Thấy Hàn Băng gắt gao nhìn hai người, Hiền phi một chút hơi run, nghĩ chính mình đang làm kì đà liền thưa một tiếng rồi lui khỏi.
Hạ Mẫn nhìn y, lòng tràn đầy hối lỗi, chủ động tiến lại. Nhưng Hàn Băng lại đối với hắn giữ khoảng cách. Y đập tay lên bàn, để lại mẩu giấy. “Đọc đi.”
Hạ Mẫn chưa hiểu gì, tay nhấc mẩu giấy lên xem. Mắt hắn mở to. “Hàn… Hàn Băng…”
“Là ngươi cho người chế dược phải không?”
“Hàn Băng… ta…”
“Ta hỏi ngươi, chỉ cần trả lời đúng hay sai.”
Hắn im lặng một hồi lâu, cúi đầu. “Đúng.”
Hàn Băng nghe được chữ này, toàn thân không rét mà run cầm cập “Vì sao? Hạ Mẫn, vì sao? Ta đối với ngươi có gì tệ bạc.” Y giữ vai hắn lay mạnh, đôi mắt đã đỏ ngầu, thoạt nhìn như một con dã thú hung bạo nhưng đáy mắt lại là bi ai không nói nên lời.
“Im miệng cho ta.” Y tiến đến, hung bạo hôn chặt môi hắn. “Ngươi là của ta, vì sao lại muốn bỏ đứa con của ta? Ngươi với ta là yêu hay không yêu?”
“Ta…”
“Tại sao? Hạ Mẫn, ngươi căm ghét ta đến vậy sao? Ngươi không muốn bên ta đến vậy sao?” Y lôi hắn đến bên giường, đẩy ngã hắn. “Vì sao?” Y điên cuồng hôn khắp dọc cái cổ trắng có vẻ xanh xao.
“Hàn Băng…” Hạ Mẫn chưa bao giờ cảm giác bất lực như bây giờ, hắn càng cố đẩy người kia ra lại càng bị y giữ chặt.
Phải, hắn công nhận là hắn làm, nhưng y cũng cần cho hắn giải thích. Vì sao? Hắn cũng muốn hỏi vì sao y không muốn nghe hắn nói.
“Hạ Mẫn…” y tiến đến cắn thật mạnh lên cổ hắn, để lại một vệt máu dài.
Đến giờ hắn không còn chịu được nữa, đẩy y ra, tát thật mạnh vào má y. “Hàn Băng, tỉnh đi.”
Hàn Băng bật cười, một giọt nước mắt theo khoé mi chảy xuống. Y ôm Hạ Mẫn vào lòng, gia sức mà hôn hắn. “Ta xin lỗi.”
Hắn cười lắc đầu. Y di đến vùng thắt lưng, mân mê cái nút đằng sau muốn cởi ra. Hạ Mẫn như nhớ ra gì đó, bối rối giữ tay y lại. “Hàn Băng, ta không được…”
Lúc này, y mới nhớ ra, đỏ mặt. “Xin lỗi, ta… ta không cố ý.” Y lại nhìn thấy vệt máu trên cổ hắn mà cảm thấy hối lỗi, đưa tay lên lau nhẹ.
“Không sao.” Hắn cười ghé môi đến, hôn lên môi y.