CHƯƠNG 68 PN1

Phiên ngoại: Thiên! Ta không phải đã hôn mê một trăm năm đi.

Hạ Mẫn đang ngồi trong cung vô cùng buồn bực. Hắn tiện tay vớ được cái chén trên bàn mà ném thẳng xuống đất.

“Nương nương.” Tiểu An tử sợ hãi lại gần thu dọn mảnh sứ.

“Không được gọi ta nương nương. Ta cũng là nam nhân.”

“Vâng thưa nương nương.”

Hạ Mẫn tức giận, tay lại vớ vật gần tay nhất ném loạn. Thực sự thì bình thường mọi người vẫn gọi hắn là nương nương nhưng hôm nay thời tiết không được tốt khiến lòng người bức bối. Hạ Mẫn hôn mê suốt một năm, một chút tin tức gì cũng không biết. Cứ nói đến chuyện muốn đi tìm hiểu là tên Hàn Băng hỗn đản kia lại xông tới, làm hắn ba ngày không xuống nổi giường. Nên là cả nửa tháng nay, tuy hắn đã tỉnh nhưng vẫn chưa rời Hạ Chi cung nửa bước. Đến hôm nay thương thế đã khỏi mà lại bị tên kia nhốt trong cung hỏi không bực làm sao được.

“Tên Hàn Băng hỗn đản nhà ngươi.” Hạ Mẫn bực dọc, miệng mắng to, ấm chén bay ầm ầm.

Tiểu An tử đứng bên bị dọa sợ. Từ xưa đến nay, người này là phi tần duy nhất dám gọi thẳng tên hoàng thượng, lại còn kèm theo một lời mắng chửi. Nhưng người này cũng không thể tính giống các phi tần bình thường. Hắn quả thực được Hoàng thượng hết lòng cưng chiều. (aka đội lên đầu.)

“Ngươi không cho lão tử đi, lão tử không tin lão tử không thể đi.” Hạ Mẫn sắn ống tay áo, đạp cửa ra ngoài.

Hắn bất động nhìn cảnh vật bên ngoài. Trong lòng thấy kì lạ vô cùng. Cả hậu cung lớn như vậy mà bây giờ cư nhiên còn một mình Hạ Chi cung của hắn có người. Khắp nơi là vẻ tiêu điều sơ xác như là đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.

Hắn bước ra ngoài, nhìn quanh một vòng trong sự ngỡ ngàng. Quả nhiên không có ai. “Này…” Hắn quay lại nhìn Tiểu An tử.

Tiểu An tử cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Như vậy là sao?”

“Thưa nương nương… à không, thưa công tử, Hoàng thượng… hoàng thượng…”

Hạ Mẫn nhíu mày. Hàn Băng đang muốn giấu hắn thứ gì đây? “Còn không mau nói.”

“Bẩm nương nương, hoàng thượng đã cho giải tán hậu cung từ một năm trước.”

Hạ Mẫn khó tin nhìn hắn. Nhưng quả thực nhìn cảnh trước mắt, không phải là không có khả năng xảy ra. Hàn Băng là giải tán cả hậu cung vì hắn sao? Hạ Mẫn trong lòng dâng lên một đợt ấm áp. Hắn không ngờ chính mình lại quan trọng với y đến vậy. Nhưng trong lòng hắn bỗng chốc chua xót. Nếu như giải tán hậu cung các phi tần kia sẽ đi đâu? “Hiền phi…”

Tiểu An tử cúi đầu không nói gì.

Bỗng hắn nhìn phía khuất xa có bóng người vội vàng đi đến. Giữa khoảng đất khá trống hắn thấy một nam nhân đang phơi y phục ướt trên giá, không phải thái giám. Tuy nhìn từ đằng sau nhưng bóng lưng này quả thực rất quen. Hắn tiến lại, nhìn người kia không khỏi giật mình. “Kỉ… Kỉ Hàn…”

Người đó quay ra nhìn hắn, nở nụ cười hiền hòa. Hạ Mẫn chưa bao giờ trông thấy hắn cười như vậy, thực sự quá đẹp. Chỉ một nụ cười thôi mà đã làm hắn cảm thấy thật khó không bị rung động. Hắn ngẩn người một lúc lâu. (vác gậy đập vào đầu Hạ Mẫn Mẫn Mẫn không được vượt tường. Hàn Băng sẽ hảo đau lòng.)

“Xin lỗi, ta không phải Kỉ Hàn.” Người đó đỡ thắt lưng cúi xuống nhặt chiếc chậu lên.

Lúc này hắn thực sự mới để ý cái bụng đã nổi lên của người kia. Này… không phải là hắn đang mang thai đi. Người này cũng là Linh Hiên tộc? Nhưng quả thực hắn rất giống người kia. Đang suy nghĩ mông lung bỗng hắn nghe thấy tiếng nói. “Hạng Vũ, ngươi không nghỉ ngơi mà qua đây làm gì? Đã bảo y phục để ta giặt cũng được mà. Ngự y kêu ngươi không nên…” Tiếng nói bỗng ngừng lại, hắn nhìn về phía đó thì thấy người kia cũng bắt đầu để ý đến mình.

“Vi thần Lâm phu tử tham kiến Thần phi nương nương.”

“Thần phi?” Người kia ngơ ngác một lúc rồi cũng cúi xuống hành lễ. Hạ Mẫn thấy vậy lập tức đỡ hắn dậy. “Bình thân.”

“Tạ ơn nương nương.” Lâm phu tử đứng dậy, đỡ người kia đang trong tay Hạ Mẫn.

Hạ Mẫn nhìn người đó rồi lại nhìn y… Trong lòng vô cùng thắc mắc.

Lâm phu tử như cũng hiểu được phần nào tâm tư hắn liền mời hắn vào nhà. Gian nhà sau hậu cung khá đơn giản, bài trí cũng bình dị. Hắn không ngời trong hoàng cung cũng có một nơi như vậy.

“Mời nương nương.” Lâm phu tử rót chén trà đặt đến trước mặt y.

Hạ Mẫn nhận lấy, cảm ơn nhưng cũng không vội uống. Toàn lực chú ý của hắn vẫn đặt trên người người kia.

“Khụ.” Lâm phu tử ho nhẹ một tiếng. “Hạng Vũ, ngươi trước ra ngoài một chút.”

Người kia nhìn hai người một lúc, biết rằng có việc mình không thể biết lập tức rời đi.

“Hắn là…” Hạ Mẫn lên tiếng hỏi.

Lâm phu tử khẽ gật đầu. “Nương nương quả thực không nhận nhầm. Hắn là Kỉ Hàn.”

“Nhưng…”

“Nhưng hắn đã bị mất trí nhớ…”

Hạ Mẫn vẫn chăm chú theo dõi. Càng nghe mắt hắn càng mở to kinh ngạc. Thì ra một năm trước, khi hắn bị Thái hậu bắt, Kỉ Hàn cũng bị cung nữ thân cận ám sát rồi đổ tội cho hắn. Cũng may lúc đó Lâm phu tử kịp thời xuất hiện không thì Kỉ Hàn cũng đã sớm không còn. Do bị chặn giấy đập vào đầu nên đầu hắn bị trấn động mạnh. Đến lúc tỉnh dậy thì tất cả đều quên.

“Hôm đó, Hoàng thượng là người đầu tiên gặp hắn lúc hắn tỉnh dập. Hai người nói chuyện một lúc, rồi hoàng thượng đi ra…”

Hạ Mẫn vẫn chăm chú theo dõi.

“Khi ra, Hoàng thượng chỉ nói với thần một câu: Từ giờ hắn là Hạng Vũ, giúp hắn sống lại cuộc sống mới.”

Hạ Mẫn lặng yên nhìn chén trà trong tay. Nước trà màu vàng nhàn nhạt đem đến cho người ta cảm giác thanh bình lạ thường. Mùi hương trà thoang thoảng tràn ngập khắp nơi. Hạ Mẫn đang nghĩ. Kỉ Hàn tuy rằng trước đó đã làm không ít chuyện xấu đối với hắn, còn cướp mất hài tử của hắn. Nhưng hắn biết, Kỉ Hàn yêu Hàn Băng. Hắn nhận ra đơn giản vì hắn cũng yêu y. Giờ nhìn hắn đã quên hết quá khứ, sống một cuộc sống khác, Hạ Mẫn cũng không còn hận ý với hắn. Kỉ Hàn coi như đã chết. Giờ hắn là Hạng Vũ, một người hoàn thoàn khác. Như nhớ ra thứ gì, hắn đột ngột ngẩng lên nhìn Lâm phu tử. “Vậy hắn đang có thai.”

“Khụ.” Lâm phu tử không hề tao nhã mà sặc trà ho khù khụ. Hạ Mẫn cũng nhất thời lúng túng, nghĩ đến cảm xúc của mình hồi trước khi nghe người khác nói ra câu đó cũng không được tốt cho lắm. Hắn cười bù. “Ta chỉ…”

“Ân.” Lâm phu tử gật đầu, cũng không rõ là đang trả lời câu trước hay sau. Nhưng Hạ Mẫn dù gì cũng đã trải qua vài lần, cũng hiểu được cảm giác. Nhưng hắn còn chút thắc mắc… “Kỉ Hàn hắn là người Linh Hiên tộc?”

“Không…” Y lập tức phủ nhận.

“Vậy vì sao…”

“Sinh tử dược của Triệu thái y.”

“A… Thì ra vậy.” Hạ Mẫn gật gù. Nhưng sinh tử dược thì sẽ sinh hài tử như thế nào? Liệu có đau như hắn sinh? Nghĩ đến vậy mà hắn bỗng chốc rùng mình. Sinh sản quả thực rất đau đớn. Nhưng hắn quả thực muốn cùng người kia có thêm vài tiểu tử. Đột nhiên, đầu hắn loé lên một tia tinh quái, miệng cũng không tự chủ vẽ lên điệu cười nửa miệng.

Lâm phu tử thấy được nụ cười này lần đầu xuất hiệng trên môi hắn không khỏi bất giác rùng mình. Chắc hẳn hắn đang nghĩ đến chuyện gì không mấy tốt đẹp đi.

“À, còn hoàng thượng giải tán hậu cung là như thế nào?”

“Sau khi người hôn mê, Hoàng thượng đã hạ lệnh đưa đại hoàng tử lên làm thái tử, hậu cung giải tán toàn bộ. Đợi người tỉnh dậy sẽ lập tức sắc phong hoàng hậu.”

Thì ra vậy. Hạ Mẫn cười, trong lòng quả thực cảm giác thật ngọt ngào. Người ta nói hậu cung ba ngàn người chỉ sủng một. Nhưng bất quá như thế cũng không thể bằng hắn hiện giờ. Hoàng thượng đã bất chấp tất cả vì hắn. Thật xúc động. (==” Ngươi vừa có ý đồ xấu với y mà giờ…)

“Vậy các phi tần?”

“Các nàng đều rời cung rồi. Đi đâu thì đến thần cũng không rõ.”

“Vậy còn Hiền phi?” Quả thực trước kia nàng cũng rất tốt với hắn.

“Hiền phi…” Lâm phu tử ngập ngừng… “Đã mất rồi.”

“Ngươi nói sao?”

“Nàng ám hại thế tử, đã bị hoàng thượng xử chém.” Hạ Mẫn vẫn chưa tin lắm. Hiền phi quả thực tâm tính lương thiện. Hồi trước có hại hắn cũng chỉ là nhất thời ganh ghét cùng đố kị. Nhưng bình tĩnh. Y vừa nói gì? Mưu hại thế tử? Hàn Băng quả thực cùng nữ nhân khác trong lúc hắn hôn mê sao? Hạ Mẫn cảm giác trong lòng dâng lên một cỗ bực dọc không rõ nguyên nhân. Quả thực rất khó chịu. Hắn vừa bị ai đó dìm vào thùng giấm nhá. Hắn cũng chỉ ậm ừ vài câu với Lâm phu tử rồi rời đi, thực sự hắn không còn tâm tư đâu mà cùng y nói chuyện.

Hạ Mẫn trở về Hạ Chi cung, trong lòng quả thực muốn phát tiết, cực muốn phát tiết. Hắn cầm được thứ gì là ném thẳng xuống. Sau một hồi, Hạ Chi cung quả thực biến thành một đống đổ nát. Tiểu An tử không ngăn nổi hắn, mồ hôi chảy ròng ròng, ba chân bốn cẳng đi tìm Hàn Băng.

Hàn Băng nghe xong cũng mồ hôi lạnh, là ai chọc Hạ Mẫn như vậy? Dù là trước kia có bực mấy hắn cũng chưa bao giờ đập phá. Tiêu rồi, tiêu rồi. Hàn Băng vừa chạy trong lòng vừa không khỏi hô vang.

“Hạ Mẫn, ta…” Hàn Băng mở cửa tiến vào, chưa kịp nói tiếp thì đã thấy một cái bình bay tới.

“Bình tĩnh Hạ Mẫn.” “Bình tĩnh.”… Hàn Băng luôn miệng khuyên hắn bình tĩnh, nhưng càng như vậy đồ vật lao lại phía y càng nhanh. Sau một hồi, cuối cùng Hàn Băng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn là hạ thủ lưu tình với y. Nhưng rồi y chợt nhận ra bên cạnh Hạ Mẫn quả thực không còn vậy gì để ném. Không sao, miễn không ném nữa là được. Hàn Băng thận trọng bước vào, ôm lấy tấm lưng đang quay lại với mình thì thầm. “Hạ Mẫn, ngươi sao vậy?”

Hắn không đáp, tay đưa đến cấu chặt vào đôi tay kia, quyên quyết đẩy y ra ngoài. “Ngươi cút cho ta.”

Thực sự giận rồi thực sự giận rồi. Hàn Băng thầm cảm thán. “Bình tĩnh Hạ Mẫn, ngươi sao vậy?”

Hạ Mẫn càng không muốn đáp, kiên quyết đẩy y ra. Y nhìn hắn, bất đắc dĩ cúi người tay nâng gối, tay đỡ lưng, bế hắn lên giường. Y đưa môi đến, chặn đôi môi đang liên tục chửi rủa kia. Lưỡi mạnh mẽ tách ra hai hàm răng, xục xạo khắp khuông miệng.

“Ư…” Hạ Mẫn từ phản kháng dần thành tiếp nhận rồi thành chủ động mà điều khiển nụ hôn.

Cuối cùng hai người mới quyến luyến mà rời xa nhau để lại một sợi chỉ bạc mong manh. Hàn Băng đang tận hưởng khuôn mặt động tình này của hắn thì đột nhiên má bị ai tát mạnh một cái.

Hạ Mẫn vừa thẹn vừa bực nhìn y. Ánh mắt tràn ủy khuất.

“Hạ Mẫn, ta làm gì sai?” Hàn Băng thực sự là chịu hết nổi rồi. Nhưng Hạ Mẫn một lời cũng không nói đem đuổi y đi.

Hàn Băng lúc này càng bực. “Ngươi không nói sao ta biết sai cái gì?” Miệng nói, tay y cũng hư đốn mà cởi y phục hắn, chậm rãi vuốt ve tấm lưng hơi gầy.

Hạ Mẫn trừng mắt. “Ngươi làm cái gì?” Tay thì ra sức nắm giữ y phục.

“Ngươi thật là hồ li tinh.” Y cúi xuống cắn lấy tai hắn, tay mạnh mẽ giật y phục ra. “Không.” Hạ Mẫn kháng cự.

Thế là một người kéo, một người giữ, chẳng mấy chốc mà một đạo âm thanh thanh tuý vang lên. Hạ Mẫn cúi xuống nhìn chỗ rách cau mày. Hàn Băng thấy hắn càng động tình. Không ổn, bụng dưới lại trướng rồi. Y cười cười gian, kéo hắn vào trong lòng, hôn dọc khắp cả cái cổ cùng vùng ngực.

“Không muốn.” Hạ Mẫn cảm giác chính mìng cũng bị y làm cho ham muốn. Nhưng mà đang giận y mà, làm sao có thể dễ dàng thừa nhận đây.

“Nói ta nghe.” Y thì thầm bên tai, còn cố ý thổi vào từng đợt khí nóng.

Hạ Mẫn toàn thân ngứa ngáy khó chịu, vừa muốn đẩy lại vừa muốn giữ y.

“Không ngoan.” Y thì thầm, tay cởi y phục mình đồng thời móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một thứ chất trơn toả mùi thơm dìu dịu. Y lấy thứ đó, bôi lên phân thân cùng đưa vào hậu huyệt hắn chậm rãi khuếch trương. Hạ Mẫn nhận thấy vật lạ, hậu huyệt không ngừng co rút mà nuốt lấy. Hắn thẹn quá hoá giận. Hàn Băng cư nhiên luôn đem theo vật đó bên mình. Đáng hận, có trời mới tin y chỉ có mình hắn.

“Ngoan!” Hàn Băng nói một lời, chưa đợi nơi kia thích ứng đã lập tức đâm vào, không ngừng trìu sáp.

Hạ Mẫn lúc này một chút thần trí cũng không còn, mạnh mẽ dịch chuyển thân mình theo nhịp. Thực sự cũng thoải mái đó.

Sau một thời gian không lâu, cả hai cùng bắn ra mà ngã xuống nệm phía dưới. Hạ Mẫn nằm trong lòng y rồi ngẩng lên nhìn y một chút. Trong lòng vẫn còn chút giận hờn mà nhổm lên cắn mạnh vào vai y.

Hàn Băng đau đớn kêu một tiếng, trân trối nhìn hắn. Hạ Mẫn thật lạ. Y đã làm gì sai?

“Ngươi cùng nữ nhân khác trong lúc ta hôn mê. Ngươi đi đi, đi tìm nữ nhân đó đi. Hừ.” Hắn đánh liên tục vào lồng ngực đang ôm lấy mình.

Quả thực oan uổng. Hàn Băng nhìn hắn buồn bực. “Tên nào nói? Ta sẽ lột da hắn.”

Hạ Mẫn đẩy y ra, phát hiện vật kia trong cơ thể mình mà hoá thẹn, ngoan cố nói. “Là ta nói. Ngươi giỏi thì lột da.”

“Không không, ta lỡ miệng. Không lột da…” Hàn Băng lập tức sửa đổi. “Con mắt nào của ngươi thấy ta cùng nữ nhân khác.”

“Hài tử cũng đã có ngươi còn trối.”

Hàn Băng tròn mắt. Quả thực y một năm qua là cùng tay phải, chưa từng động đến nữ nhân. “Là… là sao?”

“Hiền phi chẳng phải hãm hại thế tử nên mới bị xử chém sao?” Hạ Mẫn nói, lòng dâng lên chuỗi đau xót.

Hàn Băng như hiểu ra mọi chuyện, cười tươi, thơm mạnh hắn một cái. “Thế tử… Chính là hài tử của chúng ta.”

Hạ Mẫn đờ người. “Là…”

“Chính là hài tử…” Hàn Băng cũng không muốn nhắc lại khiến hắn đau lòng. Hạ Mẫn dường như trong lòng đã ngầm minh bạch, chỉ cúi đầu không nói gì. Y tiến lại, ôm hắn vào lòng, thơm mấy lần lên mái tóc hắn.

“Hàn Băng, hài tử là do Hiền phi… thực sự sao?”

Y lắc đầu. “Đương nhiên không.”

Hạ Mẫn giật mình mà ngẩng lên nhìn y. “Vậy…”

“Nàng ấy chỉ là một quân cờ. Người thực sự làm là… Thái hậu.”

Một lời nói ra, hai người cùng lâm vào trầm tư.

————-

“Thái hậu sao rồi?” Hạ Mẫn cuối cùng cũng lên tiếng trước.

“Sau khi nghĩ Kỉ Hàn đã chết, thái hậu đã phát điên.” Y vừa nói, mắt nhìn phía xa xa.

“Nhưng… Tại sao?”

“Kỉ Hàn thực sự là con của cha.”

“Cha?” Hạ Mẫn ngạc nhiên. Hắn… chẳng lẽ là…

Y gật đầu, kéo đầu hắn ép lên ngực mình. “Ta nợ hắn nhiều.” Nhưng vẫn ít hơn nợ ngươi.

“Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp.”

“Phải… Cùng nhau.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play