vũ Tịnh.
***
Vũ Tịnh hôm nay đúng thật là nhìn đồng hồ mà qua ngày, vì cái câu ‘nói được làm được’ của Michael,
cô nhất thiết phải đi. Khi đến bãi đậu xe thì Michael đã đợi sẵn ở đó.
Vũ Tịnh lên xe, Michael không nói gì, chỉ mở CD, CD toàn là những bài
hát mà họ đã từng nghe khi ở bên nhau, trên mặt của Michael là nụ cười
của người thắng lợi, ít ra Vũ Tịnh đã ngoan ngoãn mà lên xe. Michael
chạy xe tới bãi biển, đó là bãi biển mà Vũ Tịnh và Nhất Phàm thường tới, bãi biển chứa đầy niềm vui và nỗi buồn.
- Em xuống đó trước đợi anh, anh còn phải lấy chút đồ.
Vũ Tịnh xuống xe trước, khi bước đi trên bãi cát, những hình ảnh khi ở bên Nhất Phàm lại hiện ra, Nhất Phàm chuẩn bị pháo bông cho cô xem, Nhất
Phàm ẵm cô lên quay vòng vòng, còn có surprise cuối cùng mà Nhất Phàm
mang đến cho cô, nếu như đêm đó cô tiếp nhận, thì chắc chắn đêm đó sẽ là đêm mà cô và Nhất Phàm hạnh phúc nhất. Vì sự xuất hiện của Michael, cô
đã từ chối, không phải vì cô không yêu Nhất Phàm, có lẽ là vì quá yêu,
cô sợ sẽ lại làm Nhất Phàm bị tổn thương, cứ ngỡ rằng từ chối Nhất Phàm, để Nhất Phàm không còn hy vọng gì ở mình thì anh sẽ không đau lòng vì
những chuyện của mình và Michael; cứ ngỡ rằng mình sẽ gánh vác nổi, ngờ
đâu hình như mình vẫn không gánh nổi; lại nhớ đến lời nói của Donna,
trước kia mình không tin tưởng Michael, hiện giờ tưởng rằng mình rất
thông minh, nhưng mình vẫn không làm được như Nhất Phàm nói, bất luận
chuyện tốt chuyện xấu cũng phải chia sẻ với người mình yêu nhất, có phải là mình lại phạm cùng một lỗi lầm rồi không? Mình không tin tưởng anh
ấy? Nghĩ tới đây, Vũ Tịnh không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô nhắm mắt
lại. Khi mở mắt ra lại thì trước mặt cô lại là một cái túi, không cần mở ra Vũ Tịnh cũng đã ngửi được hương vị trong đó, là bánh đậu đỏ, Vũ Tịnh cười, không ngờ Michael thật sự không hề quên những chuyện trước kia
của hai người.
- Rất cảm động phải không, lâu như vậy rồi anh vẫn
không quên những gì của hai chúng ta. Thật ra hẹn em 10 giờ chính là vì
muốn đến quán ăn ở kế bên công ty mua bánh đậu đỏ cho em. Bánh đậu đỏ
của quán đó nổi tiếng nhất HK, muốn mua được phải xếp hàng đó. – Michael nói, mở túi ra và giống như lúc trước vậy cầm bánh đậu đỏ lên đưa vào
miệng Vũ Tịnh, nhưng Vũ Tịnh lại quay đầu sang hướng khác.
– Tịnh Tịnh, tuy hiện giờ em đã là người uống Blue Moutain, nhưng anh nghĩ
nhất định là em vẫn thích bánh đậu đỏ, anh không thể nào quên được những lúc chúng ta tới China Town, chúng ta cùng ăn bánh đậu đỏ, anh nghĩ em
cũng không có quên. Những năm nay, anh đã đi rất nhiều nơi, mỗi lần tới
một nơi, cho dù là ở Mỹ, ở Pháp hay ở HK, việc đầu tiên mà anh làm chính là tìm chỗ bán bánh đậu đỏ, có lẽ hương vị của bánh đậu đỏ ở mỗi nơi
đều khác nhau, nhưng khi ăn vào, anh cảm giác nó đều như nhau, đó là cảm giác khi ở bên cạnh em.
Nghe đến đây, Vũ Tịnh quay đầu qua lại,
Michael ngước đầu lên cao, anh đang kìm nén không để nước mắt chảy
xuống, nhưng rồi cuối cùng, anh cũng đã dùng tay lau nó đi.
- Hôm nay, em nể mặt anh được không, hãy cho anh làm vì em một lần nữa, anh
nghĩ đây là việc mà chồng em không thể nào làm cho em.
