CHƯƠNG 57

“Vô lễ.” Cung nữ bên cạnh lập tức lên tiếng.

Kỉ Hàn lúc này mới trấn tĩnh, giơ tay đẩy người ở trên mình ra. Hắn lúng túng mà đứng dạy, phủi qua y phục. “Chúng ta đi.” Không nói hai lời, hắn một mạch rời khỏi.

Cung nữ lần lượt bước qua người hắn. Lúc này hắn mới hoàn tỉnh, bối rối đứng dậy, chính mình còn quyệt nhẹ trên bờ môi mà xao xuyến.

Hắn đi một lúc, gặp cái bóng nhỏ rắc rối mà reo lên. “Đại hoàng tử!”

Hàn Minh quay lại, nhìn thấy người kia mà mất hứng, nhanh chóng trốn sau Hàn Lân. Nó giật giật góc áo. “Thúc thúc!”

“!” Hắn quay ra, bắt gặp một người đang hớt hải chạy về phía đó.

“Tham kiến Nguyên quốc nam hậu.”

“Bình thân.” Hắn nhìn người kia rồi lại nhìn Hàn Lân một hồi.

“Lâm phu tử.” Giọng trẻ con nũng nịu vang lên.

“Đại hoàng tử, mau hồi phủ học bài.”

“Không!” Nó phe phẩy cánh tay Hàn Lân. “Thúc thúc, con muốn chơi diều.”

Hàn Lân nhíu mày, cúi xuống bế nó lên rồi đi về. Đến nơi, hắn thấy cái bóng vàng đang qua lại thật nhanh trong sảnh.

“Tham kiến hoàng thượng.” Lâm phu tử cúi đầu hành lễ.

Hàn Băng nhìn thấy ba người lập tức đón lấy Hàn Minh từ tay Hàn Lân, tét mông nó mấy cái. “Tại sao lại trốn đi chơi?”

Không mặt non nớt nhìn y một lúc. “Con không muốn học.”

Hàn Băng còn muốn nghiêm trị nó nhưng Hàn Lân từ sau đi đến vỗ vai hắn. “Ngươi chẳng phải hồi bé cũng chuyên gia trốn đi chơi còn gì.”

“Ta không có.” Thực sự thì việc trốn đi chơi này như cơm bữa với y hồi bé.

“Thần phi nương nương giá lâm.”

Hạ Mẫn một thân áo tím nhạt bước vào.

“Oa oa, phụ thân.” Hàn Minh bật khóc nức nở lao lên người hắn. Hạ Mẫn loạng choạng một lúc rồi mới đứng vững dọa Hàn Băng một thân mồ hôi lạnh.

“Tiểu tử thối. Qua đây.” Hàn Băng sắn tay áo, quyết tâm tách hai người ra. Đặt nó ngay ngắn dưới đất, y mới lao lại chỗ Hạ Mẫn. “Ngươi không nghỉ ngơi sao?”

“Ta qua nhìn hài tử một lúc mà cũng bị cấm.” Hắn liếc y một cái.

“Ân… Không…”

Hàn Minh ôm chầm lấy chân hắn nũng nịu. “Phụ thân. Cha khi dễ con.” Nói xong còn một đợt lệ lăn dài, cái mũi nho nhỏ còn sụt sịt.

Hạ Mẫn cúi xuống, lấy tay áo lau lau mấy giọt lệ. “Chiêu nhi giỏi Chiêu nhi không khóc.”

“Cha còn đánh mông con.” Hàn Minh càng ra sức rơi lệ.

Hạ Mẫn liếc người đứng gần. Hàn Băng giờ vẫn chưa lấy lại phản ứng, đứng đực như vậy nhìn hai cha con.

“Ngoan Chiêu nhi ngoan.” Hạ Mẫn bế nó dậy, tay vỗ vỗ cái lưng nhỏ đi quay đi.

Hàn Băng đứng sau hắn cùng Hàn Lân và Lâm phu tử có thể thề rằng đã nhìn thấy Hàn Minh lè lưỡi làm mặt quỷ với y.

“Tiểu tử thối.” Hàn Băng mắng thầm trong lòng. Nhưng bất quá cũng không thể nói ra miệng.

Sau khi dỗ cho hài tử nín khóc, Hạ Mẫn đặt nó ngồi xuống ghế. Mình thì ngồi xuống bên cạnh. “Chiêu nhi, sao cha lại đánh con?”

Hàn Băng trong lòng hung hăng muốn hôn người kia một phát. Chỉ có Hạ Mẫn là công bằng.

“Con… Con…” Hàn Minh vò vò góc áo trong tay.

“Con làm sao?”

“Con… đi chơi thả diều.”

Hạ Mẫn xoa xoa cái đầu nhỏ, lập tức ngừng cười. “Ngày hôm nay phạt. Chưa học xong bài chưa được ăn cơm.”

“Phụ thân.” Hàn Minh khóc không ra nước mắt, đô đô miệng mong phụ thân tha lỗi.

“Muốn nhanh ăn thì sớm đi học.” Hạ Mẫn quay ra nhìn Lâm phu tử một lúc. Hắn lập tức hiểu ý mà ôm Hàn Minh qua học sớm một chút. Hạ Mẫn ngồi lại, tự rót chén trà.

“Hạ Mẫn, yêu ngươi nhất.” Hàn Băng đi tới, luồn tay qua eo mà khẽ nhéo một cái.

Hạ Mẫn liếc y. “Ngươi thử dám ra tay đánh Chiêu nhi một cái nữa coi.”

“Được, được, ngươi là nhất. Ngươi nói cái gì cũng đúng.” Y hung hắn tiến đến hôn hắn một cái.

Hắn giật mình đẩy y ra.

“Ngươi muốn ăn gì không?” Tay y chăm chú tách vỏ một quả cam đường, đặt một múi vào tay hắn. “Tiểu An Tử kêu ngươi không chịu ăn.”

Hạ Mẫn lại bóc đi lớp vỏ ngoài của múi quýt, đặt vào tay y. “Ta không muốn ăn. Ngươi ăn đi.”

“Ân, Mẫn, như vậy không tốt. Còn hài tử…”

“…” Hạ Mẫn cúi xuống nhìn bụng. Cũng đã hơn ba tháng, nổi lên so với trước một chút, có lẽ chẳng mấy nữa là y phục cũng sẽ không còn che được. Hắn khẽ thở dài, không biết kế hoạch của Hàn Băng có thuận lợi không đây.

Bỗng bên ngoài truyền đến giọng nữ nhi thanh thoát. “A! Tiểu An tử ở đây này. Chắc Thần phi cũng đang bên này.”

“Hiền phi nương nương chậm một chút.” Giọng Tiểu Huỳnh phía sau thập phần to rõ.

“Thần phi!” Hiền phi bưng nồi canh đứng ở cửa cung, hào hứng mà hô lên. Nồi canh này là nàng đặc biệt làm cho Hạ Mẫn. Nàng đã phải dậy từ rất sớm, chạy vào bếp chuẩn bị.

“A!” Nàng phát giác Hàn Băng cũng ở đây, vội hành lễ. “Thần thiếp Hiền phi tham kiến hoàng thượng.”

Hàn Băng nhìn nàng, lòng buồn bực cực điểm. Dạo này nàng gặp Hạ Mẫn còn nhiều hơn y vài phần. “Bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Nàng đỡ nồi canh, bưng đến trước mặt Hạ Mẫn. “Nghe Tiểu An tử nói ngươi dạo này ăn uống không được tốt. Ta đặc biệt chuẩn bị.”

Hạ Mẫn chỉ cười. “Thật phiền nàng.”

“Không phiền.” Nàng lắc đầu, gò má cũng ửng đỏ.

“Nàng còn chuyện gì nữa không?” Hàn Băng nhắc khéo.

Nàng nhìn Hàn Băng một hồi lắc lắc đầu. “Không còn. Vậy thần thiếp xin lui trước.”

Hàn Băng phẩy tay, tay kia mở nắp nồi canh. Thật thơm, cái này không tốn ít công chuẩn bị đâu. Càng nghĩ y lại càng buồn bực.

“Ăn giấm chua sao?” Hàn Lân không biết từ đâu ra, trạc trạc má hắn.

“Ta không có.” Y lắc đầu. Nhưng trên mặt lại rõ ràng hiện lên từng chữ.

Hàn Lân nhìn nồi canh một hồi, lại nhìn dáng bụng Hạ Mẫn. “Hàn Minh không phải sắp có đệ đệ đi. Đương nhiên muội muội cũng được.”

Hạ Mẫn cúi đầu. Bị người ta nói trúng mà có phần bối rối. Dù gì hắn cũng là nam nhân. Nghe cái kia thật sự không hợp cho lắm.

“Ân.” Hàn Băng lại cười sáng láng. Đương nhiên, kẻ mang thai đâu phải y. Hạ Mẫn trong lòng lại buồn bực.

——

Kỉ Hàn xoay xoay tách trà trong tay. Hắn đang nghĩ đến người nam tử áo xanh lúc sáng. Những chỗ y chạm vào bây giờ vẫn có cảm giác lâng lâng. Bất quá… Hắn lắc đầu, chuyện đó là không thể.

“Nương nương…” Để ý hắn thất thần một lúc lâu, Hồng nhi bên cạnh mới e dè lên tiếng.

“Ân?” Kỉ Hàn giật mình quay ra.

“Chuyện đó…”

“À, chuyện đó…”

“Vẫn tiến triển tốt thưa nương nương.”

“Ừ…” Kỉ Hàn cũng chỉ ậm ừ vài tiếng. Hắn tạm thầi tâm trí vẫn không thể quay về vị trí.

Đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc như vậy. Một cảm giác gì đó xâm chiếm lấy lý trí, kêu hắn dừng việc này lại. Nhưng không, hắn không thể dừng lại được. Việc này như mũi lao đã phóng đi. Chỉ còn cách theo lao chứ tuyệt đối không có cách dừng lại. Có lẽ, mọi việc đã quá muộn. Quá muộn từ khi hắn sinh ra. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play