Cho tới
lúc này, Vũ Tịnh cũng đã mềm lòng, cô mỉm cười gật đầu, sự nông nổi của
cô năm đó thật sự đã làm nhiều người tổn thương, đã tổn thương anh rất
lâu.
Michael đưa bánh đậu đỏ vào miệng Vũ Tịnh, Vũ Tịnh cũng cầm
một miếng cho vào miệng Michael, hai người của trước kia đang làm một
việc của trước kia, chỉ là cảm giác này thật sự có hơi thê lương, có rất nhiều việc đã qua rồi thật sự rất khó để trở lại. Hai người cùng ăn
bánh, hương vị có còn như năm xưa hay không thật sự chỉ có họ mới biết.
- Chồng của em nhất định rất là thương em, anh ta nói hy vọng em có thể
yêu người mà em yêu, có phải anh ta biết chuyện của chúng ta không?
Vũ Tịnh gật đầu.
- Vậy quyết định của em là gì? Bốn năm trước, khi em rời khỏi anh thì anh đã thề là nếu như chúng ta gặp lại nhau, anh nhất định phải đưa em trở
về với anh, thật ra đó chỉ là hiểu lầm, tuy hiện giờ Donna ở bên cạnh
anh, nhưng cô ấy chỉ là trợ thủ của anh thôi, anh không có cảm giác với
cô ấy. Bấy lâu nay, tim của anh chỉ có một mình em. – Khi nói những lời
này Michael nhìn chăm chú vào Vũ Tịnh, anh đang chờ đợi đáp án của cô,
anh đang chờ đợi một đáp án mà anh đã trông mong 4 năm nay.
Ngay
lúc Michael đút Vũ Tịnh ăn bánh đậu đỏ, Vũ Tịnh thật sự đã lay động,
nhưng khi nhìn Michael, trong mắt Vũ Tịnh lại nhìn thấy ánh mắt Nhất
Phàm đang nhìn mình, chiếc nhẫn mà Vũ Tịnh đang đeo trên tay là Nhất
Phàm đeo lên cho cô, tuy lúc đó nó chỉ là một đạo cụ, nhưng Vũ Tịnh biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này, còn có những lời của Donna, những gì Donna
đã làm cho Michael. Nghĩ đến đây, Vũ Tịnh chỉ lắc đầu, còn Michael thì
đờ cả người.
- Không phải như vậy đâu, em còn có cảm giác với anh mà, nếu không tại sao lúc chúng ta gặp lại nhau, em chỉ nghe anh gọi
Tịnh Tịnh là liền dừng lại chứ. Còn nữa, lúc nãy khi anh nói bánh đậu
đỏ, không phải em cũng đã khóc sao? Còn nữa, chắc chắn là em lo lắng
Donna phải không, không sao đâu, anh sẽ nói rõ với cô ta, em yên tâm,
anh sẽ nói rõ.
Chưa bao giờ thấy Michael nói năng lung tung như
vậy, Vũ Tịnh cũng bật khóc. Cô không ngờ rằng, Michael cũng đã thương
tích đầy người như mình.
- Tịnh Tịnh, em khóc rồi, chắc chắn là
em cũng muốn ở bên anh đúng không? Không phải là chồng của em cũng nói
là không ngại sao? Em chỉ cần trở lại với anh là được, chúng ta nhất
định có thể như trước kia, chúng ta vẫn còn có thể hạnh phúc như vậy. –
Michael nói và ôm Vũ Tịnh vào lòng, hiện giờ anh thật sự sắp điên mất,
anh không biết mình đang làm gì, đang nói gì nữa.
Chúng ta nhất
định có thể như lúc trước, làm sao mà có thể như lúc trước được? Nếu làm vậy, người bị tổn thương sẽ càng nhiều. Những năm nay, không phải anh
đã yêu tây mễ lộ của Donna rồi sao, nếu như anh biết những gì Donna làm
cho anh, hy sinh cho anh, thì anh sẽ không nói như vậy nữa. Cảm giác
trước kia chỉ có thể gọi là thích thôi chăng, bấy lâu nay vẫn chỉ là anh chiều chuộng em, bao dung cho em, ở bên cạnh anh, em không biết mùi vị
khi bị từ chối là thế nào, em không biết thế nào là lượng thứ, là Nhất
Phàm đã dạy em những điều này. Đối với anh mà nói, có lẽ em là một bạn
gái rất tốt, nhưng em không thể hiểu cho anh như Donna đã làm, chuyện gì cũng quan tâm cho anh, em sẽ chỉ khiến anh mệt mỏi mà thôi. Còn nữa,
nghĩ tới đây, Vũ Tịnh vùng khỏi vòng tay của Michael và lấy điện thoại
ra. Khi dòng chữ “Em yêu Hoắc Nhất Phàm” hiện ra trên màn hình, Michael
hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
- Không phải, không phải như vậy đâu. Em yêu Hoắc Nhất Phàm, anh ta có yêu em sao?
“Anh ấy yêu em.” – Vũ Tịnh lại viết dòng chữ khiến Michael đau lòng lên màn hình.
- Làm sao mà anh ta yêu em được? Anh xem qua những tờ báo lúc trước,
trước đây Hoắc Nhất Phàm không phải đã có vợ sao? Vợ anh ta mất 3 năm
anh ta cũng không chịu tái hôn, hôn nhân của em và anh ta chỉ là vì lợi
ích thương nghiệp thôi, anh ta không có yêu em. Người anh ta yêu là vợ
quá cố của mình, cũng giống như anh yêu em vậy. Ly rượu của tình yêu chỉ có một ly, Hoắc Nhất Phàm đã đưa ly rượu đó cho người vợ quá cố của anh ta, còn anh đã cho em ly của anh. Vợ của anh ta đã chết, ly rượu đó đã
đổ ra rồi, ly mà anh ta cho em nhìn vào có lẽ là đầy, nhưng rượu thật sự chỉ có nửa ly thôi, nhưng ly của anh là ly rượu đầy. Em không khờ đến
không biết phải chọn ly nào đâu, có phải không?
Đầy, ly của em
làm sao mà đầy được? Rượu đã đổ ra rồi, ngay khi em rời khỏi anh, rượu
đã đổ rồi, không phải là anh không cầm chắc ly rượu, mà là em đã lựa
chọn đổ đi rượu ở trong đó? Anh nói đúng, ngay từ đầu ly rượu mà Nhất
Phàm cho em chỉ là nửa ly, nhưng đã trải qua rất nhiều việc, rất nhiều
việc mà anh không biết, nửa ly này đã trở thành một ly. Và chỉ cần anh
quên đi quá khứ, mở lòng anh ra, Donna sẽ làm cho nửa ly còn lại của anh thành một ly.
“A” Đột nhiên Michael ôm bụng kêu lên, nhìn anh
rất đau đớn, giống như rất rất đau, anh đau đến ngồi xổm xuống, và Vũ
Tịnh cũng ngồi xuống theo, tuy không thể nói nhưng cô nắm chặt tay
Michael, mặt của hai người rất gần nhau.
- Em vẫn còn quan tâm anh, đúng không?
Đột nhiên Michael ngẩng đầu lên, mắt của anh vẫn rất có hồn như ngày nào,
vẫn chăm chú như ngày nào, mặt của anh ghé sát vào, môi của anh sắp chạm vào môi của cô, như cô không tiếp nhận nụ hôn của anh, cô chạy khỏi.
Anh chỉ nhìn bóng dáng cô chạy khỏi, thật ra đáp án của em là gì, là
tiếp nhận hay là từ chối, có phải anh vẫn còn cơ hội không?
Vũ
Tịnh chạy ra đường đón taxi trở về khách sạn, nhớ đến cảnh tượng lúc
nãy, đầu của cô thật sự rối tung lên. Ly rượu của tình yêu chỉ có một
ly, đây là thơ của Baby Anne — Ly rượu của tình yêu tôi chỉ có một ly,
tôi đã dâng nó cho người yêu đầu tiên của tôi, anh ấy đã làm đổ ly rượu
đó, tôi đã chứa nước trong ly đó, tôi dâng nó cho người yêu thứ hai của
tôi, nhưng, ly rượu của tình yêu tôi chỉ có một ly. Michael nói không
sai, nhưng hiện giờ Phương Vũ Tịnh cũng sẽ lựa chọn nửa ly rượu trong
mắt của Michael, ly rượu của Michael quá non nớt, quá nhiều chủ nghĩa lý tưởng, còn ly của Nhất Phàm mới là hiện thực, mới là cảm giác chân
thực.
Xe đã gần đến khách sạn, nghĩ đến quyết định trong lòng
mình, Vũ Tịnh lấy hộp phấn ra trang điểm lại, tuy đang chiến tranh lạnh
với Nhất Phàm, nhưng cô vẫn không muốn cho Nhất Phàm phát hiện quá nhiều dấu tích.
Về đến phòng làm việc, Vũ Tịnh lập tức gởi cho Michael một bức email, cô muốn nói cho anh biết quyết định của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT